Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dẫn Vào Miệng Hổ

Phiên bản Dịch · 1946 chữ

Bị người đặt kiếm kề cổ, hơn nữa đối phương còn không sợ hãi muốn đi Hoàng Dược Cốc, tu sĩ bạch bào sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nghiêm Húc nhất cử chế địch ( một động tác chế trụ đich), ngoại trừ thực lực bản thân vượt xa tu sĩ luyện khí tầng bảy bình thường, hơn nữa bắt được tu sĩ lãnh đạo, đối phương không cách nào lợi dụng ưu thế nhân số hình thành vây công, trong khoảnh khắc thế cục trong nháy mắt xoay chuyển.

Ngoài ra, Hoàng Dược Cốc vốn am hiểu đan đạo, ngày thường luôn được người ta tôn trọng, rất ít khi tranh đấu tới liều mạng với người khác, kinh nghiệm chiến đấu không đủ.

"Tại hạ Hoàng Dược Cốc Đường Trạch, vừa rồi đều là hiểu lầm! Kính xin đạo hữu hạ thủ lưu tình. "Tu sĩ bạch bào thấy Nghiêm Húc bắt chính mình, tạm thời không có sát tâm, nhanh chóng ngữ khí thả lỏng cầu xin tha thứ nói.

"Vậy lệnh bài này là thật sao?" Nghiêm Húc ngữ khí lạnh nhạt hỏi.

"Là hật! Tất nhiên là thật! "Đường Trạch nhanh chóng gật đầu như gà con.

Để tránh Đường Trạch nửa đường phản kháng gây ra phiền toái, Nghiêm Húc lấy ra một tấm Phong Ấn Phù, đem pháp lực của hắn giam cầm, lúc này mới thu hồi Băng Nhạc Kiếm.

Khôi phục tự do hành động, ánh mắt Đường Trạch lóe lên, nhưng nhìn lại Băng Nhạc Kiếm trong tay nghiêm húc, cuối cùng vẫn bỏ qua, chỉ là trong lòng cực kỳ khó chịu, "Chờ trở lại Hoàng Dược Cốc, lại để cho ngươi phụng trả gấp bội! ”

Nghiêm Húc đương nhiên đoán được Đường Trạch khẩu thị tâm phi, nhưng không quan tâm đối phương có thật lòng chịu thua hay không, chỉ cần đến Hoàng Dược Cốc gặp Mạc Phàm trước, hiểu lầm tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết.

Thấy hai người đạt được thỏa thuận, đệ tử còn lại của Hoàng Dược Cốc đương nhiên không có ý kiến, vừa rồi Nghiêm Húc triển khai thân thủ, mọi người còn ước gì không cần đánh nữa.

"Đường sư huynh, nếu vị Nghiêm chưởng môn này không phải hung thủ, nên phân công nhân thủ, bốn phía xem xét manh mối hung dữ mới đúng." trong số đệ tử Hoàng Dược Cốc đi ra một người, tu vi luyện khí tầng năm , tuy rằng bộ dạng rất có thư sinh khí, giữa hai hàng lông mày lại có vài phần anh khí.

Đường Trạch nhìn đối phương một cái, trong lòng cực kỳ không kiên nhẫn vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy biểu tình thừa nhận của Nghiêm Húc, mới cứng giọng mở miệng nói:

"Diệp Thanh sư đệ nếu đã có định kế hoạch, cứ việc dẫn người đi điều tra, truy bắt hung thủ trọng trách có thể giao cho ngươi."

Hai chữ "trọng trách" bị Đường Trạch cắn rất nặng, đương nhiên là châm chọc Diệp Thanh không biết lượng sức mình. Dưới tình huống này lại còn đưa ra ý kiến truy tìm hung thủ thật sự, nếu thật sự tìm được manh mối gì đó, chẳng phải càng chứng tỏ việc này của Nghiêm Húc không hề liên quan.

Diệp Thanh chọn ra vài tên đệ tử, sau khi điều tra miệng vết thương mấy cỗ thi thể kia , dẫn người đuổi theo hướng khác.

Nhìn mấy đệ tử Hoàng Dược Cốc rời đi, Nghiêm Húc trong lòng nghĩ, "Diệp Thanh này ngược lại là một nhân tài, lâm nguy không loạn sau này tất có thành tựu. ”

Diệp Thanh mang theo bảy tám đệ tử, những đệ tử còn lại thì đi theo phía sau Nghiêm Húc và Đường Trạch, dọc đường trở lại Hoàng Dược Cốc .

