Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đợi một chút!

Phiên bản Dịch · 1237 chữ

“Chàng trai, đến Bát Thất Mã rồi, xuống ở đây hả?”

Bên trong xe, bác tài xế quay đầu nhìn quảng trường được điêu khắc tám con tuấn mã ở ngoài xe hỏi.

“Không phải ở đây.” Lâm Mặc lắc lắc đầu, cúi đầu giọng trầm xuống nói: “Đông Ngự Uyển ở phía ngã tư trước mặt.”

“Được rồi.”

Bác tài xế đáp lại một tiếng tay nắm lấy vô lăng, ngã tư tiếp theo cách cũng không xa, không tới hai phút chiếc xe taxi màu xanh đã chạy đến ngã tư Đông Ngự Uyển rồi.

“Là chỗ này đúng chứ?” bác tài xế hỏi.

Lâm Mặc dùng hành động để trả lời, trực tiếp mở cửa xe sau ra nói: “Là chỗ này, bác tài mở giúp cháu cốp xe sau.”

Sau đó xuống xe.

“Vali của cậu nặng như vậy, cần tôi bê giúp không?” Bác tài xế nghiêng đầu vẫn nhiệt tình như cũ hỏi anh.

Lâm Mặc cảm thấy bác tài xế này nhiệt tình quá mức rồi, quá đến nỗi bất bình thường, nhìn về phía bác tài, dáng vẻ rất bình thường, không thấy một chút gì không bình thường ở đây cả.

Hay là do mình cả nghĩ rồi?

Anh từ chối nói: “Không cần đâu ạ.”

Sau đó đi về hướng phía sau xe mở cốp, khi anh đang kéo cốp xe lên, nhìn về phía chiếc vali to chứa đưng thi thể của cô gái xinh đẹp quái gở kia phát hiện ra vali kéo không hết để lộ ra một khe hở, một ánh mắt xinh đẹp đang hướng ra bên ngoài lộ ra từ khe hở, tròng mắt trắng dã lại càng trở nên nối bật hơn trong môi trường đen tối u ám.

Khủng cảnh vô cùng rùng rợn!

Khiến tim người ta suýt nữa không thể chịu nổi!

Đầu Lâm Mặc lại nhói lên một cái, may là ngày hôm nay anh đã trải qua quá nhiều chuyện quái dị rồi, trái tim anh chịu đựng cũng quen và to gan hơn rồi, nếu không như đổi thành người khác chắc chắn đã bị dọa hét ầm ĩ lên rồi.

Sau đó anh hít sâu một cái, lại nghĩ tới vừa rồi bác tài xế taxi nhìn thấy ánh mắt này sao?

Anh suy xét lại tỉ mỉ từng chi tiết trong đầu.

Nhận ra chắc là không nhìn thấy.

Trước khi anh mở hết cốp lên, kiểm tra một chút, cũng không có khe hở nào, vậy có nghĩa là khi anh hạ cửa cốp xe xuống vô tình chạm vào khóa kéo vali gây ra khe hở này?

Hành động của xác chết này càng ngày càng nhiều.

Dấu hiện này khiến cho Lâm Mặc có dự cảm vô cùng không ổn, nếu như anh không kịp đưa chiếc vali này đến hoa viên Đông Ngự Uyển G6-2901, Tuấn Cảnh, Quảng Châu vào đúng lúc 0:0 , vậy anh chắc chắn sẽ có chuyện.

Anh nhìn thấy hiện giờ đang là 23:05:47.

Vẫn còn gần một tiếng nữa.

“Vào đêm nay, lúc 0:0, hãy chuyển gói hàng số 1 đến địa chỉ hoa viên Đông Ngự Uyển G6-2901, Tuấn Cảnh, Quảng Châu.”

Quy tắc này nghĩa là trước 0:0:0 anh phải gửi hàng tới?

Một quy tắc nhưng lại có hai ý nghĩa.

Lâm Mặc một bên suy nghĩ một chút, một bên kéo khóa chiếc vali, sau đó đặt chiếc vali ra phía sau cốp xe, kéo cửa cốp xuống, nói với bác tài xế: “Bác tài, cháu đóng cốp xe cho bác rồi.”

