Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngài Hứa, dịch vụ ship đồ ăn của ngài tới rồi

Phiên bản Dịch · 1504 chữ

Kho đông lạnh vùng ngoại thành Phiên Ngu.

Hai chiếc xe cảnh sát từ từ đỗ vào phía bên cạnh kho đông lạnh, Hàn Phi, Chu Hy Á và vài người nữa xuống xe liền thấy không ít đồng nghiệp trước mặt.

Thấy bọn họ đi tới, một cảnh sát đeo kính chào hỏi: “Đội trưởng Hàn.”

“Bây giờ tình hình như nào?” Hàn Phi vừa đi vừa hỏi.

Thanh niên đeo kính đi theo phía sau nói: “Trong kho đông lạnh có thi thể ba cô gái.”

“Ba thi thể cô gái?” Hàn Phi có chút nghi ngờ nói: “Không phải bốn à?”

“Chúng tôi chỉ phát hiện ba thi thể cô gái.” Cảnh sát đeo kính trả lời.

Trong lúc nói chuyện, mấy người Hàn Phi đã đến trước cửa kho đông lạnh, vài người bước vào, liền cảm thấy cảm giác gió thổi rét run người, bước vào trong thêm mấy bước, chỉ thấy ba nữ thi thể được bày ra trên mặt đất.

Nhìn thấy vậy, Hàn Phi nhịn không được cau mày lại.

Tiểu Vương bên cạnh càng không nhịn được co người lại run run.

Ngay đến sắc mặt Chu Hy Á cũng có sự thay đổi lớn, có chút căng da đầu.

Ba nữ thi thể này vì bị sát hại không cùng năm, tuy đều được cho vào kho đông lạnh, nhưng mức độ phân hủy cũng không giống nhau, mắt thường cũng có thể nhìn ra mỗi xác chết đã chết được bao lâu.

Nhưng những điều này không phải là nguyên nhân khiến ba người phản ứng mạnh như vậy.

Phản ứng của bọn họ là vì trên nữ thu thể đầy các loại phù văn màu đen kì quái.

Toàn bộ hình ảnh khiến cho người ta thấy một loại hơi thở cổ quái cực độ.

“Thật sự quá kỳ lạ rồi.” Tiểu Vương nhịn không được nổi hết da gà lên nói: “Tôi phá án lâu như vậy vẫn chưa từng thấy loại chuyện kỳ lạ như vậy.”

Mắt Chu Hy Á nhìn chăm chú phù văn trên người nữ thi thể nói: “Đây có vẻ giống như một nghi thức giết người?”

“Chắc là vậy.” Hàn Phi gật đầu nói: “Cho dù là việc sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm trên danh sách tử vong, hay là kim mộc thủy hỏa thổ, hoặc là phù văn trên người nữ thi thể, đều là một loại nghi thức giết người đặc thù, hai người Lý Quốc Đống và Dương Ngọc Mai dùng loại nghi thức giết người này để làm gì?”

Hiện tại Lý Quốc Đống và Dương Ngọc Mai đều đã chết, mục đích của loại nghi thức giết người này là gì cũng không thể biết được từ trong miệng bọn họ, chỉ có thể từ từ tìm kiếm.

Nhưng điều khiến Hàn Phi nghi ngờ là thi thể thứ tư đâu?

Nếu như dựa theo tên trên danh sách tử vong mà nói.

Thi thể của An Di đi đâu rồi?

Hàn Phi không ngừng suy nghĩ, mãi cho đến khi người ta mang thi thể đi để kiểm tra, đi khỏi kho đông lạnh rồi ông ta vẫn đang nghĩ về vấn đề này.

Vô ý thức châm điếu thuốc, từ từ nhả ra một luồng khói.

“Đội trưởng Hàn, cho tôi một điếu.” Tiểu Vương bên cạnh đi tới.

Hàn Phi liếc nhìn anh ta: “Chẳng phải cậu không hút thuốc sao?”

“Chuyện ngày hôm nay quá quái dị, hút một điếu thuốc cho đỡ sợ.” Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Tiểu Vương nhìn thấy hình ảnh này, cũng muốn điều tiết cảm xúc một chút.

Hàn Phi đưa cho Tiểu Vương một điếu thuốc.

Sau đó đặt lên miệng rít một hơi, ho vài tiếng rồi nói: “Đội trưởng Hàn, tôi có một điều vẫn không hiểu rõ, ông nói cái tên Lâm Mặc này đưa cho chúng ta danh sách tử vong này vì muốn phân tán sức lực của chúng ta, nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, cái tên này nhất định còn có mục đích khác.”

Hàn Phi hút điếu thuốc nói: “Đúng vậy, anh ta đưa cho chúng ta danh sách thứ nhất là vì muốn phân tán sức lực của chúng ta, thứ hai chỉ sợ là Lâm Mặc cũng muốn biết rõ Lý Quốc Đống và Dương Ngọc Mai giết người như vậy là vì cái gì?”

