Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

19 (2)

Phiên bản Dịch · 2560 chữ

Cũng có người nói Chu Vũ: “Cái gì cũng không quan trọng hơn so với tính mạng, đã chết thì cái gì đều không có! Không thể làm như vậy nữa!”

Mà Triệu Trường Anh bên này cũng không khá hơn, huấn luyện viên trẻ đầy lo lắng, một bên mắng cô: “Em không sao chứ, làm thầy sợ muốn chết, em mới có bao nhiêu chứ?”

Một bên nhìn tay cô ấy.

Thể trọng của Chu Vũ quá lớn, lúc này tay cô bị dây cáp siết chặt với đầy các vết đỏ.

Hạ Đan vừa mới thiếu chút nữa tim đập lao ra, đúng là, Chu Vũ quan trọng, nhưng con bé là tự sát, nếu Triệu Trường Anh bởi vì cứu người gặp chuyện không may, anh không thể chấp nhận được.

Lúc này anh không thể nói gì khác, nhưng lại cảm thấy rất đau lòng: “Em có biết đôi bàn tay của mình quý giá như thế nào không? Lần sau không được làm như vậy nữa! Tôi nghi ngờ chỗ này không có thuốc tốt! Đi, chúng ta đi kiểm tra một chút.”

Lúc này, huấn luyện viên Chu và Chu Vũ rốt cuộc cũng ổn định cảm xúc, gọi cô một tiếng: “Trường Anh!”

Triệu Trường Anh dừng bước, nhìn thấy huấn luyện viên Chu lôi kéo Chu Vũ, phịch một tiếng, vậy mà lại cho cô quỳ xuống.

Trên thực tế, ở Đại Hạ triều, Triệu Trường Anh thường xuyên bị quỳ gối, nhưng cô cũng không thích, cô định rời đi ngay lập tức, kết quả là bọn họ nhanh hơn đã đập đầu ba phát rồi.

Cái trán của huấn luyện viên Chu đều đỏ, có thể thấy được dùng nhiều sức lực, “Trường Anh, hôm nay em cứu tích mạng của Chu Vũ, cũng là đã cứu mạng sống của cả nhà chúng thầy, thầy không biết nên diễn tả lòng biết ơn như thế nào nữa, rõ ràng ngay từ đầu đến đây, thầy còn làm khó dễ em, nhưng em lại giúp thầy.”

Ông ta vừa nói vừa hối hận: “Thầy thật sự là sai nhiều lắm.”

Triệu Trường Anh hoàn toàn không có ý định mong nhận được người ta báo đáp, chỉ đơn giản đi tới kéo Chu Vũ dậy: “Thầy không cần cảm ơn em, nhưng em nghĩ thầy nên thay đổi tính khí của mình, cả với con mình và học sinh.”

Huấn luyện viên Chu còn có thể nói cái gì nữa, liên tục gật đầu: “Được, ta sửa!”

Hạ Đan lo lắng tay của Triệu Trường Anh, lúc này chen vào một câu nói: “Tôi mang em ấy đi đến phòng y tế để kiểm tra tay một chút.”

Triệu Trường Anh là luyện bắn tên, vừa nghe này, tất cả mọi người nóng nảy, cũng, nhưng không dám chậm trễ đứa nhỏ, lập tức tránh đường. Huấn luyện viên Chu cùng Chu Vũ cũng đều nóng nảy: “Đừng đi phòng y tế, trực tiếp đi bệnh viện nhìn xem. Tôi lái xe!”

Nói xong, đứng dậy.

Lúc Triệu Trường Anh đi ra ngoài, cũng bị một đám người nhìn theo, lúc Chu Vũ nhảy khỏi lầu là thời điểm trong giờ học, vì vậy ngoại trừ một vài thành viên của đội bắn cung, không có học sinh nào khác, đây đều là các giáo viên ở ký túc xá soạn bài.

Các giáo viên cũng lo lắng: “Nhanh lên đi, đừng chậm trễ.”

Có người cấp cho cô giơ ngón tay cái lên: “Cô bé thật lợi hại.”

Có người nói: “Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp Phật, cô đã làm được một việc đúng đắn!”

