Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Riddle Spencer

Phiên bản Dịch · 1142 chữ

Cuộc sống nhân viên văn phòng bình thường của tôi bỗng chốc thay đổi. Nó xảy ra khoảng 3 tuần trước. Tôi bất ngờ bị đâm bởi một chiếc xe tải trên đường từ công ty trở về nhà. Và khi mở mắt, tôi trở thành một quý tộc. Tôi nhận ra điều ấy khi những hầu gái gọi tôi là ‘Tiểu thư Riddle’. Đây cũng chính là lúc tôi biết rằng tôi đang ở trong cơ thể một người khác. Dù sao, vấn đề là ở cái tên ‘Riddle Spencer’, nghĩ nhiều tới mức nào thì nó cũng có gì đó quen thuộc với tôi. Kì lạ hơn, tôi chẳng thể nghĩ ra ai cả.

Tôi cố thích nghi với cơ thể này và tìm cách để quay lại, dù gì, biết mình biết địch vẫn là cách xử lí tốt nhất rồi.

Thời gian trôi đi, tôi tìm thấy vấn đề đầu tiên trong cuộc sống này. Đó là thái độ của các hầu gái. Họ luôn có cách ứng xử tệ hại tới tôi, tệ tới mức còn làm tôi trong thoáng chốc nghĩ rằng mình thật sự không phải một quý tộc. May thay, tôi là một quý tộc ngay thẳng và không có gì là giả cả. Dù vậy, điều này vẫn không giải thích được thái độ tệ hại của các hầu gái với tôi. Họ không mang đồ ăn tới đúng giờ giấc, dù đây là việc cơ bản họ phải làm. Và theo như tôi để ý, các bữa ăn ngày càng trở nên tệ hơn.

Tôi để cho qua vấn đề này một thời gian. Vì căn bản tôi không có nhiều thời gian để lo tới những thứ như này, tôi còn quá bận rộn để cố thích nghi với cơ thể mới. Tôi cũng không nghĩ rằng tôi sẽ để tình hình như vậy.

Dù vậy, sớm hay muộn, họ thực sự mang đồ ăn thối rữa cho tôi.

‘ Làm gì để thay đồi việc này đây?’

Trong khi tôi đang nghĩ về vấn đề này, một hầu gái mở cửa một cách xấc xược thậm chí còn không gõ cửa trước.

‘Bữa ăn đã sẵn sàng, thưa tiểu thư’

Như thường lệ, người hầu gái đặt đồ ăn lên bàn của tôi không một chút để tâm. Chén soup thậm chí còn bị đổ ra ngoài một chút bởi lực quá mạnh mà cô ta tạo ra khi đặt đồ ăn xuống. Bữa ăn bao gồm bánh mì cứng, vốn không hề phù hợp để tiêu thụ, và soup lạnh. Bữa ăn hôm nay dường như còn tệ hơn so với hôm qua.

‘Tôi nghĩ đồ ăn này hỏng rồi..’

Khoảnh khắc tôi nhìn thẳng vào mặt của người hầu gái, tôi chợt nhận ra có gì đó khác. Dường như ngoại hình của cô ta có phần ổn hơn, có thể là vì cô ta đã sử dụng khoản tiền mua đồ ăn của tôi vào đó.

‘Người hầu gái này.. tên cô ta là gì nhỉ?’ Một nụ cười kiêu ngạo xuất hiện trên gương mặt tôi.

‘Wendy, thứ này tôi không ăn được. Mang nó đi.’

Người hầu gái, Wendy, trông có vẻ khá ngạc nhiên khi nghe những gì tôi nói, cô ta thậm chí không nói nên lời trong một chốc. Sau đó, cô ta trơ trẽn trả lời lại, ‘Tiểu thư, cô phải ăn’

Đây chính xác là câu trả lời tôi dự đoán.

‘Tôi hiểu rồi.’ Nụ cười trên mặt tôi dường như không có chút dịch chuyển.

