Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào Bí Cảnh ( Tiếp)

Phiên bản Dịch · 1990 chữ

"Hà tất phải như vậy, nếu thành thật giao ra túi trữ vật, có lẽ còn có một con đường sống. " Thanh niên áo trắng nhìn cánh tay gãy chảy vết máu trên mặt đất lẩm bẩm.

Đột nhiên tình cảnh biến hóa, khiến cho Nghiêm Húc vạn phần cảnh giác, nam tử áo bào trắng Tẩy Hoa Tông vừa rồi phát động huyễn thuật khiến cho tinh thần lực ba động, hẳn là đã phát hiện hành tung của mình.

Quả nhiên, nam tử áo bào trắng xoay người nhìn về phương vị của Nghiêm Húc, sắc mặt bình tĩnh nói:

"Nếu đã xem lâu như vậy, hẳn là rõ ràng chuyện vừa rồi phát sinh, không cần ta tốn công miệng lưỡi, thức thời liền đem túi trữ vật giao ra đi."

Nghiêm Húc vừa rồi tới gần hai người, cũng không trông cậy vào có thể hoàn toàn che dấu hành tung. Nếu tình huống không đúng, nếu bị chú ý thì thừa dịp thời gian hai người đánh nhau, hẳn có đủ thời gian để nhanh chóng rời đi.

Ai ngờ nam tử áo bào trắng Tẩy Hoa Tông trực tiếp sử dụng huyễn thuật, tán tu kia chịu đựng không được trực tiếp dùng không gian truyền tống phù, mọi chuyệt đột nhiên phát sinh biến hóa, làm cho Nghiêm Húc nhất thời ngây ngốc tại chỗ, chưa kịp rời đi.

Hiện tại, Nghiêm Húc đã bị đối phương đánh chủ ý, nếu xoay người chạy trốn sẽ càng thêm bị động.

Thay vì chạy trốn, không bằng chính diện cùng đối phương liều mạng phân cao thấp, mấu chốt là, Nghiêm Húc muốn từ trong miệng người này hiểu được âm mưu của Ngự Thú Tông, cùng với tình huống của không gian truyền tống phù.

Nghiêm Húc từ phía sau cột đá đi ra, trầm giọng hỏi: "Ngươi cho rằng có thể đánh bại ta? ”

Nam tử áo bào trắng hai tay ôm trước ngực, cằm hơi nâng lên, nói: " Huyễn thuật Tẩy Hoa Tông uy lực tin tưởng ngươi đã kiến thức qua, lời ta thật sự không muốn nói thêm nữa. Ngoan ngoãn nghe lời, ít nhất chết không cần thống khổ như tên kia. ”

Sau đó, nam tử áo bào trắng vô tình nhìn về phía nửa đoạn cánh tay tán tu kia lưu lại, thản nhiên nói: "Lưu lại toàn bộ thi thể, luôn luôn tốt. ”

Nghiêm Húc tiếp lời nói: "Đánh không lại ta cũng có thể dùng truyền tống phù, làm sao ngươi biết truyền tống phù của ta nhất định có vấn đề? ”

Nam tử áo bào trắng nhìn chằm chằm Nghiêm Húc một lát, cố ý thở dài nói: "Quả nhiên vẫn là chưa từ bỏ ý định, nhìn ngươi hỏi như vậy liền biết cái gì cũng không biết, hắc. ”

Nghe đối phương nói như thế, sắc mặt Nghiêm Húc tuy rằng không có biến hóa, nhưng trong lòng đã sớm mắng Ngự Thú Tông một trận, Ngự Thú Tông nhiên động tay động chân.

"Để cho ngươi chết nhắm mắt." Bạch bào nam tử lấy ra một cái phù triện, nói tiếp:

"Nhìn cho rõ! Loại không gian truyền tống phù này mới có thể bình yên truyền tống ra ngoài, về phần tên tán tu kia dùng chỉ coa thểt ruyền tống đến bí cảnh hoặc một chỗ hiểm địa nào đó, tuyệt không có cơ hội sống sót. ”

Bạch bào nam tử trong tay cầm không gian truyền tống phù, tuy rằng mặt trên vẽ hoa văn nhìn không cẩn thận, nhưng màu sắc cùng kết cấu cùng tuyrn ftoongs phù của tán tu tuyệt không giống nhau.

Nghiêm Húc trong lòng đã tin tưởng bảy tám phần, đối phương nếu nhận định mình không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, cũng sẽ không giấu diếm vấn đề này, huống chi, đủ loại dấu hiệu trước đó cho thấy, Ngự Thú Tông lần này mở ra bí cảnh quả thật có không ít địa phương kỳ lạ.

