Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Tử Kyle Romani (2)

Phiên bản Dịch · 1154 chữ

**Có vẻ như hắn ta không ngờ tới lời phát biểu này.

Kyle nhìn tôi, như thể đang chờ những lời tiếp theo từ tôi, vậy nên tôi tiếp tục nói.

‘Tôi muốn sống hòa thuận với ngài.’

Tôi biết rằng vẫn có vài cảm xúc con người còn lại trong hắn ta.

Tôi rất mong được thấy chúng khi chúng ta gần gũi hơn.

Nụ cười trên mặt tôi ngày càng tươi tắn hơn khi nói những điều này, dù vậy, hắn ta phản ứng lại với gương mặt gắt gỏng.

‘Đừng nói những thứ vô ích như vậy. Từ giờ trở đi, đừng trả lời lại những gì ta nói.’

‘Sao tôi không được trả lời lại? Ngài đang mong một người có khả năng nói nhưng không đáp lại lời của ngài sao? Tôi thành tâm với những gì tôi đã nói. Hơn mọi việc khác, tôi muốn hòa thuận với ngài trong khi chúng ta đang ở với nhau.’

Tôi nhanh chóng vặn lại lời lẽ đanh thép của hắn với một nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng khá tự tin vào ngoại hình của bản thân nữa. Riddle vốn từ đầu đã là người phụ nữ đẹp nhất trong câu truyện. Cô ấy có mái tóc vàng tuyệt đẹp và đôi mắt ngọc lục bảo mà cô vốn rất tự hào về nó. Dù thế, hiện giờ Kyle có vẻ không thực sự thích thú với vẻ bề ngoài của cô ấy. Đúng hơn là gương mặt hắn ánh lên sự lo lắng.

‘Ta nghĩ là cô vẫn chưa thực sự hiểu rõ tình hình, hôm nay ta sẽ cho qua. Đi ngủ thôi.’

‘Được thôi. Tôi cũng mệt rồi.’

Tôi lại tiếp tục vặn lại lời nói của hắn một lần nữa, nhưng hắn không phản ứng lại. Tôi có thể hắn bước ra khỏi ghế dài với ánh nhìn sắc bén trên mặt. Trước khi tôi kịp nhận ra, biểu cảm của Kyle thay đổi khi hắn ngồi lên ghế sofa, nó bỗng trở nên tinh tế.

‘Cô đang làm cái quái gì vậy?’

Hắn hỏi một cách đơn điệu, tôi trở nên câm nín.

‘Ngài không thấy được sao? Tôi đang cởi quần áo. Tôi không thể ngủ trong chiếc váy cô dâu này được.’

‘Đừng lãng phí thời gian và gọi một hầu gái tới đi.’

‘Tôi không phóng đại đâu, chiếc váy này thực sự rất khó cởi ra, tại sao tôi phải gọi hầu gái? Có một người ở ngay đây có thể giúp tôi.’

‘...’

‘Nếu ngài vẫn chưa hiểu lời của tôi, thì tôi sẽ nói nó một cách dễ hiểu hơn, ngài có thể tới đây và giúp tôi cởi quần áo không?’

Hắn ta không động đậy chút nào. Có vẻ như hắn không bằng lòng giúp tôi lắm. Thấy sự việc này, tôi cau mày.

‘Thứ lỗi tôi, Hoàng tử? Ngài có thể giúp tôi trong đêm đầu ở đây không?’

‘Ngươi thực sự muốn chết dưới tay ta à?’

‘Trước khi chết dưới tay ngài, chắc tôi đã chết vì tắc thở trong chiếc váy chật chội mà tôi không thể cởi ra.’

Tôi tuyệt vọng nhìn vào mắt hắn với tín hiệu cầu cứu. Tôi thực sự không kiềm chế được, chiếc váy này quá khó để tự mình cởi ra, và nó thực sự rất ngột ngạt.

