Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự trả thù của Âu Long

Phiên bản Dịch · 1524 chữ

Trở về phòng ngủ, trong lòng Giang Hạo rất vui sướng.

Tâm trạng không tốt từ chuyện Khang Bác cũng đã bay biến mất, lại nhất là khi người bị thương tật cũng không phải anh.

Cái gì mà “bóng đá quá nguy hiểm”, nhìn chung mà nói thì đúng là sự thật. Nhưng đối với Giang Hạo anh lúc này, cho dù có dùng côn sắt đập chân, anh cũng chỉ thấy hơi hơi tê dại, côn sắt lập tức sẽ bị bẻ cong.

Còn vì sao không tham gia đội bóng? Đó là bởi Giang đại thiếu anh cảm thấy như này, nếu cứ đơn giản mà đồng ý thế, bản thân sẽ được cho là quá mức dễ giãi, cho nên vẫn phải giả vờ cẩn trọng, từ từ nâng lên giá trị bản thân.

Sau khi từ biệt Giang Hạo, Chương Khả Quân cầm theo quần áo bóng đá ướt sũng trở lại phòng ngủ, nhìn xung quanh cũng không thấy ai, cô không nhịn được liền ngửi ngửi. Quả nhiên tỏa ra mùi vị đặc biệt, lại không phải loại mồ hôi bình thường, thậm chí còn mang hương thơm thoang thoảng.

Sao lại có thể thơm như vậy nhỉ? Với tính tò mò muốn biết sự thật, Chương Khả Quân ngửi đi ngửi lại, cuối cùng xác định, trên người anh quả có mùi thơm, mà lại không phải nước hoa thông thường. Chẳng lẽ cơ thể con trai cũng thơm vậy sao? Cô nghĩ tới đây liền không nhịn được, trong lòng thầm cảm thấy xấu hổ, tiện tay đưa quần áo che mặt, từ từ nằm xuống.

Âu Long rảnh rỗi ở trong bệnh viện, đi tiểu cũng phải có người hỗ trợ, bị thương như vậy quả là bất tiện. Mỗi khi nhìn vào ánh mắt người khác, họ đều cho rằng "thứ kia" của hắn sớm đã không còn, trong lòng uất hận không nói nên lời.

Tần Phương thỉnh thoảng tới viện thăm hắn, hai lần dây dưa nổi lên ham muốn. Kết quả là hắn lại rách vết thương, theo lời bác sĩ nếu cứ tiếp tục, sau này đừng nghĩ đến chuyện chơi bời, chỉ đành có thể cố gắng mà nhịn.

Vào lúc rảnh rỗi, con người rất hay nghĩ ngợi lung tung. Âu Long tự nhiên nhớ lúc bản thân bị thương, dù là một ác mộng đêm đêm mơ thấy, nhưng thật đúng là lắm chỗ đáng ngờ. Tại sao con chó hắn nuôi lâu nay, huấn luyện nghiêm chỉnh lại nổi điên nhỉ?

Điểm mấu chốt nhất chính là, con chó lúc đầu vốn định cắn thằng rẻ rách kia, sau đó bị hắn mắng cho một câu liền chạy trở lại, lúc mình đá nó thì nó cắn mình.

"Có thể là do bị dọa nên sợ." Tần Phương không nói thẳng tên Giang Hạo trước mặt Âu Long. Trên thực tế, trước bất kì ai cô cũng không nói. Cô đã quyết tâm chia tay với anh, chấm dứt hoàn toàn mối tình xưa cũ.

"Nói không chừng đúng là như vậy đấy, cái thằng rẻ rách này, anh sẽ không bỏ qua cho nó đâu!" Âu Long lập tức chuyển mối thù từ con chó về phía Giang Hạo. Dù sao con chó đã bị đánh chết, hắn muốn trả thù cũng không được nữa. Nhưng Giang Hạo thì vẫn còn sống, có người để trả thù là được rồi.

Tần Phương lại không thương tâm lấy một chút nào cả. Cô nghĩ nếu đuổi Giang Hạo rời khỏi thành phố này, thì bản thân có thể cắt đứt hoàn toàn mối tình này, đến lúc những người khác dò hỏi, cô chỉ cần bảo là lời đồn thôi.

"Thương thế của anh cũng phải hơn nửa tháng sau mới có thể lành lặn trở lại, cho nên anh cứ an tâm mà dưỡng bệnh trước đi, chờ khi nào khỏe lại rồi nói sau!" Tần Phương dịu dàng an ủi Âu Long, thân hình ấy, gương mặt ấy, Âu Long suýt chút nữa lại nảy sinh thèm muốn, liền nhớ tới lời bác sĩ dặn dò, thật vất vả mà lại cố gắng kìm nén.

"Giết một thằng rẻ rách thì cần gì chờ anh khỏe lại, anh thật muốn chơi chết em mà!" Âu Long vừa nói vừa lấy điện thoại ra, tiện tay sờ soạng bộ ngực Tần Phương.

