Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

26 (2)

Phiên bản Dịch · 2461 chữ

Huấn luyện viên Chu: “Chúng tôi đang nói chuyện riêng.”

Tôn Bội Anh: “Hạ Đan nói cho tôi đi.”

Huấn luyện viên Chu: “...”

Triệu Trường Anh rất vui vẻ, tuổi của hai người này cộng lại đã gần trăm, vẫn cứ đùa nhau như vậy.

Nhưng mọi người đều không quản được chuyện này, Hạ Đan đã phổ cập cho huấn luyện viên Tôn về thân thế của Triệu Trường Anh, huấn luyện viên Chu xấu hổ một lúc rồi lại rơi vào trạng thái.

“Ít nhất cậu không thể thi đấu trong khoảng thời gian ngắn, nhưng để nhà họ Chương công bố thân phận của Trường Anh ra ngoài, họ sẽ không đồng ý, vì vậy phải liên quan đến những chuyện thất dức mà Cát Linh đã làm trong quá khứ. Vậy không bằng cậu ta lợi dụng cơ hội này để xử lý Trường Anh. Dù sao thì cũng không thể thi đấu nữa, vì vậy cứ đẩy hết lên người Trường Anh.”

Long Chiến: “Tôi đồng ý, chính là ý này.”

Huấn luyện viên Chu: “Mọi người chuẩn bị tốt những tài liệu để cậu yêu cầu thi đấu, lập ra quy tắc, kiểm tra mũi tên, nếu cậu ta dám xông lên thì lập tức ném ra ngoài, tôi còn quen biết mấy người trong giới, đến lúc đó xem ai là người có lý!”

Tôn Bội Anh: “Tôi đi tìm lão Trịnh.”

Long Chiến: “Sẽ không phải là huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia Trịnh Nghiệp Thành chứ? Huấn luyện viên Tôn vừa ra tay đã khác biệt rồi.”

Hạ Đan: “Huấn luyện viên Trịnh là thần tượng của tôi, huấn luyện viên Tôn có thể xin chữ ký được không?”

Huấn luyện viên Chu: “Khoe khoang cái gì!”

Tôn Bội Anh: “Đây đều là khoe khoang sao?”

Huấn luyện viên Chu đã rời khỏi cuộc trò chuyện.

Triệu Trường Anh: ...

Nhà họ Chương.

Chương Nhất Băng ngay cả đêm cũng xin nghỉ để về nhà, đã đứng trước cửa phòng Chương Nhất Vi từ rất lâu, lúc này cô ta vẫn còn lo lắng, lại đi đến phòng Chương Nhất Vi: “Anh, chúng ta nói chuyện đi.”

Trong phòng của Chương Nhất Vi vẫn yên lặng, không có âm thanh nào.

Lúc Chương Nhất Băng đi lên cũng thấy không có ánh đèn.

Cô ta quả thực rất đau lòng, anh trai cô ta là một chàng trai ấm áp, anh ấy đã phải chịu đả kích lớn thế nào mới tự nhốt mình trong thế giới tăm tối.

Nước mắt cô đã rơi xuống.

Cô ta không nỡ rời đi: “Em biết anh bị đả kích, nhưng anh à, tài năng của mỗi người đều không giống nhau. Có người cầm được cung luyện tập thời gian dài cũng không bắn được, có người mới nghe hai câu đã có thể giỏi được. Có người nỗ lực cố gắng đều là thành viên của đội tuyển trong trường, nhưng một số người tuổi còn trẻ đã vào được đội tuyển quốc gia.

Anh chính là người tài năng như vậy. Anh đừng nhìn Triệu Trường Anh, cô ta là yêu quái, anh đừng vì cô ta mà coi thường bản thân mình.”

Chương Nhất Vi tự nhốt mình trong phòng đã ba ngày, không ăn, chỉ uống mấy ngụm nước, cả người đều suy nhược.

