Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ anh hai ngày

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Trong công viên Thiên Hà, Lâm Mặc mặc đồ nam đi ra từ trong lùm cây, anh ta lúc này mặc một bộ trang phục bình thường, trên mặt đeo kính râm đen, lấy ra một bao Ngọc Khê từ trên người, ngậm lấy điếu thuốc châm lửa rít một hơi, rồi mới từ từ nhả ra một luồng khói.

Bộ đồ nữ đã được anh ta xử lý gọn gàng.

Anh ta nhìn màu trời đã trở thành màu đen.

Hiện giờ chắc không thể về nhà nữa rồi, cũng không thể đi tới khách sạn, vì các hệ thống khách sạn có thể bị cơ quan công an kiểm tra liên tiếp, chỉ cần đăng ký khách sạn, chuyên viên cảnh sát có thể tới kiểm tra ngay lập tức.

Nhưng tìm một nơi để nghỉ ngơi lại rất đơn giản.

Cò cưa một cô gái rồi dùng chứng minh thư của cô ta thuê phòng là được.

Cò cưa…

Lâm Mặc cầm điện thoại mở wechat, mở ra mục tìm kiếm AA chất lượng tốt toàn quốc, tìm vài đối tượng, liền nhìn thấy vài hội bạn xung quanh.

“Nhóm rượu tây chất lượng cao, ba đêm khoái hoạt, tam thông, độc long, bích tỳ…”

“00 Hậu Tân Trà, khách sạn tự túc, yêu thích phục vụ, cho bạn gái cảm giác giống nhau…”

“…”

Xem tới đây, anh ta thoát khỏi wechat, ra khỏi công viên Thiên Hà, bắt một chiếc taxi.

“Bác tài, đến 020CLUB.”

“Được rồi.”

Bác tài xế taxi đáp lại, nổ máy đi về phía 020CLUB.

Không lâu sau, xe taxi đã dừng trước cửa quán bar 020CLUB.

Lâm Mặc trả tiền trực tiếp đi vào trong quán bar 020 CLUB.

Vốn dĩ Lâm Mặc định chọn bừa một cô gái xinh đẹp tán tỉnh rồi để cô ta thuê phòng, nhưng khi bước vào quán bar liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Chỉ là chiếc váy bó quyến rũ lúc trước đã được thay đổi trở thành một chiếc váy đen gợi cảm uống rượi một mình, đôi chân trắng dài phát sáng dưới ánh đèn quầy bar chói lọi, do phản xạ ánh sáng mà dẫn đến không ít anh mắt.

Lâm Mặc cười nhẹ, đi tới bên cạnh ngồi xuống nói: “Uống rượu giải sầu một mình à?”

Cô gái quyến rũ nghe thấy giọng nói này quay đầu nhìn Lâm Mặc có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng: “Chờ anh hai ngày, cuối cùng cũng gặp được anh rồi.”

“Ở đây chờ anh? Nếu anh không đến thì sao?” Lâm Mặc gọi một ly rượu.

Tay phải cô gái quyến rũ nâng cằm lên cười nói: “Chẳng phải bây giờ anh đã đến rồi sao?”

Lâm Mặc uống một ngụm rượu rồi mới nói: “Bạn của em đâu?”

“Anh nói cô ấy à?” Cô gái quyến rũ nhấp một ngụm rượu nói: “Người ta còn có việc bận, nào có giống như em một chút bận cũng chẳng có.”

Lâm Mặc liếc nhìn cô gái quyến rũ, nhìn bọt bong bóng nhỏ ở góc miệng đối phương cười nói: “Uống rượu giải sầu một mình, góc miệng còn có bọt bong bóng nhỏ, gần đây có việc gì khiến em phiền muộn tức giận sao?”

“Vậy mà anh cũng nhìn ra à?” Cô gái quyến rũ lướt qua người anh, ánh mắt nhìn Lâm Mặc chăm chú, ánh mắt giống như kim cương đen, bên trong giống như chứa đầy ánh sao, nhìn liếc qua cứ như suýt chút nữa bị hút hồn vào đó.

Cô tò mò nói: “Anh dậy thì được đôi mắt gì thế này, dậy thì thành trai đẹp thì không nói, nhìn sự việc cũng chuẩn nhỉ.”

“Haha…vấn đề không phải ở mắt.” Lâm Mặc cười haha nói chuyện với cô ấy.

Cô gái quyến rũ hỏi: “Vậy vấn đề ở đâu?”

Lâm Mặc chỉ vào đầu mình, “Vấn đề ở não.”

“…” Nghe vậy cô gái quyến rũ đánh yêu anh ta một cái, “Ý anh là não em không tốt à?”

“Anh chưa nói gì.” Lâm Mặc tiếp tục uống rượu, cũng không hỏi cô gái quyến rũ phiền muộn chuyện gì.

Cũng giống như cô gái quyến rũ trước giờ không hỏi tên tuổi thân phận và chuyện của anh vậy.

Va vào nhau cũng chỉ là cảm giác và sự kích tình.

Về điểm này hai người rất ăn ý.

“Ồ, đúng rồi.” Lúc này, cô gái quyến rũ giống như trong chớp mắt đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, dán người vào nói: “Em nhớ lần trước anh đã bảo lần sau gặp mặt sẽ choc ho em biết làm sao mà anh biết con xe Porsche kia là của em.”

“Muốn biết đến vậy à?” Lâm Mặc quay đầu nhìn cô ấy.