Chờ đi ra ngoài, bọn họ đi thẳng đến bệnh viện trung ương gần nhất, thật ra khi đến nơi, vết sẹo trên cổ tay đã biến mất, Triệu Trường Anh đã thử xem nhưng không có vấn đề gì, ngay cả bác sĩ cũng kiểm tra rồi nói là không có vấn đề gì, quay trở về nghỉ ngơi là khỏe, nhưng huấn luyện viên Chu và Hạ Đan vẫn nhất quyết chụp phim.

Hạ Đan: “Bác sĩ, em ấy là vận động viên tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh ở thành phố Mật năm nay. Anh không thể xem nhẹ được.”

Huấn luyện viên Chu: “Giá tiền thế nào cũng được, anh phải khám cho con bé. Em ấy đã cứu con gái tôi một mạng sống.”

Bác sĩ vốn đang cảm thấy được bọn họ khoa trương, vừa nghe này, lại là vận động viên chuyên nghiệp, còn có nhân phẩm đặc biệt tốt, lập tức nói: “Kiểm tra thôi! Chụp xong rồi đem tôi nhìn kỹ xem.”

Kết quả gây sức ép nửa ngày, đương nhiên là cũng chẳng bị sao cả.

Chỉ có ba người này, Hạ Đan, huấn luyện viên chu, Chu Vũ thật cao hứng, bọn họ yên tâm, Chu Vũ nhỏ giọng cùng Triệu Trường Anh nói: “May mắn không có việc gì, nếu không tôi cũng không biết nên như thế nào đối mặt cô. Trường Anh, cám ơn cô.”

Triệu Trường Anh bị làm như bảo bối rồi kiểm tra nửa ngày, lúc này cũng vui vẻ: “Không khách khí.”

Tuy nhiên hai người bên cạnh rất nhanh đã đi ra, Hạ Đan mang theo Triệu Trường Anh quay về trường học, Chu Vũ hiển nhiên không thích hợp trở về, huấn luyện viên Chu thì mang cô bé về nhà .

Chia ra sau, Hạ Đan tỏ vẻ nghiêm túc trở lại.

Cùng Triệu Trường Anh nói: “Quan điểm của thầy cho tới bây giờ đều không có thay đổi, chưa thành niên thì không có tư cách đi cứu người khác. Thầy nhắc lại lần nữa, lần sau không được làm như này nữa! Em phải bảo vệ chính mình.”

Triệu Trường Anh cũng biết không có gì đáng nói cả, cũng rất ngoan ngoãn đáp ứng.

Hạ Đan còn tưởng rằng cô sẽ hỏi người lại, trong lúc nhất thời còn có điểm không quen, dù sao anh từ đầu cũng không là một cái nghiêm túc huấn luyện, anh sờ sờ đầu, lại lo lắng hỏi hỏi: “Em sẽ không ở trong lòng không đồng ý, còn cảm thấy được thầy giống như vụ của huấn luyện viên Chu, vừa mới một chút không biểu hiện ra ngoài, sau lưng không muốn, thành kẻ hai mặt chứ.”

Triệu Trường Anh:...

Huấn luyện viên Hạ thầy còn rất biết cách não bổ nữa sao.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, Hạ Đan chính là lo lắng nhìn cô, hiển nhiên là lo lắng ấn tượng của anh trong lòng học sinh của mình.

Triệu Trường Anh rất giỏi an ủi người khác: “Như thế nào lại vậy? Em người này tính cách làm sao làm kẻ hai mặt được.”

Hạ Đan tưởng tượng cũng đúng, Triệu Trường Anh thực sự rất thông minh, tự nhiên nhìn ra được chính mình tâm ý, cũng yên tâm.

Tuy nhiên, sự việc của Chu Vũ thật sợ hãi, lúc đầu anh lo lắng cho Triệu Trường Anh nên thấy tinh thần của cô rất tốt, về sau Triệu Trường Anh không sao, vào đêm đó cô trở nên chóng mặt và phát sốt cao, ngày hôm sau cô xin nghỉ phép và làm không đi học, còn có huấn luyện viên Chu, hiện tại hối hận muốn chết, cũng không dám... rời Chu Vũ nửa bước.

