Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trẫm họ Tần

Phiên bản Dịch · 1397 chữ

Nhóm: Liliana

Nguồn: Truyenyy

------------------

- Hừ!

Hồ Ngọc Trí hừ lạnh một tiếng, uy áp của Kim Tiên cảnh đột nhiên phát ra, tất cả mọi người cảm giác như bị ngàn cân đè nặng, thân thể mất đi khống chế rơi lịch phịch xuống dưới, cho dù là tu vi Chân Tiên cảnh như Chu Minh Nguyệt thì cũng vậy.

Chân Tiên cảnh và Kim Tiên cảnh tuy chỉ cách nhau một đại cảnh giới, nhưng thực lực lại cách xa nhau vô cùng.

Không có pháp bảo nghịch thiên hay là thần thông nào đó, tu sĩ Chân Tiên cảnh không thể nào chiến thắng tu sĩ Kim Tiên cảnh được.

- Bản tọa bảo các ngươi rời đi thì các ngươi phải rời đi, bằng không thì chỉ có một con đường chết!

Hồ Ngọc Trí quét mắt nhìn qua tất cả các tu sĩ lạnh giọng cười nói, trên gương mặt lãnh diễm tràn ngập sát ý, khiến cho người ta không dám đối mặt.

Đối mặt với sự cường thế của nàng, tất cả mọi người chỉ im lặng.

Kim Vô Hối sờ vào chuôi kiếm bên hông của mình, tuy rằng Hồ Ngọc Trí rất mạnh, nhưng gã cũng không muốn lùi bước.

Con đường của kiếm khách, chỉ được đi tới, không được lùi lại, nếu như thất bại, vĩnh viễn không có thành tựu!

Đương nhiên đây chỉ là kiếm đạo của Kim Vô Hối, gã không cho phép bản thân mình sợ hãi bất kỳ kẻ nào, bằng không kiếm đạo của gã sẽ bị tâm ma ngăn trở.

Đám cường giả Địa Bảng còn lại cũng đều không có ý định lùi bước, bọn họ chờ lâu như vậy, sao có thể chắp tay dâng thiên ngoại chi thạch cho kẻ khác được kia chứ?

Trong lúc nhất thời, bầu không khí chỗ cái hố trở nên vô cùng căng thẳng, toàn trường im lặng tới mức đáng sợ.

Hồ Ngọc Trí không khỏi nheo mắt lại, không ngờ những người này bị lợi ích che mờ lý trí như vậy.

- Chậc chậc, tranh cái gì mà tranh, đó là đồ của trẫm, các ngươi không muốn sống nữa à?

Đúng lúc này, một thanh âm đầy vẻ trêu đùa vang lên đánh vỡ yên tĩnh, khiến hơn một ngàn tu sĩ giật mình đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy Tần Quân và Na Tra đứng ở trên mây dõi mắt nhìn xuống bọn họ, trên mặt hai người đều tràn ngập vẻ khinh thường.

- Là hắn!

Kim Vô Hối trừng lớn hai mắt, người luôn giữ bình tĩnh như gã trong nháy mắt khi nhìn thấy Tần Quân liền thất thố.

Gã không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi gặp Tần Quân ở Tử Vong Cốc lúc trước, lúc đó gã còn không nhận ra Quân Thanh công tử chính là Tần Quân, còn nói Quân Thanh công tử mạnh hơn Tần Quân rất nhiều, thậm chí còn muốn mời hắn so tài một phen trong Thánh Tuyển, mỗi lần nhớ tới chuyện này, gã đều hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Đám tu sĩ còn lại đều nhíu mày nhìn về phía Tần Quân, rõ ràng đều không nhìn ra thân phận của Tần Quân.

Hồ Ngọc Trí cùng một đám cường giả Thiên Tiên cảnh đổ lên đều nhìn Na Tra với vẻ vô cùng kiêng kị, tuy rằng tu vi của Tần Quân thấp, nhưng phát ra khí thế duy ngã độc tôn cực mạnh, Na Tra đứng bên cạnh hắn là dựa vào tu vi mạnh mẽ tản mát ra uy áp khiến cho người ta tim đập thình thịch.

- Các ngươi là ai?

Hồ Ngọc Trí trầm giọng hỏi, trong lòng nàng lại cảm thấy bất an.

Tất cả tu sĩ đều khiếp sợ nhìn về phía hai người Tần Quân, lúc này lại dám nhảy ra, chẳng lẽ hắn không sợ chết à?

Duy chỉ có một mình Ám Lãng là nhìn Tần Quân với ánh mắt phức tạp.