Đường Trạch và Nghiêm Húc sóng vai mà đi, tuy rằng không bị hạn chế tự do, bất quá hai người cách nhau không tới một trượng, hơn nữa lại bị giam cầm pháp lực, hơi có chút dị động Đường Trạch không chút nghi ngờ Nghiêm Húc có thể trong nháy mắt ra tay lấy đi tính mạng của hắn.

Đi tới ngoài sơn môn Hoàng Dược Cốc, hơn mười tên tu sĩ xếp thành một đội ở ngoài cửa núi xếp hàng chờ, từ trên trang phục nhìn đại đa số là tán tu, cũng có không ít đệ tử môn phái khác.

Thấy Nghiêm Húc nhìn về phía những tu sĩ xếp hàng lộ ra thần sắc nghi hoặc, Đường Trạch chủ động giải thích:

"Những tu sĩ này xếp hàng chờ Hoàng Dược Cốc ta mở lò luyện đan. Tuy nói trong phường thị có thể mua được các loại đan dược chế biến sẵn, nhưng rất nhiều môn phái ở xa đan dược nếu có nhu cầu cấp bách, cũng chỉ có thể phó thác luyện đan sư luyện chế. Mà ở địa giới Nam An này, nếu luận luyện đan thuật, Hoàng Dược Cốc xưng đệ nhị, tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất, tự nhiên có người bái phỏng. ”

Nghiêm Húc quay đầu nhìn về phía Đường Trạch, nhẹ giọng cười nói: "Lần này, ta cầu nhiều hơn mấy lò đan dược. ”

Nhắc tới trình độ luyện đan thuật của Hoàng Dược Cốc, Đường Trạch lộ ra thần sắc đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: "Hôm nay ngươi đắc tội ta, có thể sống sót ra khỏi Hoàng Dược Cốc rồi hãy nói sau, cư nhiên còn muốn cầu đan! ”

Có Đường Trạch đi theo dẫn đường, Nghiêm Húc không hề bị cản trở tiến vào Hoàng Dược Cốc, trên đường thỉnh thoảng gặp được người quen chào hỏi Đường Trạch, có thể thấy được địa vị của hắn ở môn phái không thấp.

Hoàng Dược Cốc nằm ở trên chi mạch Vạn Hư sơn mạch, toàn bộ môn phái có hơn mười tòa phó phong, bất quá mỗi tòa phó phong diện tích không lớn, cho nên so với ngũ phong Thiên Hạo Tông diện tích còn nhỏ hơn một chút.

Ở giữa những ngọn núi này, có một sơn cốc sương mù lượn lờ, nằm ở trung tâm của toàn bộ môn phái, trồng các loại linh thảo quý hiếm, mà Hoàng Dược Cốc cũng bởi vậy mà được đặt tên.

Hoàng Dược Cốc linh khí so với Thiên Hạo Tông ít nhất cao hơn gấp năm lần, mà dược cốc ở trung tâm môn phái nồng độ linh khí càng là dư dả, càng không phải Thiên Hạo Tông có thể so sánh.

Nghiêm Húc theo Đường Trạch đi vào bên trong Hoàng Dược Cốc, đáy lòng lại âm thầm so sánh các tình huống của Hoàng Dược Cốc với Thiên Hạo Tông.

Trước khi vào Hoàng Dược Cốc, Nghiêm Húc chưa từng đi qua môn phái khác, chỉ có vài lần đi ngang qua một số môn phái, chỉ ở xa chưa bao giờ quan sát các môn phái khác ở cự ly gần như hôm nay.

Trong Hoàng Dược Cốc các loại kiến trúc đèn đuốc sáng trưng, trên đường thường xuyên có đệ tử mặc trang phục đại biểu cho thân phận bất đồng, hoặc là hành sắc vội vã, hoặc là tụm ba thành hàng thảo luận đan đạo cùng nhau.

Bất đồng lớn nhất với Thiên Hạo Tông là toàn bộ môn phái Hoàng Dược Cốc tản mát ra sức sống, mà trật tự ngăn nắp.

Hoàng Dược Cốc thuộc môn phái hoàng giai nhị tinh, so với hoàng giai nhất tinh của Thiên Hạo Tông, vẻn vẹn chỉ cao hơn một giai mà thôi, nếu như chỉ từ bên ngoài nhìn qua chênh lệch cũng không lớn.

Trên thực tế, môn phái đẳng giai mỗi khi tăng lên một giai đều là chuyện ngàn khó khăn.