Trong tình huống bình thường, nếu phát hiện bí cảnh tất nhiên sẽ không triệu tập rộng rãi tu sĩ cùng tiến vào, tu luyện một đường, tài nguyên nhiều hơn nữa cũng không đủ, làm sao có thể dễ dàng cùng người khác chia sẻ, Ngự Thú Tông nếu đã mở rộng cửa chào đón, phía sau rốt cuộc tiềm tàng âm mưu gì, Nghiêm Húc không cách nào suy đoán ra.

Bất quá, Nghiêm Húc ít nhất biết hai điểm, đầu tiên bí cảnh này cũng không phải là bí cảnh bình thường mà là sào huyệt dị thú thượng cổ Huyết Tinh Cửu Đầu Xà, mặt khác, chính là tu sĩ bình thường nhận không gian truyền tống phù khi sử dụng sẽ đem người truyền tống đến nơi nào đó trong bí cảnh, mà không phải bên ngoài bí cảnh.

Nghiêm Húc còn muốn từ trong miệng đối phương tiếp tục đưa ra một ít tin tức hữu dụng, vừa định mở miệng lần nữa, chỉ thấy nam tử áo bào trắng thu hồi không gian truyền tống phù, lạnh giọng nói:

"Nói cho ngươi biết nhiều như vậy, đừng tưởng rằng ta thật sự đại từ đại bi. Ta chỉ muốn tiết kiệm cho bản thân mình một chút sức lực, không muốn tranh đấu vì những thứ khoongn quan trọng. ”

Đối phương nếu đã nói, hiển nhiên không cách nào từ trong miệng hắn hỏi ra cái gì hữu dụng, Nghiêm Húc biết không thể tránh khỏi phải có một trận chiến.

Thủ đoạn của đệ tử Tẩy Hoa Tông ngược lại không làm hắn sợ, hiện giờ có trung phẩm phòng ngự pháp khí Thanh Lân Giáp hộ thể, chỉ cần không gặp tu sĩ luyện khí tầng bảy, Nghiêm Húc hoàn toàn có lòng tin chính diện đánh bại đối thủ.

Duy chỉ lo lắng chính là, huyễn thuật Tẩy Hoa Tông thập phần khó chơi, dù sao tu vi cảnh giới của mình so với đối phương cũng thấp hơn, tinh thần lực rất có thể không cường đại bằng hắn, dưới loại tình huống này rất dễ dàng bị trúng chiêu.

Nghiêm Húc không nhiều lời nữa, lấy Bát Cực Côn ra nắm trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử áo bào trắng, nói: "Nếu muốn ta đưa ra túi trữ vật, còn phải đánh qua rồi nói sau. ”

Nam tử áo bào trắng thoáng giật mình, lập tức khóe miệng nhếch lên cười nói: "Thì ra lại là chấp mê bất ngộ, uổng phí miệng lưỡi của ta, đợi đến khi ta đánh bại , đến lúc đó cầu sống không được mà cầu chết cũng không xong! ”

Dứt lời, trên lông mày quỷ dị của nam tử áo bào trắng phảng phất hồng sắc càng thêm nhuận, pháp lực toàn thân phát động, cả người có vẻ phiêu diểu bất định, giơ tay nhấc chân đều có một cỗ lực lượng động lòng người, tuy rằng không đến mức làm cho người ta đắm chìm trong ảo cảnh, nhưng cũng có thể làm cho lòng người phân tán.

Nghiêm Húc vội vàng vận chuyển Định Thần Thuật, mới giảm bớt sức ảnh hưởng, nếu mà đổi thành tu vi thấp một hơn chút tu sĩ, chỉ sợ bị loại tinh thần này áp bách mà thua một nửa.

Nam tử áo bào trắng cũng không có lấy ra pháp khí, trực tiếp giơ tay đánh ra mấy đạo phong nhận, Nghiêm Húc múa bát Bát Cực Côn vệ quanh thân, đem toàn bộ phong nhận chắn lại, cũng không nóng lòng phát ra lực phòng ngự của Thanh Lân Giáp.

Trong chiến đấu, phải tận lực giữ lại lá bài tẩy mới có thể cho đối thủ một bất ngờ. Đương nhiên, nếu như thực lực chênh lệch qua nhiều còn muốn có bảo lưu, đó chính là tự tìm đường chết.

