Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An Miểu kỳ quái

Phiên bản Dịch · 951 chữ

“Xin chào…”

Sau khi bắt đầu cuộc gọi, rất nhanh sau đó là một giọng nói ôn hòa truyền từ trong loa điện thoại ra.

“Cô An Miểu phải không?”

“Đúng vậy, anh là vị khách vừa rồi?”

Tay phải Lâm Mặc cầm điếu thuốc, đặt ở cửa sổ vị trí cầm lái, một tay cầm điện thoại từ từ nói chuyện: “Ừ, tôi cần cô tư vấn một chút về các hạng mục đầu tư, không biết cô có thời gian gặp mặt không?”

“Có, để tôi xem xem.” Điện thoại trong tay An Miểu dừng một chút rồi mới nói: “3h chiều nay, anh xem được không?”

“Được.” Lâm Mặc trả lời một tiếng.

“Vậy hẹn gặp tại chỗ nào?”

Lâm Mặc xoay đầu một vòng, hướng về phía cấu trúc bên trong tòa BCD sầm uất, cửa hàng cà phê Starbucks đập vào mắt anh, anh ta nói: “Cửa hàng cà phê Starbucks dưới công ty mấy người nhé.”

“Được, xin hỏi anh tên gì?”

“Lâm Bối.” Lâm Mặc nghĩ một chút chọn bừa một cái tên giả.

“Anh Lâm Bối phải không ạ? Vậy hẹn anh 3h chiều để anh xem qua tài liệu một chút.”

Lâm Mặc trả lời: “Ừ, vậy 3h chiều gặp.”

“Được.”

Lòng vòng một chút, cũng coi như là tiếp xúc được với cô gái giống y đúc xác chết kia.

Tuy nhiên Lâm Mặc không hề cảm thấy sự lòng vòng này là phí công.

Chí ít thì hiện giờ anh có chút hiểu biết về cô gái này.

Cô ta có tên trên danh sách tử vong, làm việc ở công ty tài chính.

Sau đấy chính là làm thế nào để tiếp xúc với cô ta.

Nghĩ tới đây, Lâm Mặc nhanh chóng tìm một cửa hàng ăn bên đường, định ăn chút gì đó lấp đầy bụng.

……

3h chiều.

Tiệm cà phê Starbucks ở trung tâm Thiên Hà CBD.

Vì đang trong giờ làm việc, trong tiệm cà phê Starbucks có rất nhiều người.

Trong một góc hẻo lánh nhất, liền nhìn thấy cô gái giống y đúc xác chết kia, hôm nay mặc một chiếc váy công sở, mặc quần tất màu da người đi tới.

“Cô An Miểu?” Lâm Mặc cười hỏi?

“Ừ.” An Miểu gật đầu.

“Ngồi đi.” Lâm Mặc đưa tay tạo thành tư thế mời ngồi.

An Miểu nhìn Lâm Mặc, ngồi đối diện anh, tài liệu gồm hai phần đặt lên bàn, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Lâm Mặc nói: “Không cần vội, cô An Miểu muốn uống gì?”

“Anh Lâm Bối cứ chọn đại đi.” An Miểu nói.

“Vậy tôi gọi bừa cho cô một lý cà phê vậy.” Lâm Mặc gọi nhân viên phục vụ tới gọi hai ly cà phê, sau đó nhìn An Miểu bắt đầu nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô An Miểu đã cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc, cứ như đã từng gặp ở đâu vậy.”

“Vậy sao?” An Miểu cười, “Sao tôi lại không nhớ nhỉ?”

“Haha…” Lâm Mặc cười haha, cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, buổi tối hôm đó rõ ràng đã gặp An Miểu ở quán bar.

Lần này gặp mặt, cô ấy có vẻ như lại không nhận ra, quay đầu đánh giá An Miểu một chút, rất tự nhiên hỏi: “Nhìn kỹ lại một chút lại thấy không giống nhau nữa.”

“Sao lại không giống nhau?” An Miểu đặt văn kiệ xuống, hoài nghi hỏi anh ta.

Lúc này phục vụ mạng hai ly cà phê ra đặt lên bàn.

Đợi nhân viên phục vụ đi xong, Lâm Mặc mới nói: “Khí chất không giống nhau, tuy rằng cô và cô gái tôi gặp kia giống nhau y hệt, nhưng khi chất tuyệt nhiênlà trái ngược.”

Đây là anh ta đang nói ẩn dụ.

Nếu như xác chết kia và cô gái này thật sự có quan hệ, biểu hiện của cô ấy, thậm chí cả hành động chắc chắn sẽ có phản ứng.

Với lực quan sát hiện giờ của Lâm Mặc, chỉ sợ dù có là chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng nhìn thấy được.

Cho nên khi nói xong câu đó, Lâm Mặc nhìn phản ứng của An Miểu.

Mắt An Miểu vô ý thức hướng lên chuyển động một chút, rồi lại khôi phục bình thường, tuy rằng rất nhanh, nhưng lại bị Lâm Mặc chú ý tới, bởi vì đây là một biểu hiện nhỏ của người đang nói dối.

Chỉ thấy An Miểu cười nói: “Anh Lâm Bối trêu tôi rồi, thế giới này làm gì có người giống nhau y đúc, nếu thực sự có, lần sau khi anh gặp lại cô gái ấy, nhớ báo với tôi, tôi cũng rất tò mò, cô gái giống tôi y đúc trông như thế nào.”

Cô ta đang nói dối!

Lâm Mặc cũng không vạch trần cô ta, cười haha.

Hai người sau đó tiếp tục bàn luận về vấn đề đầu tư.

Vốn dĩ bàn việc đầu tư là mục đích gặp mặt, kết quả lại thành Lâm Mặc suy nghĩ một chút, sau đó tạm biệt rời khỏi quán cà phê Starbucks.

Sau khi anh ta đi, ánh mắt An Miểu khẽ híp lại, nhìn chăm chú theo bóng lưng rời đi của Lâm Mặc tự nói một mình: “Em nói tên của anh ta là giả?”

“Hôm qua lúc em đi về còn nhìn thấy mặt anh ta?”

“Sau này đừng như vậy.”

Không có ai thấy cô ta đang tự nói chuyện một mình.

An Miểu nói xong cũng sắp xếp lại tài liệu, đi ra khỏi quán cà phê Starbuck.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.