Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

31 (3)

Phiên bản Dịch · 2544 chữ

Triệu Trường Anh có chút hoảng hốt.

“Vốn dĩ vé trên khán đài hôm nay đã bán hết, chỉ còn dư lại vài ghế trống, ban tổ chức không nghĩ sẽ bán nhưng chín giờ hôm qua, hơn bốn trăm vé đã hết sạch, còn không ngừng có người gọi cho ban tổ chức, hỏi còn vé dư nào không."

“Hơn nữa, các phóng viên của kênh thể thao tỉnh, và các trang báo thể thao đều hướng về phía những tổ chức lớn, chúng ta còn chưa có phóng viên nào đến phỏng vấn, chỉ có thông báo tin tức một chút thôi. Vậy mà kết quả hôm nay, em nhìn xem, vác hết vũ khí, không chỉ có tỉnh, mà còn cả kênh truyền hình thể thao quốc gia của thành phố Mật cũng đều ở đây."

“Bọn họ đều là vì em mà tới, bọn họ đã hẹn trước là sau khi thi đấu sẽ phỏng vấn em đó." Huấn luyện viên Chu nói xong, cảm thấy cực kì tự hào.

Ông ta dạy học sinh cả đời, đã nghĩ đến sẽ dạy ra được một quán quân. Nhưng cho dù cố gắng thế nào, thì kết quả tốt nhất vẫn chỉ là dạy được một đám nhỏ vào được đổi tuyển của tỉnh.

Ai mà biết được lại gặp được Triệu Trường Anh.

Ông ta hoàn toàn có thể đoán trước được sau này Triệu Trường Anh sẽ có thành tựu. Tuy rằng không phải là người huấn luyện cho cô, nhưng dù sao cũng là từ thành phố Mật mà ra, cũng đủ khiến ông ta tự hào rồi.

Hiện tại ông ta nghĩ lại bản thân, có thể cũng giống như Hạ Đan. Đều đã già rồi, nếu không tại sao một mầm móng tốt như vậy, mà ông ta thoạt nhìn lại không nhận ra người ta kia chứ?

Mấy năm nay, có phải ông ta đã bỏ lỡ cái gì không?

Ông ta không dám nghĩ, cũng không muốn tưởng tượng tới.

Mặt khác, ông ta thầm nghĩ, rất muốn xin lỗi nhưng lại thấy có chút muộn rồi. Nếu nói bây giờ thì lại không đúng lúc, nên chỉ biết kiềm xuống, vỗ bả vai của Triệu Trường Anh: “Cô bé, bắn cho tốt. Trận đấu này bắn tốt thì đừng nói đến đội tuyển của tỉnh, cả nước đều sẽ vang danh em đó."

Triệu Trường Anh nhìn người trên khán đài, bọn họ cười với cô ấy, còn có người tách tách chụp ảnh của cô, sau đó cô chỉ ừ một tiếng.

Quy định của màn đấu loại cũng giống với đấu loại đơn. Cặp số một với cặp số tám, cặp số hai với cặp số bảy, cứ như vậy mà triển khai sắp xếp. Người nào thắng sẽ tiến vào đợt thứ hai, cho đến khi vào chung kết.

Đấu loại có tổng cộng 12 mũi tên, chia làm bốn hiệp, mỗi hiệp 3 mũi tên.

Thắng được 2 điểm, hòa được 1 điểm, và thua được 0 điểm.

Bốn tổ đấu với nhau được tiến hành, Triệu Trường Anh là người của đội số một đấu với đội số tám là một cô gái tên là Hạ Hoa.

Cô ta thuộc đội của thành phố La. Là một cô gái rất e lệ. Nhìn Triệu Trường Anh chào một cái rồi không nói gì cả.

Vì đứng đầu trong trận đấu đầu tiên, nên Triệu Trường Anh có thể lựa chọn bắn trước hoặc sau, cô lựa chọn bắn trước nên Hạ Hoa sẽ bắn ở phía bên phải.

Trận đấu rất nhanh bắt đầu, may mắn thay là Triệu Trường Anh trực tiếp cầm cung lên, vẫn giữ phong cách trước đây, cực kì lưu loát, cực kì nhanh, tiếng mũi tên lao ra bay thẳng ra ngoài.