Nhưng anh ta không thể ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu của anh ta đã như cát bay đầy trời, cảnh tượng Triệu Trường Anh một cung ba mũi tên bắn ra, anh ta cảm thấy mình dường như có tâm ma, toàn bộ đều là cảnh tượng đó.

Chương Nhất Băng ở bên ngoài nói, anh ta nghe thấy, nhưng anh ta không chạm vào bất cứ thứ gì.

Làm sao có thể.

Triệu Trường Anh đạt được thành tích như vậy, ai sẽ không thích cô ta chứ? Tự nói mình là kẻ hèn nhát sao?

Lúc này, giọng nói của Chương Nhất Băng truyền đến: “Anh, nhân sinh từ trước đến nay đều có chiều dài, mà không phải cảnh sắc nhất thời. Em biết, anh cảm thấy không còn mặt mũi để gặp người khác, nhưng anh à, đây không phải là vấn đề, em đã tìm được rất nhiều người, cô ta hạ sát thủ với anh, em sẽ để mọi người trong toàn quốc biết Y Thần có đức hạnh gì, cô ta sẽ không thể sống yên ổn đâu.”

“Đến lúc đó, dư luận sẽ đảo chiều.”

Chương Nhất Vi cuối cùng cũng lên tiếng: “Mọi người đã làm gì?”

Chương Nhất Băng ở bên ngoài vui mừng nhìn qua: “Anh, cuối cùng anh cũng để ý đến chúng em rồi, em đi vào nói cho anh.”

Trong lòng Chương Nhất Vi nghĩ đến những lời Chương Nhất Băng nói, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cuối cùng đứng dậy, lảo đảo đi mở cửa: “Em làm gì vậy?”

Trên mặt Chương Nhất Băng tràn đầy vui mừng: “Anh, anh không sao chứ, chúng em không làm gì cả, chỉ là đính chính cho anh mà thôi. Em lấy cho anh xem.”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại mở Weibo ra: “Em đã nhờ Tưởng Nghị lấy danh nghĩa của anh đăng lên, hơn nữa đã liên hệ với rất nhiều người nổi tiếng trong giới, họ sẽ lên tiếng nói thay cho anh. Anh, đến lúc đó, anh là người bị hại, không ai nói anh nữa.]

Chương Nhất Vi nào ngờ Chương Nhất Băng đã làm nhiều chuyện như vậy.

Anh ta đọc Weibo của Tưởng Nghị, vậy mà lại được Trương Lệ Mẫn, vận động viên nổi tiếng đã từng là đồng đội một thời của Phó Thiên Dịch share lại, hơn nữa cô ấy còn đã viết một bình luận rất dài…

[Tôi không biết tại sao rất nhiều người trong cái gọi là giới bắn cung nói rằng thi đấu thể thao là như thế. Nhưng tôi phải nói rõ thi đấu thể thao không phải như vậy. Vận động giúp mọi người vui vẻ, mà thi đấu thể thao cũng là để kích thích cảm xúc tích cực của con người.

Tôi đã xem hết video rồi, người gọi là Y Thần không có tinh thần thi đấu, phong cách thi đấu khát máu ngang ngược này chính là chà đạp lên vận động viên! Tôi thực sự đau lòng cho Chương Nhất Vi, gặp phải kẻ độc ác giẫm lên máu của người khác mà trở nên nổi tiếng như vậy!]

Trương Lệ Mẫn đã giải nghệ được hai mươi năm.

Cô ta là đồng đội cũ của tử vi tinh bắn cung Phó Thiên Dịch, với tư cách là đồng đội, cô ta đã giành được không ít giải quán quân đồng đội bắn cung quốc tế cùng với Phó Thiên Dịch.

Hơn nữa vì sau khi Phó Thiên Dịch giải nghệ, lại mở công ty vừa dính scandal rồi ly hôn nên nhà nước ít tuyên truyền về Phó Thiên Dịch, mỗi khi cần lôi kéo nhân vật đến, đều là Trương Lệ Mẫn, cho dù cô ta chưa từng đạt được gia quán quân cá nhân thế giới.

