Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thao tác tuyệt vời

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

Thật là hống hách!

Này là cố ý ức hiếp người ta, hôm nay nhịn một lần, về sau sẽ phải tiếp tục nhịn. Thế là thua rồi!

Hạ Đan vốn không muốn thỏa hiệp: “Huấn luyện viên Chu, chúng ta đã chia rõ rồi. Mỗi người một nửa, đội viên của ai người đấy dạy. Ông không thể nói mà không giữ lời.”

Làm sao huấn luyện viên Chu có thể nhượng bộ, bên ông ta vẫn còn bao nhiêu đội viên đang chờ tập: "Ai một nửa với cậu? Bên tôi nhiều người thế này, lại có thành tích rồi, tất nhiên tôi phải dùng nhiều chỗ hơn. Cậu chỉ có một người, còn chưa biết cơ bản. Cậu mới là người gây rối ở đây. Đại hội thể thao cấp tỉnh sắp diễn ra rồi, thiếu thời gian luyện tập, không thể nâng cao thành tích, cậu chịu trách nhiệm được à?”

Thật đúng là không biết lý lẽ, Hạ Đan vô cùng tức giận: “Ông thật là quá đáng! Mời ông lùi lại ngay. Nếu không, hai chúng ta cùng đi gặp lãnh đạo trường để nói chuyện!”

Nhắc đến lãnh đạo của trường thì huấn luyện viên Chu cũng bớt hống hách đi một chút, ông ta ngậm đầu thuốc lá điện tử: “Không phục à? Vậy thì đấu một trận, cho cậu tâm phục khẩu phục! Dám không?”

Không dám thì đừng đòi sân tập, thua rồi thì hiển nhiên càng không có sân tập.

Còn nếu như thắng, huấn luyện viên Chu liếc nhìn Triệu Trường Anh, ông ta đã xem qua tất cả các hạt giống ở thành phố Mật rồi. Bắn cung không phải chuyện ngày một ngày hai, không thể đột nhiên xuất hiện một nhân vật lợi hại được.

Hạ Đan có hơi do dự, bởi đây là lần đầu tiên Triệu Trường Anh dùng cung cong, còn Triệu Trường Anh lập tức đồng ý: “Dạ được. Nếu em thua thì sân tập của thầy hết, còn nếu em thắng thì sao?”

Ngay khi điều kiện được đưa ra, huấn luyện viên Chu đã lập tức chấp nhận: “Nếu tôi thua thì chia một nửa sân cho hai người!”

Triệu Trường Anh cất tiếng rõ ràng: “Vốn dĩ là nửa sân của bọn em, thầy lấy chuyện này ra để đánh cược có hợp lý không vậy?”

Huấn luyện viên Chu tặc lưỡi một cái, cảm thấy cô gái này có hơi khó dây: “Vậy em muốn cái gì?”

Triệu Trường Anh nói: “ Một cây cung trong phòng dụng cụ thôi ạ! Thầy để em tùy ý chọn một cây!”

Huấn luyện viên Chu không nghĩ đến cô nhóc này lại to gan như thế. Trong đó toàn là bảo bối của ông ta, cô lại dám đòi hỏi!

Ông ta cười bực bội: “Được thôi!”

Ông ta nhất định phải cho hai con người này thấy, đây là một ngành nghề có tôn nghiêm, không phải loại người nào cũng có thể tham gia.

Trong lòng huấn luyện viên Chu đã có sẵn ứng viên rồi, chính là Trương Nhược Nhược - học trò cưng của ông ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy xa thì việc giành huy chương ở Đại hội thể thao cấp tỉnh năm nay sẽ không thành vấn đề.

Ông ta hét lên một tiếng: “Trương Nhược Nhược, chuẩn bị đi. Em thi đấu với Triệu Trường Anh một trận.”

Các đội viên đang mải tập luyện bất chợt đều trợn tròn mắt.

Đây… sao gọi là thi đấu một trận được? Dù biết là hai huấn luyện viên bất hòa, nhưng bầu không khí này cũng hơi nặng nề rồi. Hơn nữa, để Trương Nhược Nhược ra sân, có phải là hơi quá đáng rồi không , dù sao cô ta cũng là “chị cả” của đội.

Hạ Đan nghe thấy tên Trương Nhược Nhược cũng chửi thầm trong lòng. Có điều, lúc này, không tiện nói gì với Triệu Trường Anh, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Thế nhưng, anh vẫn lườm huấn luyện viên Chu một cái, huấn luyện viên Chu thì vẫn nhả khói thuốc, không để ý đến anh.