Trên màn hình lớn lúc này cũng giống ngày hôm qua, chia làm bốn màn hình nhỏ.

Mỗi một đội đều có một màn hình, mà màn hình của Triệu Trường Anh là ở phía bên trái.

Lúc mũi tên của Triệu Trường Anh bay ra, hầu như ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ kia.

Bởi vì vé rất khó kiếm, đằng sau mỗi khán giả đều có rất nhiều ánh mắt quan tâm dõi theo. Bọn họ đều nghĩ đến việc, không biết Triệu Trường Anh có thể tiếp tục phát huy rực rỡ không?

Phải biết rằng, Phó Thiên Dịch bắn được 17 mũi tên vào vòng mười, một đường trở thành quán quân.

Bọn họ chỉ sợ Triệu Trường Anh sẽ giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Người mê bắn cung Trung Quốc không hề muốn, nên hết sức chờ mong.

Mà lúc này, đuôi tên màu đen tốc độ cực nhanh phập một tiếng vững vàng ghim vào bia ngắm, vòng mười, được mười điểm!

Lại là vòng mười!

Hầu như mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó bọn họ đều lên tinh thần, chờ đợi mũi tên thứ hai. Về phần đối thủ của cô, thật sự xin lỗi, tuy rằng tôn trọng cô ta, nhưng thật sự là không ai thèm nhìn đến.

Hạ Hoa nhìn thấy thành tích của cô, cảm thấy lòng nặng trĩu.

Ngày hôm qua lúc thi đấu, thật ra mọi người đều chìm đắm nên đều không có cảm giác gì. Cho đến khi cuộc thi chấm dứt, bọn họ mới phát hiện ra bên cạnh xuất hiện một người lập ra kỳ tích.

Liên tục 36 mũi tên vào vòng mười, đừng nói thi đấu bắn được thành tích như thế, cho dù là nằm mơ bọn họ cũng không dám mơ tới.

Nhưng nó lại thật sự xuất hiện.

Đợi đến lúc tổng hợp lại thành tích, cô ta mới biết được, thế mà cô ta lại phải thi đấu với Phó Thiên Dịch thứ hai.

Trong lòng cô ta rất sợ hãi, nhưng mà cô ta cũng cảm thấy vinh hạnh. Một đối thủ như vậy, sợ là cả đời này cô ta cũng không thể gặp, đây thật sự là may mắn.

Cô ta nghĩ như thế lập tức cắn chặt răng, đem trạng thái điều chỉnh ở mức tốt nhất. Một hơi cầm cung lên kéo dây bắn ra.

Đợi khi mũi tên bay ra ngoài, cô ta khẩn trương nhìn thành tích mình bắn ra: Vòng chín?

Không tốt lắm, nhưng mà như vậy cũng không tệ.

Hạ Hoa nhịn không được tự cổ vũ mình một chút.

Triệu Trường Anh nhìn thấy động tác lén lút của cô ta. Cô rất thích cô gái nhỏ này, làm người thì sao không gặp chuyện khó khăn được chứ, gặp thì phải vượt qua, giống như cô, lúc xuyên về quá khứ trong thâm cung hai tháng, còn tưởng rằng đã nắm được kịch bản, kết quả người chị lớn lại đi hòa thân.

Cô mới biết được, công chúa của Đại Hạ đều là phải đi hòa thân.

Không muốn hòa thân chỉ có một cách, chính là thành người có ích cho đất nước Đại Hạ, vì thế mà cô cầm lấy cung tên và học binh pháp.

Thật ra Triệu Trường Anh cũng không hề có ý định vì quốc gia mà xả thân.

Cùng một tư thế tiếp xúc, cùng một góc độ, độ mạnh yếu cũng như nhau, ngay cả âm thanh mũi tên lao ra cũng giống nhau.

Trên khán đài người xem đều không biết, chỉ có huấn luyện viên Chu tiếp xúc gần, nghĩ đến tư thế lúc Triệu Trường Anh bắn cung truyền thống, chỉ trong vòng một tháng, mà con bé kia đã hiểu rõ hết hai loại cung.