Tuy nhiên Triệu Trường Anh lại thành người nổi tiếng trong trường học!

Cô cứu người trong khuôn viên trường, có người nhìn thấy ngay tại chỗ, hơn nữa, mặc dù như Hạ Đan nói, không thể công khai việc cứu người chưa đủ tuổi thành niên, nhưng trong trường đều có khen thưởng, biểu dương cô.

Triệu Trường Anh đã giành được danh hiệu đứng đầu ở trường học số 1 vào tháng năm.

Trong số rất nhiều nhà vô địch được kiểm tra hàng tháng, với sự dũng cảm của mình trong việc cứu người khác, cô chiếm vị trí C trong cột thông báo.

Như vậy thì còn ai không biết cô nữa.

Cùng lúc, kia chính là rõ ràng cái mạng sống, về phương diện khác, nếu là ngươi, ngươi có thể lạnh lùng bình tĩnh quyết đoán sao? Ngươi sẽ làm như vậy để xả thân cứu người sao?

Một bên là ủng hộ và một bên là phản đối, không phải triệt tiêu, mà là ngưỡng mộ nhiều hơn.

Hiện tại Triệu Trường Anh đi ở trong trường học dường không ai không biết cô, phần lớn các bạn học đều thực sự ngượng ngùng, chính là trộm xem cô, nhỏ giọng nói: “Đó là Trường Anh.” Chính là có dũng khí, trực tiếp hướng phía cô cười, còn có thể biểu đạt chính mình kính nể: “Trường Anh cậu giỏi quá.”

Đương nhiên, bọn họ còn đã biết Triệu Trường Anh phải tham gia tỉnh vận hội, cho nên, không kể ngượng ngùng vẫn là hào phóng, tự động thành lập một hiệp hội nhóm người hâm mộ của Triệu Trường Anh.

Vào lúc lần đầu tiên xuất hiện hội nhóm này, Triệu Trường Anh giật nảy mình, cô trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình vậy mà lại có hội những người hâm mộ theo hình thức như này.

Huấn luyện viên Chu không ở đây, chuyện liên quan tới đội bắn cung thì giao cho Hạ Đan xử lý, anh bận rộn tới mức chân không chạm tới mặt đất, trong khi Triệu Anh, Trương Nhược Nhược và Lý Chiêu được thông báo, ba người bọn họ, sẽ được ở một tháng cùng nhau, cùng với các thành viên trong đội được lựa chọn từ một số trường khác, thành lập đội nữ của Đội Bắn cung thành phố Mật, tham gia Đại hội Thể thao cấp tỉnh.

Một mặt, anh cũng phải đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên trưởng, đồng thời chịu trách nhiệm huấn luyện hàng ngày cho toàn đội bắn cung.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Triệu Trường Anh, điểm mạnh và điểm yếu của cô đã quá rõ ràng .

Điểm mạnh của Triệu Trường Anh là cô có tài năng và cảm giác bắn cung tốt, cô có hiểu biết đáng kinh ngạc về bắn cung và tâm lý vững vàng, vì vậy một khi cô đã thành thạo một số cung, cô có thể bắn cực kỳ chính xác.

Nhưng điều này cũng nói rằng cô đang làm chủ.

Mặc dù Triệu Trường Anh đã giành được quyền tham dự Đại hội Thể thao cấp tỉnh, nhưng mức độ cung đấu định kỳ của cô kém hơn một vài bậc so với cung truyền thống.

Cây cung truyền thống của Triệu Trường Anh không hề thất bại, nó có thể ám chỉ vị trí cần đánh và có thể định vị chính xác.

Nhưng chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà vượt qua thôi.

Đúng vậy, ngay cả khi thành tích của Triệu Trường Anh trong các cuộc thử nghiệm đã vượt qua các vận động viên khác quá nhiều, nó chỉ có thể được so sánh với màn trình diễn cung truyền thống của cô.

Ngoài việc không quen với cung, vấn đề chính là thể lực.

Những đứa trẻ ở quê tuy từ nhỏ đã được chơi, bò, chơi, có thể lực tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, nhưng chúng vẫn không thể so sánh với những vận động viên thực thụ.