Toàn bộ Nam An, hoàng giai tứ tinh môn phái vẻn vẹn chỉ có Tam Nguyên Kiếm Phái, hoàng giai tam tinh chỉ có Ngự Thú Tông, môn phái còn lại giống Hoàng Dược Cốc đều là hoàng giai nhị tinh, môn phái thì thuộc về đại biểu tầng trung ở Nam An.

Nếu như chỉ luận số lượng và chất lượng kiến trúc, thậm chí trận pháp căn cơ vân vân, Thiên Hạo Tông dựa vào hệ thống trợ giúp so với Hoàng Dược Cốc không kém chút nào, thậm chí còn mạnh hơn không ít.

Nhưng nói về nồng độ linh khí, số lượng đệ tử, tài nguyên tích lũy vân vân, Thiên Hạo Tông không thể nghi ngờ hoàn toàn bại trận, cho dù chỉ là chênh lệch một sao, thực lực tổng hợp môn phái thua rất lớn.

Luận nồng độ linh khí, Hoàng Dược Cốc ít nhất gấp năm lần Thiên Hạo Tông.

Luận số lượng đệ tử, Thiên Hạo Tông chỉ có mười người, có thể còn không bằng số lượng đệ tử Luyện Đan Phòng của Hoàng Dược Cốc.

Ngoài ra, trong số các môn nhân thuộc môn phái hoàng giai nhị tinh, ít nhất cần phải có đệ tử đạt tới luyện khí tầng chín.

Chưởng môn Hoàng Dược Cốc Diệp Nông một lòng hướng tới đan đạo, bất quá tu đạo mấy chục năm, sớm đã ở luyện khí đại viên mãn cảnh giới dừng lại nhiều năm, hơn nữa tài nguyên phong phú, khổ tâm kinh doanh luyện đan tích lũy vốn liếng không kém.

Dù sao kiến trúc môn phái, số lượng đệ tử, tổng tài nguyên cùng tu vi cao thấp đều sẽ quyết định cấp bậc môn phái, thiếu bất kỳ hạng mục nào cũng không được.

"Xem ra lần này trở về thiên hạo tông, phải đặt trọng tâm chiêu thu thêm đệ tử, nếu không chỉ có kiến trúc lại không có người sử dụng, chung quy chỉ là một đầm nước chết." Ánh mắt Nghiêm Húc nhìn về phía xa xa, trong lòng trầm tư.

Một đường nhìn Nghiêm Húc nhìn xung quanh, khóe miệng Đường Trạch lộ ra một tia cười nhạo.

Đường Trạch không phải không nghĩ tới tiến vào Hoàng Dược Cốc liền kêu cứu, nhưng số lượng người tu vi luyện khí tầng bảy của đệ tử Hoàng Dược Cốc cũng không nhiều, hơn nữa với thân thủ của Nghiêm Húc, luyện khí tầng bảy bình thường rất khó là đối thủ của hắn, nếu như không thể một kích đắc thủ, mạng nhỏ của mình ngược lại giao phó trước.

Đám người Nghiêm Húc đi tới tiền sảnh môn phái, Đường Trạch hướng hai đệ tử báo tin xuất ra lệnh bài cầu kiến trưởng lão Mạc Phàm .

Chờ khoảng nửa canh giờ, đệ tử báo tin trả lời xác nhận không sai, Đường Trạch mới dẫn Nghiêm Húc tiếp tục đi vào bên trong.

Rời khỏi tiền sảnh, đi qua đại điện môn phái, tiếp theo lại đi qua mấy con đường núi, đoàn người ra khỏi đỉnh núi chính, đi tới một tòa phó phong khác.

Rốt cục, Đường Trạch dẫn Nghiêm Húc đi tới trước một tòa đại điện dừng lại, cười nói: "Mạc Phàm trưởng lão đang ở chấp pháp đường này, chỉ cần nghiệm rõ thân phận, hiểu lầm của chúng ta coi như rõ ràng. ”

Nghiêm Húc nhìn chằm chằm Đường Trạch một lát, nhìn không ra đường sách tươi cười thật giả.

Bất quá, nếu đã dám theo hắn đến, Nghiêm Húc liền không sợ đối phương giở thủ đoạn đùa giỡn, không chút do dự tiến vào chấp pháp đường.

Bạn đang đọc Tối Cường Chưởng Môn Hối Đoái Hệ Thống (Bản Dịch) của Thuyền Trường Bất Cật Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.