Nếu chiếc váy này đã quá khó để cởi ra rồi, vậy còn những chiếc váy tôi phải mặc hàng ngày thì sao? Ahhh... Tôi chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã thấy áp lực rồi.

Kể cả khi tôi đang trong tình cảnh khốn cùng, hắn vẫn giữ một gương mặt bình thản. Hắn không thèm nhấc một ngón tay để giúp tôi. Rồi, tôi chỉ ngón tay hướng tới ngăn kéo với gương mặt cau có.

‘Nếu ngài sợ động vào tôi, sao không đeo găng tay vào? Nó ở trong ngăn kéo đó.’

‘Ai nói ta sợ động vào cô? Găng tay? Cô đang nói cái gì vậy?’ Kyle đột nhiên hỏi.

Với gương mặt nhăn nhó, Kyle bước tới ngăn kéo, rồi hắn ta đứng im một lúc sau khi đeo xong đôi găng tay trắng.

Hắn bị cái gì vậy?

Mặc cho nó là cái gì, tôi quyết định giữ vững tự tin và hỏi xin sự giúp đỡ từ hắn.

‘Nếu ngài đã tìm thấy găng tay, ngài có thể tới và giúp tôi cởi bỏ chiếc váy này thay vì đứng im không? Khi chúng ta đã xong việc của tôi, tôi cũng sẽ giúp ngài cởi bỏ quần áo. Chắc hẳn là khó chịu lắm khi ngủ với bộ quần áo đó.’

‘Ngươi đã luôn nói những thứ thực sự điên rồ từ trước đó.’

‘Tôi không điên, tôi đang thành thật với.. Ahh!’

Giọng của tôi dừng lại bởi một bóng đen đột ngột xuất hiện trên đầu tôi.

Đây là một loại phép thuật gì đó sao? Khi nghĩ về điều này, một cảm giác ớn lạnh phả vào cổ tôi. Tôi có thể cảm thấy được tay của hắn ta gần như chạm vào gáy. Rồi hắn thì thầm đằng sau tôi.

‘Nếu giờ ta chạm vào cổ ngươi, một khi ta giữ chặt ngươi sẽ đóng băng từ từ rồi chết.’

‘Cái gì...’

‘Đừng cãi lại ta, ngươi không có quyền gì để làm vậy. Nếu ngươi không muốn chết, thì hãy ngậm chặt mồm vào.’

Đây là một lời cảnh cáo từ hắn. Tôi bất ngờ một lúc, dù vậy tôi cũng liền nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tôi cũng đã dự đoán trước tình huống này rồi.

‘Vậy giết tôi đi.’ Tôi trả lời với một nụ cười.

Hắn ta im lặng. Thực ra thì, tôi đã không tự tin lắm khi nói ra những lời kia. Đó là một bước đi đầy mạo hiểm. Nhưng tôi vẫn tiếp tục với những gì tôi muốn nói.

‘...Tôi biết ngài sẽ không giết tôi, bởi ngài vốn đâu thích giết con người.’

Tôi biết hắn vẫn còn cảm xúc của con người mà, hắn thường cố chống lại ham muốn giết người. Thực ra, còn có những ngày hắn không bị tác động bởi cảm xúc của Rồng. Kyle tạch lưỡi, có vẻ như hắn không thích những gì tôi nói, sau một lúc, cảm giác ớn lạnh sau cổ tôi biến mất.

‘Ta quá kinh ngạc, thậm chí giờ ta cũng không muốn giết ngươi nữa.’

Mặc cho tông giọng dữ tợn, không có chút cay nghiệt nào trong giọng nói đó. Hắn mở miệng lần nữa tựa như muốn nói điều gì đó.

‘Ngươi.’

‘Riddle.’

‘Gì cơ?’

‘Không phải là ‘ngươi’, tên tôi là Riddle.’

Bạn đang đọc Tôi không muốn bị ám ảnh bởi Hoàng Tử tàn nhẫn của Bultandat (불탄닷)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FleurDuSoleil
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.