“Ý ông là tên đó đang lợi dụng chúng ta, mượn sức chúng ta để điều tra mục đích của Lý Quốc Đống và Dương Ngọc Mai.” Tiểu Vương hừ một tiếng, “Cái tên Lâm Mặc này cũng quá hay rồi nhỉ? Để chúng ta làm việc cho anh ta?”

Hàn Phi cười vỗ vỗ vào vai Tiểu Vương nói: “Đừng nghĩ như vậy, đổi góc nhìn đi, tại sao không phải là chúng ta lợi dụng mạnh mối của Lâm Mặc, hơn nữa tôi nghi ngờ, rất có thể Lâm Mặc biết nơi đặt thi thể cô gái thứ tư.”

“Anh ta biết?” Tiểu Vương nói.

Hàn Phi gật đầu, “Không thể loại trừ nghi ngờ này.”

Trong lúc nói chuyện, Chu Hy Á bước tới, “Tôi ngược lại có một suy nghĩ.”

“Cô nói đi.” Hàn Phi ra dấu tay ý nói.

Chu Hy Á nhớ lại một chút, mới nói: “Tối hôm đó tôi và Lâm Mặc trong thang máy, anh ta có vẻ rất căng thẳng khi chiếc vali màu đen lớn kia bị tôi phát hiện, lúc trước chúng ta không có chú ý tới, nhưng hôm nay trong kho đông lạnh lại chỉ có thi thể ba cô gái, vậy thi thể cô gái kia chạy đi đâu mất rồi?”

“Là An Di chưa chết? Hay là thi thể cô gái đó…”

Lời của Chu Hy Á còn chưa nói xong, liền bị Hàn Phi ngắt lời, “Ý cô là thi thể cô gái lúc đo nằm trong chiếc vali đen to lớn mà Lâm Mặc kéo.”

“Đây là suy đoán của tôi, mà lại có chút không đáng tin.” Chu Hy Á nói, tối hôm đó tuy rằng biểu hiện của Lâm Mặc rất tự nhiên, nhưng sức chú ý lại luôn đặt trên chiếc vali màu đen.

Lúc này cô mới đột nhiên xuất hiện suy nghĩ đó.

“Không…” Hàn Phi nói: “Phá án chính là phải phân tích các loại khả năng có thể xảy ra, cô nói không phải là không có đạo lý, như vậy đi, mấy người đi tìm chị gái của An Di là An Miểu tìm hiểu tình hình một chút, xem xem có thể có được chút manh mối hữu dụng nào không, tiếp đó trọng điểm của chúng ta vẫn đặt trên người Lâm Mặc.”

“Chỉ cần tìm thấy anh ta, rất nhiều thứ có thể giải quyết dễ dàng.”

“Vâng.”

Chu Hy Á và Tiểu Vương trả lời một tiếng, mấy người lại ngồi vào trong xe cảnh sát lần nữa.

……

Phía bên Hàn Phi có hành động mới.

Phía bên Lâm Mặc cũng đang hành động.

Anh ta và Lâm An An trốn ở nhà nghỉ đối diện tiểu khu của Lâm An An.

Lâm Mặc đứng ở cửa sổ quan sát nhà của Lâm An An.

“Anh chắc chắn là muốn tới nhà tôi chứ?” Lâm An An căng thẳng bất an nói: “Bọn họ có thể đặt đầy máy giám sát và máy theo dõi trong nhà tôi, vậy khẳng định là có người đang nhìn, chỉ cần chúng ta tiến vào, không chừng cửa nhà còn chưa kịp vào đã lập tức bị phát hiện rồi.”

Những lời cô ta nói, Lâm Mặc làm sao có thể không biết.

Anh ta nói: “Đưa chìa khóa cho tôi.”

“Anh định đi một mình?” Lâm An An hỏi.

“Không thì sao? Mang theo cái đồ con ghẻ nhà cô?” Lâm Mặc không mặn không nhạt nói.

Lâm An An biết lời anh ta nói là sự thật, nghĩ thầm trong lòng chẳng lẽ mình vô dụng đến vậy sao?

Không kìm được đưa chìa khóa cho Lâm Mặc.

“Còn có chìa khóa xe.” Lâm Mặc tiếp tục nói.

Lâm An An đưa chìa khóa xe ra, nhắc nhở một câu: “Theo như lời anh nói, xe của tôi bây giờ khẳng định cũng có không ít máy theo dõi, anh vẫn muốn đi xe tôi à?”

“Điều này cô không cần quan tâm.” Lâm Mặc lạnh nhạt cầm chìa khóa xe lên.

Lâm An An có chút bất an nói: “Anh thật sự định cứ như vậy mà đi?”

“Tôi đang đợi người.” Lâm Mặc cầm điện thoại nói.

Lâm An An cau mày, “Đợi ai?”

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị gõ lớn, kèm theo lời nói: “Ngài Hứa, dịch vụ ship đồ ăn của ngài tới rồi.”

Lúc này Lâm Mặc mới ngẩng đầu lên nói: “Người tôi đợi tới rồi.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.