Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang hồ hiểm ác quá đi mất 2

Phiên bản Dịch · 1216 chữ

Mai Lâm Phong Ngữ Giả!!!

Hề Dạ lập tức chấn động, ngay cả người ngoài ngành như hắn cũng từng nghe qua danh tiếng của vị giáo sư này, những giáo án mà giáo sư này viết đều được đưa vào giảng dạy trong các giáo trình lớn, trở thành chuẩn mực.

Tinh linh trước mặt hắn một quả trứng vàng!

Ánh mắt Hề Dạ ngày càng sáng, cố nén sự kích động, cố gắng để giọng nói bình thản, giữ được sự điềm tĩnh mà lãnh chúa nên có: "Ừm, không tệ, điều kiện của cô rất tốt, chỗ tôi đúng là đang tuyển hướng dẫn viên Tinh linh. Nếu cô đồng ý, tôi có thể trả lương khởi điểm cho cô mà một vạn năm, thời gian thực tập là nửa năm. Sau khi kết thúc thời gian thực tập, nếu như năng lực của cô thực sự đạt tới kỳ vọng của tôi, thì tôi sẽ đưa ra cho cô một mức lương chính thức, đồng thời mua bảo hiểm và đóng quỹ nhà ở. Cô yên tâm, mức lương chính thức chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng.”

"Một vạn năm?" Cô gái trẻ trợn tròn mắt, mức lương này đối với một sinh viên mới ra trường có thể nói là rất hấp dẫn, vừa nãy ở tiền sảnh, cô đã nhìn thấy những sinh viên trúng tuyển vào thế lực lớn của lãnh chúa, từng người nhận được hai nghìn tiền lương hàng tháng đã vui mừng đến đỏ bừng cả mặt, vậy mà cô ở đây lại được trả tận một vạn năm, đây có được tính là một bước lên mây không?

Ngay khi cô chuẩn bị gật đầu, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói âm dương quái khí : "Cô gái, tôi khuyên cô nên cân nhắc lựa chọn cho kỹ càng, có những thứ không thể chỉ nhìn bề ngoài thôi đâu!"

Câu nói này khiến cho tiểu Tinh linh đang chuẩn bị đặt bút ký hợp đồng sững sờ, Hề Dạ nghe thấy thì ánh mắt cũng lóe lên một tia âm trầm.

Từ khi cô gái nhỏ này bước vào đây, hắn đã cảm thấy lực tinh thần của lãnh chúa bên cạnh thỉnh thoảng dò xét về phía này, lúc đó hắn đã biết cái tên đó có lẽ không có ý tốt.

Tên này.....vừa nãy còn ra vẻ đàn anh chăm sóc đàn em mà bắt chuyện với Hề Dạ, thế mà chớp mắt một cái đã muốn cướp miếng ăn của hắn, đúng là xã hội này loại người gì cũng có...

Đối mặt với giọng nói âm dương quái khí của Lãnh chúa bên cạnh, Hề Dạ cũng không lập tức phản bác, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải huyện như vậy, nếu phản ứng quá mãnh liệt sẽ dễ dàng rơi vào nhịp điệu của đối thủ. Hắn tự dạy mình, gặp phải việc gì không tốt thì hãy cố gắng im lặng, chỉ có bình tĩnh thì mọi việc mới không trở nên tồi tệ hơn.

Cô bé rõ ràng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vẻ mặt trở nên có chút phức tạp, nhìn như muốn nghe đối phương nói gì, nhưng cô cũng cảm thấy điều này không tốt cho mình, nên biểu cảm vô cùng xoắn xuýt.

Mặc dù Hề Dạ cũng rất lo lắng khi nhìn thấy điều này, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vững sự trầm mặc.

Thấy Hề Dạ trầm mặc không nói, cô gái kia cũng có chút sợ hãi nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ đối phương vì sự do dự của mình mà không vui sao? Liệu mình có đánh mất cơ hội hiếm có này không?

Nghĩ đến đây, cô chợt có chút tức giận với người vừa mới lên tiếng.

Dường như cảm nhận được tâm tình của cô gái, Thiên thần sát vách không nhanh không chậm nói: “Cô gái, cô đừng coi lòng tốt của tôi như lòng lang dạ thú thế chứ? Cô hãy tự suy nghĩ xem, dọc đường đi cô có từng thấy người nào tuyển sinh viên mới tốt nghiệp mà lương cao như vậy không? Cách đối xử này hoàn toàn dành cho những con cháu trực hệ của gia tộc đó phải không? Chẳng lẽ cô thực sự không có chút nghi ngờ nào à?”

Những lời này lại khiến trái tim cô gái nhỏ rung động: Đúng vậy, sao lương bên này lại trả cao thế? ngay cả các đại lãnh chúa cũng chỉ đưa ra mức lương một hai nghìn, lãnh chúa kỳ lạ đội mũ giáp này lại trả tiền vạn, chắc là không có bẫy rập gì đâu chứ?

Phải nói rằng trí tưởng tượng đôi khi là một thứ rất đáng sợ, ngay khi đối phương hướng dẫn mình như vậy, nhưng cô gái lại không nhịn được mà cảm thấy Hề Dạ là một kẻ âm mưu lén lút.

Nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô gái này, trong lòng Hề Dạ cảm thấy căng thẳng vô cùng. Hắn vừa thầm mắng gã Lãnh chúa bên cạnh chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, vừa chán nản vì cô gái đang nghi oan cho hắn.

Nhưng mà hắn nên cãi lại như thế nào đây?

Sắc mặt Hề Dạ thay đổi, may mắn là hắn có đội mũ giáp, nếu cô gái kia mà nhìn thấy sắc mặt của hắn lúc này thì chắc đã xoay người bỏ đi rồi!

"Nhưng... đây không phải là chợ nhân tài bình thường sao? Tất cả những người ở đây đều là lãnh chúa có lý lịch trong sạch, lấy đâu ra bẫy rập gì chứ?” Thấy Hề Dạ không nói lời nào, cô gái kia bắt đầu nghi ngờ tự hỏi.

Điều này khiến Hề Dạ thoáng thở phào một hơi, thầm nghĩ: “May là cô gái này chỉ hướng nội, chứ cũng không phải kẻ ngốc!”

“Thế mới nói những sinh viên mới ra trường như các cô cũng quá ngây thơ, nếu có bối cảnh tốt thì sẽ không có cạm bẫy à? Ai quy định như vậy?” Lãnh chúa kia lắc đầu cười nói: "Tôi lấy ví dụ nhé, nếu như hắn bắt cô ký hợp đồng một trăm năm thì cô cũng ký à?”

Cô gái kia giật mình, hình như hiểu ra điều gì đó, Hề Dạ cũng là chấn động, khốn nạn thật... Hợp đồng của hắn đúng là một trăm năm!

“Hiểu chưa?” Lãnh chúa kia lắc đầu cười nói: “Nếu hắn ký một trăm năm thì một trăm năm đều là mức lương này, cô còn cảm thấy tiền lương cao không?”

Mẹ kiếp!!! Hề Dạ suýt chút nữa chửi ầm lên, nhưng vẫn nhẫn nhịn ép xuống. Hắn quyết định ký hợp đồng một trăm năm chỉ vì không muốn vạch trần bí mật căn cứ của mình quá sớm, chứ không hề vô liêm sỉ tính toán tiền lương như anh ta nói! Loại chuyện này chỉ có loại ông chủ trả lương sinh viên bằng lương rửa bát như anh ta mới có thể làm ra được thôi!

Bạn đang đọc Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu (Bản Dịch) của Đệ Thất Cá Ma Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.