Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả Thù (2)

Phiên bản Dịch · 1431 chữ

Dù vậy, tôi không biết nhiều về hoàn cảnh của Riddle trong gia đình.

‘Hiển nhiên là ai cũng biết nó là một đứa ngu dốt, nông cạn, và..Ahhh!!’ Đột nhiên, Vestica hét lên.

‘Riddle Spencer! Mày đang làm cái gì vậy? Vì mày mà váy tao ướt hết rồi!’

‘Cô ta có vấn đề à? Tôi chỉ huých nhẹ vào cốc nước thôi mà.’

Tôi trả lời với một nụ cười thoải mái, ‘Xin lỗi, thưa chị gái. Em không biết rằng có cốc nước ở cạnh mình.’

‘Đừng nói vớ vẩn nữa và lau váy ngay cho tao!’

‘Tại sao em phải làm vậy?’

Có rất nhiều hầu gái ở quanh cô ta. Tại sao tôi phải là người lau nó? Vestica câm nín trong một chốc.

‘Chắc cô bất ngờ lắm’

Đây là hành động đánh trả lại đầu tiên của Riddle, người vốn luôn nghe lời, tới chị kế cô ấy.

‘Riddle Spencer. Cẩn thận cái mồm mày đi! Tại sao mày dám nói với chị gái mày như vậy?’

Có một sự thật chắc chắn rằng, những người có cùng đặc điểm và địa vị thường ở cùng phe với nhau. Lần này, người mẹ kế lên tiếng.

‘Mày có vẻ đã trở nên khiếm nhã hơn sau khi tới căn biệt thự. Mày nghĩ mày thừa hưởng điều này từ ai vậy?’. Giọng của bà mẹ kế tràn đầy giận dữ.

‘Tôi không sợ bà.’

Tôi từ tốn trả lời lại, ‘Con thừa hưởng từ ai ư? Ôi trời, là mẹ đó, mẹ ạ.’

Bầu không khí trong phòng ăn bỗng lạnh đi. Bà ta chớp mắt trong câm nín, như thể không tin những gì mình vừa nghe thấy. Tôi lặp lại một lần nữa để cho bà ta biết những gì bà ta nghe thấy là sự thực.

‘Mẹ là người nuôi dạy con. Mẹ nghĩ con có tính cách xấu sao? Hay là đang muốn nói rằng con thừa hưởng nó từ cha?’

‘Riddle!’

Bà ta trông khá tức giận khi thấy tôi cười, đằng nào tôi cũng nói những gì tôi muốn nói rồi.

‘Sao mày dám cãi lại mẹ mày?’

‘Cãi là sao? Con chỉ đơn thuần trả lời lại câu hỏi của mẹ thôi,’

‘Hả?’

‘Vậy, có nghĩa là, con có thể lờ đi câu hỏi của mọi người sao? Được phép sao?’

‘Bang’.

Ngài tử tước bất ngờ đập mạnh xuống mặt bàn, có vẻ nhưng ông ta không thể chịu được thái độ của tôi nữa. Rồi, bắt đầu lườm tôi với ánh mắt hung dữ.

‘Những điều ông định làm khá là rõ ràng đấy’

Khoảnh khắc ông ta giơ tay lên, tôi nhanh chóng nói, ‘Cha à, người nên nghĩ cẩn thận trước khi đánh con. Nếu con có sẹo thì sao?’

‘Hả?’

‘Hãy nghĩ tới hoàng tử, liệu Ngài có muốn cưới một người con gái với sẹo khắp người không?’

‘...’

‘Hay điều này có nghĩa là cha định gả Viesta đi thay con?’

Khi tôi liếc sang Viesta, cô ta run rẩy mở miệng, như nhận ra tình hình mình đang mắc phải.

‘Bình tĩnh đi Cha, nhỡ đâu nó bị thương thì sao?’. Giọng nói run rẩy của cô ta có thể nghe được rất rõ.

‘Riddle! Đừng để thái độ vô lễ của mày làm mày bị ly hôn.’ Ngài tử tước nói với sự tức giận.

‘Ly hôn? Tôi không thể để điều đó xảy ra’

Kế hoạch của tôi chỉ có thể thực hiện được khi đứng cạnh hoàng tử, đằng nào tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ quay lại nơi đây.

‘Đừng lo lắng về điều đó, thưa Cha! Nó sẽ không xảy ra đâu trừ khi anh ta cư xử như cha.’

‘Mày.. con khốn nạn..’

Với những lời đó, ngài tử tước rời khỏi ghế. Tôi vẫy tay như lời tạm biệt tới ông ta.

‘Ừ thì, hiện tại thì tôi sẽ để ông làm những gì ông muốn.’

Bà mẹ kế nhìn khá ngạc nhiên, dù sao, tôi cũng chỉ đơn thuần lờ bà ta đi và ra hiệu cho hầu gái đằng sau Viesta.