Do đó, kết quả của 36 mũi tên sau của Triệu Trường Anh kém hơn nhiều so với 36 mũi tên trước đó.

Nếu như trong Đại hội cấp tỉnh có 72 mũi tên, thực ra Hạ Đan cũng không quá lo lắng, nhưng tiêu chuẩn Đại hội thể thao cấp tỉnh là hệ nhân đôi, số lượng nhiều gấp đôi, 144 mũi tên.

Điều đó có nghĩa là gì?

Kỹ thuật dù tốt đến đâu cũng không thể che được khuyết điểm về thể lực.

Nếu muốn điểm cao, thì Triệu Trường Anh sẽ cần huấn luyện ma quỷ trong tháng này.

Làm thế nào để anh có thể đào tạo được đây? Ngay cả khi anh đã tập luyện trong đội tuyển quốc gia và học ở trường đại học thể dục thể thao, kiến ​​thức anh học được là từng bước một, thể lực là cần phải rèn luyện, hàng ngày… thì mới tốt hơn được.

Tiến bộ rất nhanh trong một tháng, anh chưa từng làm qua, anh sợ để lại phản ứng sau khi bị dùng thuốc mạnh!

Hạ Đan cảm thấy rất đau đầu.

Thật ra Triệu Trường Anh cũng biết vấn đề của bản thân, cô đã luyện tập từ khi trở về, nhưng thân thể không chỉ kém, mà còn do từ nhỏ đã nhịn đói ăn no, nền tảng của cô chỉ ở mức trung bình, cho nên cô không đạt được nhiều tiến bộ.

Cô đã chết một lần và sống trong ba kiếp, nên cô suy nghĩ được thông thoáng: “Nếu không được, thì để năm sau!”

Năm sau, cô chắc chắn có thể luyện được.

Không nghĩ đến Hạ Đan lại nóng nảy: “Không được, em có thành tích tốt như vậy, chậm trễ một năm là tổn thất lớn!”

Vậy phải làm sao bây giờ?

Anh suy nghĩ một lúc: "Đội tuyển quốc gia có một huấn luyện viên thể chất đoạt huy chương vàng tên là Tôn Bội Anh. Anh ấy là giáo sư của trường Đại học Thể dục thể thao, gia đình anh ấy có nhiều thế hệ làm nghề y học Trung Quốc. Anh ấy thông thạo các kỹ thuật xoa bóp, đội của anh ấy phục vụ toàn những cầu thủ xuất sắc nhất trong đội tuyển quốc gia quanh năm. Thầy nhớ anh ấy đã có một trường hợp, cải thiện thể lực trong một thời gian ngắn mà không ảnh hưởng đến tuổi thọ của vận động viên. Thầy nghe nói rằng anh ấy là người ở thành phố Mật, thầy sẽ tìm anh ấy để cầu xin phương pháp đó, mặc dù trường hợp đó cũng khá ổn.”

Hạ Đan nói xong thì đứng dậy, chuẩn bị gọi điện thoại.

Lúc này nhìn thấy huấn luyện viên Chu đi vào, anh khá kinh ngạc: “Không phải cậu đã xin nghỉ phép ở nhà sao? Chu Vũ sao rồi?”

Huấn luyện viên Chu nói: “Không sao đâu, chỉ là sợ quá mức, chỉ cần hạ sốt sẽ không sao đâu, tôi đến đây vì Trường Anh. ”

Triệu Trường Anh rất ngạc nhiên, vì cô sao?

Huấn luyện viên Chu nói một cách nghiêm túc: "Sau khi cơn sốt của Chu Vũ giảm xuống, tôi đã suy nghĩ về vấn đề của Trường Anh tối qua, thể lực của em ấy quá yếu, điều này sẽ là một sự cản trở. Như vậy không tốt chút nào. Tôi có quen, một người tên là Tôn Bội Anh, là huấn luyện viên thể lực của đội tuyển quốc gia, hai ngày nay tình cờ đi nghỉ ở thành phố Mật, và tôi cùng đi tìm ông ấy!”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.