Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạo phát!

Phiên bản Dịch · 1127 chữ

“Cô gái trong bức ảnh này mấy người có từng gặp chưa?”

Giọng của nữ cảnh sát vang lên trong phòng khách, Lâm Mặc có thể tưởng tượng ra hình ảnh nữ cảnh sát đang cầm một bức ảnh.

“Đã từng!”

Giọng người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ, dù đối mặt với cảnh sát cũng không hề có chút bối rối nào.

Lâm Mặc nghĩ nữ cảnh sát này đã tới cửa, vậy chắc là đã phát hiện ra gì đó cho nên người đàn ông này không phủ định, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

“Ồ?” nữ cảnh sát kéo dài giọng, tiếp lời: “Cô bé này đã mất tích, mấy người có biết không?”

“Đã mất tích?” trong phòng khách, giọng người đàn ông tỏ ra vô cùng bất ngờ, làm ra vẻ không biết chuyện gì hết hỏi: “Thật hay giả vậy?”

“Anh không biết à?” Nữ cảnh sát hỏi ngược lại.

“Không biết, tôi cũng là nghe cô nói mới biết, vậy đã tìm ra cô gái đó chưa?” người đàn ông giọng nói tỏ vẻ lo lắng hỏi.

Diễn tới diễn lui, cảnh giới diễn xuất của người đàn ông này thật tuyệt.

Lâm Mặc cảm thấy nếu người đàn ông này đi diễn, chắc chắn sẽ là một tiểu thịt tươi lớn.

“Chưa tìm thấy.” nữ cảnh sát cười một tiếng bảo: “Lúc nãy có người cung cấp cho tôi một manh mối, đó là trước khi mất tích đã gặp cô bé đó đi vào căn hộ 2901 của mấy người, vậy anh nói sao?”

“Cô ấy đúng là có tới nhà chúng tôi, nhưng chỉ là nói chuyện về một vài việc thôi, sau đó thì ra về, nếu như không phải cô vừa mới nhắc đến, tôi cũng chẳng hề biết cô ấy đã mất tích, đồng chí cảnh sát, liệu cô ấy có thể xảy ra chuyện gì không?”

Giọng người đàn ông khi nói đến cuối còn tỏ ra chút qua tâm.

“Vậy sao?” nữ cảnh sát không thể không phủ nhận một câu, nhìn về phía người phụ nữ trong phòng.

Bởi vì âm thanh của người phụ nữ vang lên, “đúng vậy.”

Nữ cảnh sát cười một tiếng rồi mới hỏi: “Trong phòng ngủ có để thứ gì mà cô phải chú ý như vậy?”

“Hả?” người phụ nữ kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó mới trả lời: “Không có gì.”

“Không có gì?” giọng nữ cảnh sát lạnh xuống, “Lúc nãy nói chuyện với chồng cô tôi đã phát hiện trong năm phút đồng hồ, số lần cô nhìn về phía phòng ngủ phải lên đến hơn 5 lần, trung bình mỗi phút một lần, nếu như trong phòng ngủ không có thứ gì khiến cô chú ý, vậy cô nhìn về phía phòng ngủ là nhìn cái gì?”

Nói rồi nữ cảnh sát đứng dậy, trong phòng khách phát ra tiếng bước chân hướng về phía phòng ngủ.

Đồ ngu!

Lâm Mặc không thể không thừa nhận rằng nữ cảnh sát này có sức quan sát và lối tư duy rất có tư chất, nhưng trong hoàn cảnh này, cô ta không nên đi về phía phòng ngủ, bởi vì hành động này sẽ khiến cho đôi nam nữ vốn không có ác ý gì kia trở nên liều hơn.

Không ngoài dự đoán…

Một khắc sau anh liền nghe được hai tiếng bước chân tới gần.

Sau đó là tiếng rên nhẹ!

Còn có tiếng cơ thể ngã trên sàn, tạo nên âm thanh nặng nề.

“Đm, chỉ có thể trách do cô quá thông minh, nếu như cô ngu hơn một chút, tôi sẽ ra tay với cô sao? Đm!” giọng người đàn ông có vẻ rất tức giận, điên cuồng mà chửi thề hai câu.

“Anh Lý, cô ta đã ngất chưa?”

“Ngất rồi.” người đàn ông kiểm tra một lượt nói.

“Xử lý cô ta như nào đây? Cô ta biết người đã đến nhà chúng ta rồi.” người phụ nữ hỏi.

“Đầu tiên cứ để kệ cô ta đấy, hiện tại chuyện cần ưu tiên giải quyết nhất là con chuột nhỏ đang trốn trong phòng ngủ kia, giải quyết nó xong rồi mới xử lý nữ cảnh sát này.” Giọng người đàn ông âm độc, tự nhiên lại bị phát hiện, vậy cũng không cần cẩn thận từng ly từng chút nữa.

Lâm Mặc nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến âm thanh tinh tế mở chốt an toàn trên khẩu súng.

Tiếng chân từng bước từng bước tiến lại gần phòng ngủ.

Đến rồi!

Trong lòng Lâm Mặc căng thẳng, lỗ tai rời khỏi bên cửa, hít thở sâu một hơi, cơ bắp toàn thân cứng hết lại, kìm giữ sức lực to lớn chờ bạo phát, ngón tay nắm chặt trên dao gọt hoa quả thả lỏng, rồi lại nắm chặt thả lỏng, để điều chỉnh giãn cơ.

Ánh mắt anh ta hơi híp lại, nhìn thấy khóa cửa phòng ngủ vặn một đường.

Đến rồi!

Cạch một tiếng.

Cánh cửa được từ từ mở ra.

Thân hình của người đàn ông không hề xuất hiện, thay vào đó là dùng chân đá cửa ra.

Lâm Mặc có thể tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông vô cùng cẩn thận cầm súng chuẩn bị hướng vào phòng.

Hắn ta cẩn thận từng bước từng bước tiến vào.

Nhưng lại đúng lúc này…

“Á………”

Một tiếng hét có âm độ cực cao vang lên, là giọng của người phụ nữ, trong âm thanh tràn đầy sự khủng hoảng, bất an và cảm giác tâm can vỡ vụn.

“Tại sao cô ta lại ở đây, chẳng phải cô ta đã chết rồi sao? Sao lại có thể, quỷ, nhất định là quỷ, cô ta biến thành quỷ tới tìm chúng ta báo thù đấy, anh Lý, cô ta nhìn em cô ta nhìn em rồi cười kìa!”

Tất nhiên người đàn ông kia chẳng có tâm tư gì mà trả lời anh, dùng chất giọng bị dọa sợ nói, “Làm sao có thể!”

Trong giọng nói cũng tràn đầy sợ hãi.

Bước chân trong phút chốc dừng lại!

Thậm chí còn suýt trượt chân!

Tay bám vào cửa phòng ngủ để giữ thăng bằng.

Chính là bây giờ!

Lúc này, Lâm Mặc đang trốn sau cánh cửa cuối cùng cũng ra tay, hai chân và lưng cùng tạo ra lực, sức lực bạo phát to lớn cùng với bóng hình đen từ trong phòng ngủ mạnh mẽ xuất kích.

Trong đồng tử bị dọa sợ của người đàn ông xuất hiện một bóng hình đen, trong tay bóng hình đen ấy là một luồng ánh sáng lạnh lẽo.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.