‘Vâng, tiểu thư. Đừng phàn nàn và..’

‘Vậy ngươi ăn đi.’

‘Dạ-?’

‘Ngươi có thể ăn trước.’

Wendy sững người khi nụ cười hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt tôi, cô ta trông khá bối rối.

‘Im đi! Cô muốn tôi phải bón cho cô ăn sao? Tôi sẽ lặp lại, cô ăn thứ này.. hoặc đưa sổ cái tới cho tôi.’

Tôi thực ra khá tò mò về việc một nữ hầu gái có thể bòn rút bao nhiêu từ tiền chi tiêu mua đồ ăn của tôi.

Mặt cô ta hoàn toán tái nhợt khi nghe tới điều này.

‘Một nữ hầu thấp kém mà dám cả gan ăn cướp tiền của một quý tộc?’

Tôi ra lệnh cho cô ta vì tôi nghĩ đây là việc tôi không thể cho qua, cô ta thậm chí còn trả lời theo đúng những gì tôi dự đoán.

‘ Tốt, bắt thóp được cô ta rồi’. Tôi cười với nữ hầu gái kia

‘Chọn đi.’

‘Tôi xin lỗi, tiểu thư...’

‘Không, tôi không cần lời xin lỗi. Chọn một trong hai đi’

‘Tiểu thư..’

‘Ngươi có thể ăn hoặc mang sổ cái’

Trước lời nói ấy, Wendy miễn cưỡng cầm thìa lên, sự do dự tràn đầy khuôn mặt.

‘Cô ta chắc hẳn đã lấy rất nhiều tiền’

Mặt Wendy trở nên tái nhợt khi đồ ăn bắt đầu tiến vào miệng. Quả nhiên, đó là đồ ăn đã hỏng. Wendy liếc nhìn tôi, dường như mong chờ tôi ra lệnh cô ta ngừng ăn. Cô ta thực sự đã hành động đúng như những gì tôi dự kiến.

‘Ngươi phải ăn hết tất cả nếu không thì mang sổ cái tới, ngươi hiểu chứ?’

‘Tôi.. tôi đã sai, thưa tiểu thư’

Wendy khóc và cầu xin, dù vậy tôi vẫn giữ thái độ cứng rắn cho tới khi cô ta đã hoàn thành bữa ăn.

‘Đây là lí do cô nên làm tốt việc của mình khi tôi còn đang nhân từ’

Một tuần trải qua sau sự việc đó.

Kể từ ngày hôm ấy, một lời đồn đại bắt đầu bao quanh tôi. Có vẻ như đây cũng là lí do gần đây không hầu gái nào có thái độ tệ hại với tôi. Ngược lại, họ còn bắt đầu đối xử tốt với tôi. Họ bắt đầu mang tới những bữa ăn được chuẩn bị hẳn hoi và dọn dẹp phòng cho tôi. Đây chính là trạng thái hoàn hảo. Tôi không sa thải hầu nữ trước kia. Với một người như tôi, người vẫn chưa hoàn toàn hiểu thế giới này là như nào, có ích hơn nếu giữ một vật ghi nhớ để cho những người còn lại biết vị trí của mình.

Khi tôi ngồi trên một chiếc xích đu trong một buổi chiều tuyệt đẹp, ánh nắng ấm tràn dần xuống ô cửa sổ.

‘Thời tiết thật đẹp. Tôi muốn đi ra ngoài’

‘Cô có thể chuẩn bị cho tôi đi ra ngoài không?’. Tôi hỏi Wendy, người đang ở cạnh tôi.

Dù vậy, sau khi nghe những gì tôi nói, mặt của Wendy dần tối đi. Cô ta liếc khẽ và nhìn gương mặt tôi.

‘Tiểu thư, tôi không nghĩ cô có thể ra ngoài.’

Bạn đang đọc Tôi không muốn bị ám ảnh bởi Hoàng Tử tàn nhẫn của Bultandat (불탄닷)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FleurDuSoleil
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.