Vài giây sau, điện thoại kia đã được kết nối, một người đàn ông đã lên tiến. Âu Long không thèm tán gẫu câu nào cả, trực tiếp đưa ra các yêu cầu, ra giá trực tiếp năm mươi triệu, đánh gãy chân Giang Hạo là được.

Đối phương cũng chỉ là tên lưu manh gần trường đại học. Bình thường làm ra những chuyện thế này, không phải là mới lần một lần hai, cứ vào tù rồi lại ra tù, bây giờ đã quen tay lắm rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Âu Long nhìn Tần Phương : "Em có ảnh chụp của thằng kia hay không?"

"Em không có... em chưa bao giờ giữ ảnh của anh ta cả, lúc trước không có, bây giờ thì càng không!" Tần Phương cũng nói đúng sự thật, cô chưa bao giờ giữ ảnh chụp nào của Giang Hạo cả.

Lúc đầu, hai người đã định trèo vào nhà anh rồi tìm một tấm, đáng tiếc phát hiện bên trong trống trơn, rõ ràng đối phương đã đổi chỗ ở, kể ra muốn tìm cũng lại thật khó.

Cuối cùng Âu Long đành gọi điện thoại, bỏ thêm hai nghìn để hắn tự tìm.

Hạ Bát vừa được nhà giam thả ra, bị nhốt bên trong những tận nửa tháng, sau khi đi ra túi áo rỗng tuếch, một xu dính túi cũng đã chẳng còn.

Đàn em bên dưới cũng lo như vậy, nhớ lại trước kia đứng ở bên đường, quát lên một tiếng là có tiền tiêu, xem ra sau này sẽ không còn nữa.

Sau khi nhận được điện thoại Âu Long, Hạ Bát không chút do dự đồng ý, chỉ là đánh gãy chân một thằng nhóc nào đó, cho dù hai chân không thành vấn đề, huống chi còn được hơn năm mươi triệu.

Âu Long chuyển hắn trước hai mươi triệu, hắn liền lập tức ra lệnh đàn em, bắt đầu ra tay tìm được người về.

Trước sức mạnh của đồng tiền, mấy tên đàn em tranh thủ thời gian, chia nhau hành động, đột nhập vào trường, bắt đầu tìm kiếm.

Còn có một tên tìm kiếm trong lớp, nhưng lại không biết hôm nay chủ nhật, phòng học căn bản chẳng có ai cả.

Tóc Vàng nhìn ký túc xá trước mặt, sau khi xác định chính là phòng này, nhấc chân định đá văng luôn cánh cửa, nhưng bị Khỉ Ốm phía sau giữ lại: "Cẩn thận một chút, đừng nên đánh rắn động cỏ!"

Tóc Vàng nghe vậy gật đầu lia lịa, xem ra là gừng càng già càng cay, bản thân hắn còn quá non nớt.

Khỉ Ốm lịch sự gõ cửa nhẹ nhàng, hơn mười giây sau, từ trong truyền ra thứ giọng làu bàu, xem ra có người còn đang ngái ngủ.

Người ngái ngủ ấy chính là Giang Hạo, hiện tại tuy có mười năm Thần Lực, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn ngấm hết. Cần nhiều thời gian đi ngủ, vận động, Thần lực mới lại hoàn toàn dung hợp. Sau khi trở về từ đội bóng đá, anh liền lập tức leo lên giường ngủ.

Lúc này, anh đang mơ gặp Chương Khả Quân, cùng cô đang trong tư thế ám muội, đột nhiên có tiếng đập cửa vọng lại, khiến anh bực bội giật mình tỉnh giấc. Cho dù là ai cũng sẽ tức giận, huống chi không chỉ mỗi Chương Khả Quân, trong mơ còn có người đẹp lạ mặt, càng nghĩ lại càng cảm thấy tức tối.

Sau khi trông thấy cả bọn Khỉ Ốm, Giang Hạo trầm mặt gườm nhìn bọn chúng. Khỉ Ốm lập tức đã nhận ra rằng, thằng nhóc này là người cần tìm.

"Xin hỏi ngài có phải XX không?" Khỉ Ốm nhanh trí nói bừa một cái tên.

Giang Hạo cảm thấy hắn đang tìm mình, sau khi nghe thấy cái tên chúng hỏi, cũng chỉ coi đối phương nhận lầm: "Tôi chưa bao giờ nghe tên người này, mấy anh tìm nhầm rồi!" Anh mất kiên nhẫn xua tay lia lịa, ý bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.

Đám người Khỉ Ốm đã xong việc tìm, dặn dò đàn đàn em trông chừng chỗ này, nhanh chóng báo cáo tin cho Hạ Bát.

Hạ Bát đương nhiên vô cùng vui vẻ, mạnh tay lấy ra năm nghìn trong ví, bảo đám đàn em chơi bời vui vẻ. Sau khi xong chuyện, tiền thưởng rất nhiều, đám người Khỉ Ốm vô cùng phấn khởi.

Giang Hạo đi vào ngủ lại lần nữa, đáng tiếc mộng đẹp cũng đã không còn, thật đáng buồn thay!

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 266

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.