Những người yêu thích hay không thích bắn cung, gần như ai cũng biết cô ta.

Cô ta vừa lên, lập tức không ít người trên Weibo đều vô cùng sửng sốt: [Trời ơi, tôi đã nhìn thấy ai thế này, chính là Trương Lệ Mẫn!]

[Cô ấy thế mà cũng xuất hiện, tôi nghĩ tôi không quen nhìn Y Thần và những người theo dõi cô ta, xem xem đi, bắn cung mà ép người ta đến phát bệnh, còn thổi phồng thần thánh, tử vi tinh gì đó, nào có đạo lý như vậy?!]

[Quả nhiên vẫn là một vận động viên kỳ cựu tam quan chân chính, tôi phát hiện bây giờ có một số người, cái gì cũng tiền tiền tiền, chỉ cần đạt được mục đích, mọi thứ đều hoàn thành được, một chút điểm mấu chốt cũng không có.]

[Không thích Y Thần, cảm giác giống như loại người vì bản thân mà không từ thủ đoạn.]

[Người Trung Quốc thi đấu nghiên cứu xếp thứ hai, hữu nghị xếp thứ nhất, người tên Y Thần này không phải là dạng người tốt gì!]

[Ủng hộ Trương Lệ Mẫn, tôi cũng cảm thấy Chương Nhất Vi rất lợi hại, cố gắng dưỡng bệnh, chúng tôi đợi thành tích tốt của cậu!]

Sau đó, lại có một số vận động viên đã giải nghệ là những người có thể được ghi tên vào lịch sử bắn cung cũng xuất hiện, lên tiếng nói thay cho Chương Nhất Vi, chuyện này lập tức trở nên hot.

Chương Nhất Băng cười nói: “Anh à, anh nhìn xem. Không có chuyện gì, thực sự không có chuyện gì, anh có tin vào bản thân, cũng tin vào bố mẹ và em không?”

Chương Nhất Vi vốn dĩ cảm thấy không còn mặt mũi nào đẻ đối mặt, nhưng anh ta không ngờ thực sự có người nói thay cho mình, anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn lo lắng: “Sẽ có người khác nói thay cho cô ta.”

Chương Nhất Băng nói: “Có thể có mấy người chứ? Thậm chí cô ta còn không lộ bộ mặt thật của mình ra, hơn nữa những người em mời đều là nhân vật lớn, ai mà dám đắc tội những người này vì cô ta chứ. Hơn nữa, cho dù có người nói thay, mọi người nghe người nổi tiếng, hay là nghe vận động viên bình thường như Bích Hải?”

Chương Nhất Băng nắm lấy tay anh ta: “Anh, không sao đâu, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Chương Nhất Vi do dự một lúc, sau đó đi theo.

Cát Linh ở bên dưới vẫn luông nhìn lên thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là Nhất Băng có cách.” Bà ta nói xong lại nghĩ đến Triệu Trường Anh: “Đúng là con nuôi tốt hơn con ruột, mình đã tạo nghiệt gì vậy?”

Chương Nhất Vi ăn xong thì đi lên.

Chương Nhất Băng hỏi: “Bố, bố đã xử lý tốt phía Long Chiến chưa?”

Chương Nam Hải ban đầu luôn cảm thấy Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng chỉ biết thi đấy, những chuyện khác e là không được.

Nhưng ông ta không ngờ mình đã nhầm.

Chương Nhất Vi thực sự không giỏi, nhưng thành tích và bản lĩnh xã hội của Chương Nhất Băng quá mạnh.

Ông ta ban đầu còn tiếc nuối, náo loạn với Triệu Trường Anh, mất đi đứa con gái có bản lĩnh, nhưng bây giờ ông ta không còn tiếc nuối nữa, đứa kia không nghe lời như vậy, lại còn coi gia đình như kẻ thù, sao có thể so với Chương Nhất Băng được ông ta nuôi dưỡng chứ.