Nói xong liền đi vào ngã tư Đông Ngự Uyển.

Trên xa taxi, bác tài xế đang nhíu mày nhìn về bóng lưng đang kéo chiếc vali của Lâm Mặc, trong màn đêm, bóng của Lâm Mặc chiếc trên mặt đất bị kéo ra rất dài rất rất dài.

Nhưng điều khiến ông càng cảm thấy sợ hãi là, cái bóng của chiếc vali trong tay Lâm Mặc chiếu xuống lại cử động cong vẹo giãy giụa rất quỷ quái, dường như có một bóng đen mang theo lực hút vậy, suýt chút nữa đã kéo tâm trí của ông vào rồi.

Đợi tới khi có một làn gió thổi qua, bác tài xế taxi bỗng nhiên cảm thấy rét run.

Rõ ràng bây giờ đang là tháng 6 mùa hè.

Vậy mà đột nhiên lại cảm thấy lạnh.

“Trong vali của chàng trai kia thật sự để máy tính à?”

Bác tài xế nhất thời mang trong mình đầy sự nghi ngờ, nhưng lại không nghĩ nhiều, nhanh chóng nổ máy rời khỏi Đông Ngự Uyển.

………

Mà lúc này, sau khi Lâm Mặc kéo chiếc vali vào trong Đông Ngự Uyển, đi thẳng một đường phía tòa nhà G6, nhưng lại không dừng ở tòa nhà G6 mà lại đi đến chỗ bảo vệ.

Bởi vì anh không thẻ căn hộ.

Khoảng thời gian này, đứng một thời gian dài ở hướng cổng bảo vệ, nhưng anh cũng chẳng phải chủ cơ nghiệp của khu này, hiển nhiên sẽ thu hút sự chú ý của bảo vệ.

Anh của hiện tại đang mang theo một chiếc vali chứa thi thể một cô gái xinh đẹp, không thể thu hút bất cứ sự chú ý nào, dù chỉ là một chuyện nhỏ xíu Lâm Mặc cũng rất cẩn thận.

Anh cũng không đứng trong tầm giám sát của camera.

Mà tìm một góc chết để đứng, lôi một bao Ngọc Khê từ túi áo ra, cầm một điếu thuốc ngậm vào môi, cầm lấy bật lửa châm thuốc, từ từ rít một hơi, nhả ra một làn khói, cảm thấy bình tĩnh lại một chút.

Anh ta một bên hút thuốc một bên thì quan sát những người qua đường.

Quan sát ánh mắt và hướng đi của bọn họ.

Lâm Mặc phát hiện thị lực của mình tốt lên rất nhiều, vậy chỉ sợ cho dù có là trong bóng đêm anh cũng có thể nhìn thấy mọi thứ hết sức rõ ràng, tâm lý cũng trở thành tập chung cao độ.

Chẳng lẽ đây là tác dụng của cái yếu tố thể lực +1 kia?

Suy nghĩ trong đầu Lâm Mặc lại nhanh chóng thay đổi, không ngừng quan sát những người đang đi trên đường, trong mắt anh xuất hiện một cô gái ăn mặc rất gợi cảm, phương hướng của mũi chân kia khiến khóe miệng anh nâng lên.

Anh vứt điếu thuốc xuống, một chân dẵm lên, tay kéo theo vali phía sau.

Bởi vì ánh mắt của cô gái này đang hướng về phía tòa nhà G6.

Lâm Mặc rất tự nhiên đi theo.

Tới cửa bảo vệ tòa G6, thấy cô gái này lấy ra một chiếc thẻ căn hộ quẹt một phát.

“Bíp!” một âm thanh vang lên.

Cửa được mở ra.

Cô gái ăn mặc gợi cảm bước vào.

Lâm Mặc rất tự nhiên đi theo phía sau cô gái gợi cảm.

Ai cũng không thể nhìn ra được anh đang đi nhờ vào đây.

Kể cả bảo vệ cổng.

Anh đi thẳng một đường đến tòa G6, bước vào thang máy, ấn vào nút số 29, chờ cửa thang máy trước mắt đóng lại.

Lúc này….

Một bàn tay xuyên qua cánh cửa đang dần dần đóng lại, giữ cửa lại hô: “Đợi một chút!”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.