‘Mang cho ta một đĩa thức ăn mới, giống y như của cha ta.’

Mười ngày trôi qua kể từ lúc ấy.

Trong mười ngày qua, ngài tử tước đối xử với tôi khá lạnh nhạt, thực sự thì nó cũng không phải một vấn đề, cả các thành viên trong gia đình cũng đối xử vậy với tôi. Nói thật thì khá là dễ để lờ đi những tranh cãi nhỏ này.

Hoàng hôn đã tới và tôi bị ép mặc một chiếc váy cưới trang trọng, vốn hoàn toàn không vừa vặn với bản thân. Tôi đã phải nhẫn nhịn tất cả thời gian qua chỉ để trốn thoát khỏi ngôi nhà này, một lần và mãi mãi. Trước khi đi, tôi nhận những lời nhận xét đầy tính mỉa mai từ mẹ kế và Viesta.

‘Nhớ đừng ly hôn đó.’

‘Đúng vậy. Như mẹ nói đó, đừng ly hôn. Đằng nào nơi này cũng không còn chỗ cho thứ như mày đâu.’

Tôi đáp lại hai người họ, những kẻ đang cố dọa nạt tôi, với một nụ cười tươi, ‘Đừng lo. Việc đó sẽ không xảy ra đâu. Cơ mà.. hai người không lo lắng về điều này sao?’

‘Hả?’

‘Tôi là người sẽ trở thành nữ công tước. Nếu hai người cứ tiếp tục làm phiền tôi như này, tôi sẽ không biết phải làm gì với hai người trong tương lai đây?’

Sau khi nghe những lời tôi nói, cả hai đều ngậm mồm.

Tâm trí của tôi trôi dần đi khi nghe theo âm thanh của cỗ xe.

‘Hoàng tử của phương Bắc, Kyle Romani. Người đàn ông không có máu hay nước mắt.’

Họ nói anh ta là một người đàn ông tàn nhẫn, sẽ giết bất cứ ai bất tuân mệnh lệnh của mình với không chút do dự.

‘Vấn đề vẫn không đổi.. Tôi sẽ trở thành vợ của một kẻ như vậy’

Theo như tác giả gốc của câu truyện này, có một chút thông tin mà tôi biết. Kyle Romani và Riddle gốc không có mối quan hệ gần gũi trong suốt cuộc hôn nhân của họ. Chỉ có đúng một lúc Kyle Romani tham gia vào cuộc sống của cô ấy.

[‘Sao em không ngừng nói những thứ ngu xuẩn như vậy đi?’] Đây là lúc anh ta nói về vị hôn phu của tôi. Dù vậy, nó chỉ đem lại kết quả đi ngược với mong đợi. Cô ấy không nghe lời khuyên của anh ta và vẫn cố gắng tìm kiếm vị hôn phu kia.

Điều này chỉ làm mối quan hệ của họ tệ đi. Họ như nước và dầu vậy.

Trong tương lai, khi Riddle đối mặt với cái chết, gương mặt của Kyle hiện lên trong tâm trí cô ấy.

[ Giá như tôi đã nghe theo lời Kyle hơn chút nữa..]

Thì tôi đã không bị phản bội bởi tên hôn phu cặn bã kia.

[ Giá như tôi đã cố gắng cứu anh ấy..]

Theo như những gì nhìn lại, nó khá là, có thể thông cảm được. Sau cùng thì, đó cũng chính là lần đầu tiên Kyle nói chuyện với cô ấy.

Dù vậy, tôi biết cách chấm dứt lời nguyền của anh ta, tôi có thể tự thay đổi cả vận mệnh của bản thân. Nếu tôi không thể, thì chẳng có lí do nào cho tôi, tác giả gốc của câu truyện, nhập vào cơ thể của Riddle, đúng chứ? Tôi kết luận rằng lí do tôi tới đây là để hoàn thành nguyện vọng của Riddle.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán. Nhưng, làm gì đó còn tốt hơn là không làm gì..

Tôi chắc chắn sẽ gỡ giải lời nguyền của anh ta. Thậm chí với những hiểu biết này, vẫn có khả năng là phương pháp để hóa giải lời nguyền đã bị thay đổi, cũng có nghĩa là tôi sẽ không thể giải lời nguyền cho anh ta. Dù vậy, tôi vẫn muốn sống sót... Tôi chắc chắn sẽ cứu anh ta.

‘Tôi cần trở nên thân thiết với Kyle trước đã.’

Hình như tôi đã tiến vào lãnh thổ phương Bắc. Cũng có thể vì cuối cùng tôi đã tới phương Bắc, nên thời tiết thực sự có chút lạnh hơn mặc cho hiện tại đang là thu.

Sau một khoảng thời gian, cỗ xe cuối cùng cũng dừng lại.

Bạn đang đọc Tôi không muốn bị ám ảnh bởi Hoàng Tử tàn nhẫn của Bultandat (불탄닷)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FleurDuSoleil
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.