“Ừ.” Cô gái quyến rũ gật đầu, chân nhỉ xinh xắn cong lên một góc, nhón mũi giày cao gót màu đen lên, lắc lư lắc lư, giày cao gót đen lắc lư trên đôi chân trắng nõn khiến ánh mắt người khác không thể rời khỏi.

“Rất đơn giản, trực giác.” Lâm Mặc trả lời bừa.

“Miễn cưỡng quá!” Cô gái quyến rũ không tin, mũi chân nhje nhàng đá anh ta một cái.

Một chân cùng với lời nói lại còn đá, đây chẳng thà nói là tán tỉnh cho xong, cảm giác nhẹ nhàng mềm mại khiến người ta có chút ngứa ngáy.

“Nói cho người ta đi mà, người ta tò mò lắm, chỉ vì câu hỏi này mà đợi anh ở đây hai ngày rồi.” Cô gái quyến rũ hiếm khi làm nũng được một lần.

Lâm Mặc nhìn bàn chân của cô ấy, anh không tin cô gái này đợi anh ở đây hai ngày chỉ vì câu hỏi này, nhưng lại nói ngược lại: “Từ màu sắc của chiếc Porsche màu hồng kia thì chắc chắn nó là của con gái, hơn nữa cách trang trí của xe, cách trang trí và đồ em mặc trên người phối hợp với nhau cùng một loại phong cách.

Hơn nữa em còn đeo chiếc dây chuyền kim cương đen mới ra mắt của Van Cleef & Arpels, có thể đeo loại dây chuyền này, đối với em thì con Porsche cũng là chuyện nhỏ thôi.”

“Đơn giản như vậy thôi?” Cô gái quyến rũ nghe xong ngơ người.

Lâm Mặc mới từ từ nói: “Vậy em cho rằng nó khó đến mức nào?”

“Em nhận ra rằng.” Cô gái quyến rũ lắc lư cốc rượu nói: “Có những chuyện vẫn tiếp tục không biết gì có khi thú vị hơn, biết rồi thì ngược lại không hứng thú nữa.”

“Không thú vị sao?” Lâm Mặc cười.

“Không.” Cô gái quyến rũ lắc đầu, sau đó dán vào tai Lâm Mặc cắn nhẹ nói: “Bây giờ em cảm thấy anh càng thú vị, tối nay đến Hilton không?”

Rất trực tiếp, cũng rất thằng thắn.

“Lại là Hilton?” Lâm Mặc nói một câu.

Cô gái quyến rũ cười nói: “Khách sạn Bvlgari, khách sạn Waldorf Astoria,… tùy anh chọn cái nào cũng được.”

“Anh không trả nổi tiền phòng.” Lâm Mặc bắt đầu dẫn dắt vấn đề.

Cô gái quyến rũ lườm anh ta một cái, “Em cũng không bắt anh trả, anh chịu tận lực là được rồi, em rất thích cảm giác cùng anh tối hôm đó.”

Cô nói vào tai Lâm Mặc với âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Tối nay không được dùng bao.”

Nghe rồi Lâm Mặc nhìn cô một cái, ý thức được một chút, điều này có thể liên quan đến phiền muộn của cô gái xinh đẹp, nhưng anh cũng không muốn hỏi, gật đầu.

Hai người đứng dậy rời khỏi quán bar.

…….

Cùng lúc đó.

Cục cảnh sát, trong một gian phòng.

Đội trưởng Hàn và Chu Hy Á đang ngồi xem chăm chú trong phòng trình chiếu, phía trên đang phát video giám sát buổi tối hôm Lâm Mặc kéo chiếc vali đen đứng cùng với cô ấy trong thang máy.

Đoạn video này bọn họ đã xem đi xem lại mấy lần rồi, cũng chẳng phát hiện điều gì.

Bọn họ đều thấy rõ ràng Lâm Mặc lúc đi lên thì kéo một chiếc vali đen to, lúc đi xuống lại không thấy, kiểm tra cả tòa Đông Ngự Uyển hai ngày rồi cũng không thấy chiếc vali đen lớn kia đâu.

Cứ như là đã biến mất vào trong hư không vậy.

Xem xong hai đoạn video lần nữa, đội trưởng Hàn đứng dậy yêu cầu: “Cho người đi kiểm tra hệ thống đăng ký vào khách sạn, xem xem dạo gần đây Lâm Mặc ở mấy khách sạn.”

“Vâng.” Tiểu Vương bên cạnh đáp lời.

Hai người đang định đi.

Lúc này Chu Hy Á đột nhiên cau mày nhìn chăm chú vào bóng lưng đang rời đi của Lâm Mặc trong video, trong đầu như có tiếng sấm nổ đùng một tiếng, nhanh chóng tua video lại, sau đó ấn nút tạm dừng.

Chính là bóng lưng này!

Chiều cao cũng vừa vặn trùng khớp.

Giống y hệt bóng lưng của cô gái rất cao vừa rời khỏi tiểu khu.

Đây…

Chu Hy Á cảm thấy có chút ngu muội bức bối.

Sự bất thường của cô dẫn đến sự chú ý của đội trưởng Hàn và Tiểu Vương, hai người lập tức dừng động tác lại hỏi: “Tiểu Chu, phát hiện gì à?”

Chu Hy Á nói một câu, khiến bọn họ kinh ngạc cực điểm, “Vừa rồi ở tiểu khu của Lâm Mặc tôi đã gặp anh ta!”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.