Mũi tên kia cũng có cùng một điểm xuất phát, cùng một quỹ đạo, cũng giống mũi tên trước ở điểm cao nhất, cùng một tốc độ mà hướng về phía tâm của tấm bia.

Phập!

Vòng mười!

Hoàn hảo không có chút sức mẻ nào!

Cùng lúc đó, trên diễn đàn bắn cung Trung Quốc, có một bài post đang live trực tiếp: “Mũi tên thứ hai cũng hoàn mỹ, vào vòng mười, được 10 điểm!"

Trong nháy mắt, bài viết rất nhanh được tìm kiếm trên trang.

Cung truyền thống - Lục Đậu Sa: [Tôi có cảm giác đã chứng kiến được kỳ tích. Tôi thấy cô vẫn sẽ bắn được vào vòng mười.]

Cung tên phức hợp - Mao Đại Gia: [Tuy nói như thế này thì rất không chuyên nghiệp, nhưng tôi thật ra cũng có cảm giác này. Đây đúng là sự tín nhiệm mù quáng mà.]

Cung truyền thống - Bão Hùng: [Thật ra tôi cũng có cảm giác này. Hôm qua tôi nói với con gái, haizz, già rồi, già rồi, còn có lòng dạ đi theo đuổi thần tượng.]

Mà trong sân thi đấu, Hạ Hoa khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, bắn ra mũi tên thứ hai, lần này vẫn là vòng chín.

Cô ta nhịn không được mà thất vọng, tại sao không thể bắn được một mũi tên nào vào vòng mười vậy?

Phát hiện ra Triệu Trường Anh đang nhìn mình, còn hướng cô ta nhép môi nói gì đó, sau đó quay đầu bắn ra mũi tên thứ ba.

Hạ Họa nghĩ một chút đã nhận ra câu nói kia là: [Cô làm tốt lắm, từ từ thôi.]

Không biết sao, tâm trạng của cô ta lập tức bị dao động, trong nháy mắt đã bình ổn lại.

Mà Triệu Trường Anh còn bảo là cô ta làm tốt lắm, coi như cũng là một đánh giá tích cực đi.

Cô ta thật sự xứng đáng với nhận xét này.

Lúc ngẩng đầu, Triệu Trường Anh đã bắn xong mũi tên thứ ba, vẫn như trước vào vòng mười.

Thật ra cô ta có bắn hay không bắn cũng vô ích thôi, vì kết quả trận đấu này cô ta đã xác định rồi nhưng Hạ Hoa vẫn còn đứng ở đó, dùng thái độ tốt nhất, để bắn ra một mũi tên cuối cùng.

Lúc mũi tên lao ra, cô ta nhịn không được nhìn chằm chằm. Rất may, kết quả đã rất nhanh có được.

Vòng mười?

Hạ Hoa không thể nhịn được mà hưng phấn nhảy lên.

Cô ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Triệu Trường Anh. Lúc này ánh mặt trời rọi xuống, Triệu Trường Anh đội một chiếc mũ trắng rất đẹp, nghiêng đầu dựa vào cây cung bên cạnh mà nhìn cô ta, còn hướng cô ta giơ ngón tay cái.

Rất nhanh, trận đấu thứ hai đã bắt đầu.

Trên trang diễn đàn nhanh hơn.

Vòng mười, vòng mười, vòng mười, kết quả vòng thi thứ hai giành được điểm tuyệt đối.

Vòng mười, vòng mười, vòng mười, kết quả vòng thi thứ ba giành được điểm tuyệt đối.

Sẽ không cần đến vòng thi thứ tư, Triệu Trường Anh dùng chín mũi tên để phân thắng bại.

Mà chỉ trong vòng 20 phút thi đấu, bài post đã nhảy đến trang 40.

Niềm vui của môn bắn cung ở chỗ không xác định của nó.

Dù tuyển thủ giỏi đến cỡ nào thì cũng chỉ có thể bắn được 78 vòng, mà tuyển thủ kém đến mấy cũng ít nhất bắn được vào được một vòng mười.

Nhưng Triệu Trường Anh hoàn toàn phá vỡ.

Cô giống như trời sinh đã là đại ma vương đứng trên đỉnh cao, mà nhìn xuống tất cả tuyển thủ.