Trương Nhược Nhược hơi lạnh nhạt nói: “Vâng”.

Lúc này, Hạ Đan đang rất lo lắng, bởi Triệu Trường Anh chưa hề có kinh nghiệm thi đấu, kỹ thuật bắn cung cũng là học được từ một thợ săn già trong làng. Anh lo một là Triệu Trường Anh sẽ căng thẳng vì chưa có kinh nghiệm, hai là Triệu Trường Anh chưa dùng loại cung cong thi đấu bao giờ, sẽ không thấy quen.

“Hay để thầy nói lại, cho em dùng cung truyền thống, dù sao, sử dụng cung truyền thống cũng khó hơn. Nói cho cùng, không dùng công cụ hỗ trợ nào, thắng rồi bọn họ không thể không nhận.”

Triệu Trường Anh lại không nghĩ vậy: “Ông ấy sẽ không đồng ý đâu. Em cảm thấy là em làm được.”

Không phải là cô muốn thể hiện, chủ yếu là do cung cong thi đấu có lắp thêm thiết bị phụ trợ cũng giống như khi bạn thi toán lại được cấp thêm máy tính, có thể bạn không dùng thành thạo máy tính, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến việc phát huy.

Đan vẫn còn định nói thêm gì đó, nhưng đã đến sân bắn rồi, anh chỉ có thể im lặng.

Sau đó, thấy huấn luyện viên Chu chỉ vào một cô gái cao gầy nói: “Đây là Trương Nhược Nhược. Thi đấu đơn giản thôi, ba vòng thắng hai, mỗi vòng bắn ba tên.”

Triệu Trường Anh và Trương Nhược Nhược chào hỏi sơ qua rồi lập tức đứng vào trước bia bắn.

Ở đây không giống như với trận đấu của Bích Hải, hôm đó là trận đấu của người trưởng thành, nên theo tiêu chuẩn của Thế vận hội Olympic, cự ly sẽ là bảy mươi mét, còn hầu hết các thành viên trong đội bắn cung đều là học sinh cấp II nên cự ly bắn chỉ có năm mươi mét.

Vậy sẽ có thể nhìn rõ hơn.

Trương Nhược Nhược nói thẳng: “ Tôi bắn trước.”

Triệu Trường Anh cũng chuẩn bị trước bài, tuyển thủ xếp hạng cao hơn sẽ được chọn bắn trước hoặc bắn sau. Tuyển thủ xếp hạng thấp hơn thì có thể chọn bia bên trái hoặc bên phải.

Tuy Trương Nhược Nhược không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, cô ta cảm thấy rằng Triệu Trường Anh không rành nghề.

Triệu Trường Anh không bận tâm: “Bên phải đi.”

Trương Nhược Nhược phớt lờ cô, ra hiệu cho người bên cạnh: “Ghi thời gian nhé!” Cô ta nói rồi bước vào đường bắn, rút tên, lắp tên, kéo cung, động tác mượt như nước chảy. Viu một tiếng, mũi tên đã được bắn ra.

Màn hình vừa hiển thị, lập tức có người hô lên: “10 điểm.”

Trên sân bãi lập tức có tiếng vỗ tay lác đác vang lên.

Huấn luyện viên Chu nhướng mày đắc ý.

Tiếp theo là đến lượt của Triệu Trường Anh, cô sải bước lên đường bắn, rút tên, vận dụng những điều Hạ Đan vừa dạy, đặt mũi tên lên cung, kéo nhẹ một cái về sau.

Lần đầu dùng, cô vẫn chưa thấy quen, nhưng vẫn có một tiếng tạch phát ra thể hiện đã lắp xong.

Có diều, động tác này của cô đã khiến nhiều người phải nhíu mày: Thật là vụng về. Để được vào đây luyện tập, bọn họ đều đã phải có ít một, hai năm kinh nghiệm, đã bắn hàng vạn mũi tên, sao có thể lắp tên một cách vụng về như thế được?

Ngay lập tức, có không ít người nhìn Triệu Trường Anh với ánh mắt có hơi nghi hoặc: Huấn luyện viên Chu sẽ không để bình bông di động này đi thi đấu chứ.

Tiếp đến, Triệu Trường Anh làm theo cách mà cô đã quen thuộc, hai chân mở rộng, nâng cung, kéo dây.

Đến giờ, tiếng thảo luận râm ran cũng ngày một to.

Bởi Triệu Trường Anh đã sai toàn bộ, từ tư thế đứng đến cách kéo dây cung.