Ông ta nói: “Trên Weibo con càng không cần lo lắng, họ không gây sóng gió được đâu. Không sao cả, con nghỉ ngơi xong thì về đội đi, bố sẽ lo chuyện còn lại.”

Chương Nhất Băng cười nói: “Vâng.”

Buổi sáng tỉnh dậy, Triệu Trường Anh nhìn thấy chiều hướng trên Weibo đã thay đổi, cô cúi đầu nhìn xuống đơn xin chứng nhận Weibo của mình, tối hôm qua cô đã nộp đơn xin, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.

Cô trực tiếp vào group nhỏ.

Triệu Trường Anh: “Long Thần, Weibo của em bắt đầu không được thông qua rồi.”

Long Chiến: “Một tin tức tệ hơn, anh bị chặn rồi.”

Long Chiến trực tiếp chụp ảnh màn hình, tài khoản anh ta sử dụng có dấu tích lớn dùng tên chủ tịch câu lạc bộ bắn cung Long Chiến đăng ký, nhưng lúc này trên trang của anh ta lại không có gì cả.

Long Chiến la hét: “Mẹ kiếp, nói là nội dung của anh vi phạm nội quy.”

Huấn luyện viên Chu tức giận: “Đây là tiêu tiền, nhà họ Chương quả nhiên rất giàu!”

Rất lớn: “Vậy thì phải làm sao? Bọn họ mời rất nhiều tiền bối trong giới lên tiếng như vậy, phía chúng ta lại không thể nói ra, chẳng phải là bị động chịu đòn sao?”

Triệu Trường Anh: “Long Thần, em đến câu lạc bộ một chuyến.”

Mà lúc này, trên Weibo hoàn toàn đã bị thuỷ quân chiếm cứ.

Thậm chí có người làm ầm ĩ: [Đúng như dự đoán tam quan của mọi người đều rất đúng, không giống như diễn đàn bắn cung, lấy tinh thần thi đấu làm loạn khắp mọi nơi, nhìn thấy không? Đây là những gì mà Trương Lệ Mẫn nói, là tiền bối nói đấy, đây mới cách giải thích chính xác nhất về tinh thần thi đấu!]

Đây chắc chắn là khiêu khích, mọi người trên diễn đàn ngay lập tức trở nên nóng nảy.

Nhưng họ lại không làm gì được, Trương Lệ Mẫn đó, phó tướng trong thời đại của Phó Thiên Dịch, những lời cô ta nói, phản bác lại nào có trọng lượng gì.

Nhất thời, mọi người đều rất buồn bực.

Thi đấu cung cong - Mao đại gia: [Tôi con mẹ nó, trong đầu Trương Lệ Mẫn này sao lại nghĩ như vậy? Cô ta không biết lời nó của cô ta sẽ tạo thành hậu quả thế nào sao?]

Du khách - Nhị Sảng: [Tôi cảm thấy lần này Y Thần xong đời rồi. Tôi vốn cho rằng cô ấy có thể bước vào giới thể thao chính thống để giành vinh quang về cho đất nước. Bây giờ tiền bối đã đóng dấu, hoàn toàn không phải trò đùa.]

Thi đấu cung cong - Bích Hải: [Mấy ông bà già này bình thường không phải ngày nào cũng hét Tử vi tinh sao? Sao lại không chịu hé môi lấy nửa lời, bị bệnh Alzheimer à?]

Thi đấu cung cong - Mao đại gia: [Y Thần nên ra đây nói một hai câu, chúng tôi như vậy cũng có nội dung giúp cô biện bạch.]

Du khách - Y Thần: [Tôi bị chặn rồi.]

...

Mọi người đều sửng sốt một hồi, sau đó lập tức không dám tin hỏi: [Thật hay giả vậy?]

Du khách - Y Thần: [Thật mà. Tôi đã đăng một đoạn video lên, coi như là câu trả lời của tôi với Chương Nhất Vi, nhưng bây giờ không có lưu lượng nên không xem được. Nếu có người thì làm phiền chuyển giúp tôi một chút. Nick Weibo là: Mật Thành Y Thần.]

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.