Ngăn cản tấn công đầu tiên, Nghiêm Húc chủ động xuất kích, chỉ là vài bước liền kéo gần khoảng cách song phương, Bát Cực Côn như rồng phun nước, tiếng phá phong cuồn cuộn rít gào quét về phía nam tử áo bào trắng.

Lúc này, nam tử áo bào trắng đã thu hồi chủ ý trêu đùa tán tu, cau mày ứng phó công kích của Nghiêm Húc.

Động tác của Nghiêm Húc quá nhanh, nhanh đến mức nam tử áo bào trắng không có mười phần tin tưởng trước khi Bát Cực Côn đập xuống, đem huyễn thuật thi triển xong, về phần sau khi thi triển hiệu quả có tuyệt đối hay không cũng không tin tưởng.

Ý thức được đòn tiến công của Nghiêm Húc sắc bén, nam tử áo bào trắng cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai bên, vội vàng nắm pháp quyết, chỉ về phía trước, quát: "Ngũ Quỷ Thứ Hồn! ” ( năm con quỷ đâm chọc tâm hồn)

Đầu Nghiêm Húc đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội, bước chân chậm, chỉ có Bát Cực Côn trong tay vẫ không giảm, bất quá bởi vì bị kích này ảnh hưởng, động tác vẫn chậm nửa nhịp.

Nam tử áo bào trắng đã lui sang bên kia, Bát Cực Côn đánh trên mặt đất đập ra một cái hố lớn,khuấy động vụn cát đá bay loạn.

Tinh thần công kích! Nghiêm Húc chống Bát Cực Côn, tay giữ ấn đường giữa hai hàng lông mày, mặc dù như vậy, sắc mặt vẫn có chút trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nam tử áo bào trắng lại không có quá nhiều niềm vui đắc thủ, vừa rồi nếu không phải nghay tay, suýt nữa đã bị Nghiêm Húc đánh trúng, lấy Bát Cực Côn vừa rồi biểu hiện ra lực đạo, trong lòng cũng là một trận sợ hãi.

Không kịp suy nghĩ nhiều, nam tử áo bào trắng mạnh mẽ hít một hơi, lần nữa nắm pháp quyết lên, chỉ là lần thi pháp này thời gian dài hơn, sau mấy hơi thở, chỉ cảm thấy hai tay hắn nổi lên một chút bạch quang chói mắt, quát: "Ngũ Quỷ Thứ Hồn!"

Nghiêm Húc cố nén đau, toàn lực vận chuyển Định Thần Thuật ở ngoài đầu hình thành một tầng pháp lực phòng hộ, lúc này lớp phòng ngự của Thanh Lân Giáp hoàn toàn không có tác dụng, loại tinh thần lực công kích này sợ pháp khí phòng ngự bình thường, chỉ có pháp khí phòng ngự chuyên môn mới có thể phát huy hiệu quả.

Đồng thời, Nghiêm Húc nắm chặt chưởng môn giới chỉ trên tay trái, lúc trước đối đầu với Bạch Vũ, đã từng ngoài ý muốn đạt được chưởng môn giới chỉ trợ giúp, mới có thể phá bỏ huyễn thuật.

Nếu phỏng đoán không sai, cái chưởng môn giới chỉ này không chỉ là trữ vật không gian, còn có tác dụng phòng ngự tinh thần nhất định.

Ngũ Quỷ Thứ Hồn thuộc loại tinh thần công kích, cơ hồ trong nháy mắt đánh tới, ngay khi sắp đâm thủng tinh thần phòng ngự yếu ớt của Nghiêm Húc, chưởng môn giới chỉ quả nhiên phát huy tác dụng.

Một cỗ khí ấm áp từ lòng bàn tay chảy ra, cảm giác thong thả nhưng trong nháy mắt bao bọc đầu Nghiêm Húc, hình thành một lớp màng bảo hộ mềm mại.

Chỉ cảm giác tâm thần hơi chấn động, Ngũ Quỷ Thứ Hồn lại dễ dàng hóa giải, không mang đến cho Nghiêm Húc nửa phần khó chịu.

Lúc này, nam tử áo bào trắng vẻ mặt không thể tin, đột nhiên một ngụm máu tươi tuôn ra, không biết là bị tức giận, hay là bị Ngũ Quỷ Thứ Hồn phản phệ.

Bạn đang đọc Tối Cường Chưởng Môn Hối Đoái Hệ Thống (Bản Dịch) của Thuyền Trường Bất Cật Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.