- Tên của trẫm các ngươi chưa nghe qua sao? Họ chỉ một chữ Tần!

Tần Quân đưa mắt nhìn xuống đám người bên dưới cười lạnh nói, thẳng lưng, ngẩng đầu, ánh mắt khinh thường tuyệt đối, lúc này mà không cố hết sức để ra vẻ thì đúng là không bằng cầm thú!

Tần!

Một chữ này giống như có ma lực, khiến cho tất cả mọi người hít sâu vào một hơi.

- Ngươi là Tần Đế?

Tạ Lai của Dạ Nguyệt Thần Tông hoảng sợ bật thốt, nháy mắt khiến cho toàn trường ồ lên, toàn bộ khu vực chỗ cái hố này tựa như sôi trào.

- Trời ơi… sao Tần Đế lại tới đây chứ…

- Thật hay giả đây?

- Nghe đồn Tần Đế tuổi trẻ tuấn mỹ, ta thấy chắc là thật rồi…

- Thiếu niên bên cạnh hắn chẳng lẽ chính là vị ở trong thập đại cường giả của Thiên Bảng…

- Hí —— ta đang nằm mơ đúng không?

Các tu sĩ kích động phản ứng đủ kiểu, còn lớn hơn cả lúc Hồ Ngọc Trí tới, so với Tần Đế, phong chủ Bắc Tuyết Phong thật sự chẳng là cái gì hết.

Sắc mặt của Hồ Ngọc Trí cũng trở nên vô cùng âm trầm, đúng lúc này, thiên ngoại chi thạch ở dưới đáy hố bắt đầu nứt vỡ, khiến cho Tần Quân và tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn sang.

Chỉ thấy lớp ngoài của thiên ngoại chi thạch vỡ ra như vỏ trứng, bên trong có hào quang chói mắt phát ra, khiến cho không ai nhìn thấy rõ tình huống cụ thể ở bên trong.

- Hừ…

Một tiếng hừ nhẹ khiến cho người ta chấn động tâm thần truyền tới từ bên trong thiên ngoại chi thạch, mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Tần Quân nghe thấy mà huyết mạch sục sôi, trên mặt tràn ngập vẻ kích động, nữ thần sắp xuất thế rồi!

Tất cả mọi người mở to mắt, bên trong thiên ngoại chi thạch có một nữ tử á?

Tiếng hừ khẽ vừa rồi rõ ràng là thanh âm của nữ tử, khiến cho bọn họ không khỏi nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm.

Lúc này có một bàn tay đẹp tới mức hoàn mỹ vươn ra từ bên trong hào quang, nhìn thấy bàn tay này, ngoại trừ Tần Quân ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người…

Bên trong thiên ngoại chi thạch thật sự có một nữ tử!

Chẳng lẽ là thiên ngoại nhân tộc?

Truyền thuyết lưu truyền trong cổ tịch của nhân tộc có nói tới, lại cộng thêm tu vi cao thâm tới mức có thể phá toái hư không được lưu truyền rộng rãi, cho nên phần lớn mọi người đều không hề nghi ngờ ở thiên ngoại vẫn có tu sĩ.

Mà tu sĩ thiên ngoại vẫn còn một tên gọi khác, đó chính là thần tiên!

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa vươn ra từ bên trong thiên ngoại chi thạch kia, nếu như là bình thường, nam nhân nhìn thấy bàn tay này nói không chừng sẽ không thể nào kềm chế bản thân nổi, nhưng lúc này trong lòng mọi người chỉ cảm thấy lạnh buốt.

Thiên ngoại chi nhân!

Chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ để khiến tất cả mọi người dưới gầm trời này khiếp sợ.

Ngọc thủ kia hãy còn tiếp tục vươn ra, bên dưới ngọc thủ là một ống tay áo màu trắng muốt, tiếp theo đó chính là một dung mạo khuynh quốc khuynh thành đẹp tới cùng cực xuất hiện từ trong hào quang, lông mi cong dài khẽ run một cái dưới ánh trăng, da thịt nõn nà nhẵn nhụi, giống như vô cùng mịn màng, một mái tóc đen dài óng ả buông hờ bên vai như thác nước, thân thể chậm rãi vươn ra, một thân bạch y tinh khiết không chút tỳ vết theo gió bay bay, đôi môi anh đào hơi hé ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía bầu trời đêm, vẻ mờ mịt bên trong khiến cho nàng càng khiến người ta cảm thấy thương tiếc hơn nữa.

Bạn đang đọc Thần Thoại Đế Hoàng Mạnh Nhất (Bản Dịch-FULL) của Nhâm Ngã Tiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhChang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.