Tư thế đứng của người bình thường là tư thế bình hành, tức là người và cung song song, hai chân rộng bằng vai, như vậy sẽ đảm bảo dùng lực liên tục nhịp nhàng.

Còn tư thế của Triệu Trường Anh đang đứng là tư thế sơ hở, kiểu chân trước chân sau. Với tư thế bắn này, khi tên bắn ra, thân người sẽ bị xoay mạnh, khó có thể tiếp tục dùng lực. Những người mới học thường mắc phải lỗi sai này.

Người này không có chút kiến thức cơ bản nào sao?

Nếu chỉ có vậy, có lẽ mọi người sẽ không bàn luận ồn ào như thế, chủ yếu là vì bọn họ đã nhìn thấy cách Triệu Trường Anh kéo cung.

Cô ấy đã kéo cung bằng ngón cái!

Đây là cách kéo dây của cung truyền thông, hay còn gọi là cách của người Mông Cổ, bởi ngón tay giữ dây cung sẽ ảnh hưởng đến mũi tên khi phóng ra, càng nhiều ngón tay thì tác động càng lớn. Vì vậy, người xưa thường dùng ngón cái để tăng độ chính xác.

Nhưng, cung con hiện đại có thiết bị ngắm bắn và hỗ trợ giương cung, nên hiển nhiên không cần phải nâng cao độ chính xác.

Chỉ cần ba ngón tay là đủ để ổn định dây cung.

Thật thừa thãi khi vẫn còn dùng theo cách Mông Cổ.

Cô bé này có được không đây?

Huấn luyện viên Chu cau mày nói: “Sao cậu không có chừng mực gì thế. Người thế này? Cậu tuyển người kiểu gì đấy, có mắt nhìn không thế? Dù gì cậu cũng là quán quân Đại hội thể thao cấp tỉnh, cậu…”

Ông ta còn chưa nói xong thì “vút” một tiếng, Triệu Trường Anh đã bắn tên rồi.

Huấn luyện viên Chu lập tức im bặt, ông ta cũng muốn xem thử, Triệu Trường Anh sẽ bắn được kết quả thế nào.

Ngay sau đó, màn hình hiển thị: "7 điểm."

Huấn luyện viên Chu lập tức tự tin: “Cậu có thấy con bé suýt nữa là bị kéo theo không. Như thế đối với con bé, đối với cậu đều không có lợi. Cậu phải giữ gìn danh dự của mình chứ.”

Ngược lại, Hạ Đan lại rất tự tin về cô học trò nhỏ của mình: Đây mới là bắn thử thôi.

Nhưng anh lại không biết lúc này Triệu Trường Anh đang chửi thầm trong lòng: Chọn cả buổi lại chọn được cái cung lỗi này!

Nếu là cung truyền thống, Triệu Trường Anh tự nhiên biết cách sửa, nhưng trên cây cung cong này có quá nhiều chi tiết. Cô chỉ biết là cây cung này nhất định bị lỗi, nhưng lại không biết lỗi ở đâu!

Đổi cung? Triệu Trường Anh nghĩ đến đám cung lúc nãy, còn không bằng cây cung này nữa.

Nhưng cô lại cũng không muốn chịu thua. Cô suy nghĩ, Hạ Đan đã kiểm tra qua cây cung rồi, vậy có nghĩa là những bộ phận to như cánh cung, tay cầm, dây cung đều ổn, vậy thì chỉ còn lại mấy linh kiện nhỏ thôi.

Vậy thì bỏ hết đi.

Dù sao đám linh kiện này không có tác dụng gì với cô.

Nghĩ đến đây, Triệu Trường Anh bèn xắn tay áo, cúi đầu quan sát.

Ở đằng kia, Trương Nhược Nhược nhìn Triệu Trường Anh, vẻ mặt không dám tin, cô ấy đang dùng tay không vặn ốc vít, sửa cung ngay tại hiện trường? Điên rồi sao?

Trương Nhược Nhược mất hứng rồi, cô ta muốn kết thúc nhanh chóng để đi tập luyện.

Lại một tiếng “vút”.

Mũi tên được phóng đi, có người đọc lên: 9 điểm.

Triệu Trường Anh bắn xong, Trương Nhược Nhược bèn nhìn sang, cô ta suýt nữa bật ra tiếng, Triệu Trường Anh đã tháo bỏ thiết bị ngắm bắn rồi!

Tháo thiết bị ngắm bắn rồi thì ngắm bằng gì?

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.