Nhưng mà mọi người có ghét chuyện này không?

Người xem trên khán đài, hay toàn bộ người trong diễn đàn đều nói: Không thể nào!

Đây là hy vọng của bọn họ, bọn họ yêu thích còn không hết.

Bọn họ đang ở trạng thái vô cùng hưng phấn. Lại có thể may mắn như thế chứng kiến người thừa kế mới của môn bắn cung Trung Quốc ra đời!

Đừng nói ở đâu lấy ra sự chắc chắn này!

Chính là tự tin!

Lúc này cả khán đài đều tràn ngập tiếng hoan hô. Bọn họ lớn tiếng hò reo tên của Triệu Trường Anh, còn không ngừng thổi kèn.

Trong âm thanh náo nhiệt, Triệu Trường Anh nhìn thành tích cả Hạ Hoa. Đợt thi thứ hai, hai mũi tên được vào vòng mười, một mũi tên vào vòng chín. Đợt thi thứ ba thì một mũi tên vào vòng chín, một mũi tên vào vòng mười, một mũi tên vào vòng tám.

Cô ta thật sự vẫn rất nghiêm túc bắn.

Triệu Trường Anh nói với cô ta: “Cảm ơn!"

Hạ Hoa đang cố gắng thì bởi vì mũi tên cuối cùng mà mất tinh thần, khiến cô ta thất vọng dẫn đến phân tâm. Vậy mà chỉ vào vòng tám, Triệu Trường Anh sẽ cảm thấy cô ta qua loa.

Không nghĩ tới Triệu Trường Anh còn cảm ơn cô ta.

Ánh mắt của cô ta lập tức phát sáng, hai tay cùng nhau vẫy: “Không, không, không. Tôi phải cảm ơn cô mới đúng, tôi còn chưa từng nghĩ tới có thể cùng người tài giỏi như cô mà thi đấu đâu."

Triệu Trường Anh trả lời cô ta: “Tôi cũng vậy, thi đấu với cô là vinh hạnh của tôi."

Đôi mắt Hạ Hoa lập tức đỏ lên, lúc này Triệu Trường Anh bị kêu vào trận thi đấu tiếp theo. Cô ta che mặt chạy đến huấn luyện viên của thành phố La, ánh mắt trong trẻo nói: “Em quyết định rồi, Triệu Trường Anh sẽ là thần tượng của em!"

Ánh mắt của huấn luyện viên thành phố La cũng như thế lớn tiếng nói: “Tôi cũng vậy!"

Lúc này huấn luyện viên Chu dẫn Triệu Trường Anh đi giới thiệu đối thủ tiếp theo, là người vừa chiến thắng, Dư Mạt.

“Bốn trận, thắng hai, một hòa, một thua. Thầy thấy cũng không tệ."

Triệu Trường Anh gật đầu, hỏi một câu: “Người tổ còn lại là ai?"

Huấn luyện viên nói: “Là Trần Tuyết với Trương Nhược Nhược."

Giờ đây, huấn luyện viên Chu thật ra đã cực kì hưng phấn bởi vì Triệu Trường Anh thắng nhiều hơn so với Dư Mạt, mà Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược cũng đều là tuyển thủ của thành phố Mật, việc này không phải có nghĩa là thành phố Mật có hẳn ba người đứng đầu sao??

Triệu Trường Anh ừ một tiếng, lúc này trận đấu thứ hai bắt đầu, cô cầm lấy cung đi vào sân thi đấu.

Người xem trên khán đài cực kì hưng phấn, kèn thổi vang khắp nơi.

Dưới ánh mặt trời là một cô gái nhỏ tên Dư Mạt, cô ta nhìn thấy Triệu Trường Anh thì cười, sau đó nói: “Nhân lúc chưa bắt đầu tôi nói một câu, Trường Anh tôi là người hâm mộ, à không, tôi là người hâm mộ của cô."

Cô ta nói xong bắt đầu cười lớn: “Sai rồi, sai rồi, sai rồi!" Triệu Trường Anh cũng tươi cười với cô ta.

Cô không nghĩ tới Dư Mạt đáng yêu như vậy.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.