Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

38

Phiên bản Dịch · 8369 chữ

Hai chữ kiểm tra thể chất làm Triệu Trường Anh khẽ nhíu mày.

Nhưng bên trong cũng không viết cụ thể kiểm tra như thế nào, thành tích đạt tới trình độ nào mới đủ tư cách, cho nên cũng không thể đoán được rằng khó bao nhiêu.

Triệu Trường Anh nhìn tiếp xuống dưới.

Điều thứ hai là liên quan tới kỹ thuật, chia thành xếp hạng thi đấu và vòng loại, xếp hạng thi đấu là 72 mũi tên, vòng loại thì giống với Đại hội thể thao cấp Tỉnh, bốn đội tổng cộng 24 cái mũi tên, quy định điểm.

Nhưng vấn đề là, không viết rõ ràng cụ thể là tuyển bao nhiêu người, cho nên, không ai biết đánh tới trình độ nào mới có thể lưu lại.

Điều thứ ba lại càng thần bí, nhóm huấn luyện viên tổng hợp đánh giá, đây hoàn toàn là hành vi chủ quan, càng không có tiêu chuẩn để cấn nhắc.

Tổng kết lại một câu, thi như thế nào rõ ràng đều nói cho bạn, nhưng bạn lại không biết làm thế nào mới được coi là đủ tiêu chuẩn, này nói cũng như không nói.

Lúc này con bé đang ở nhà, thông báo là Hạ Đan gửi trong nhóm nhỏ.

Bé vừa xem xong thì phát hiện, huấn luyện viên Chu đã nói một tràng.

Huấn luyện viên Chu: [Cảm giác như tiêu chuẩn năm nay rất xấu nha, năm vừa rồi có gì đều nói hết, sao bây giờ lại nói một nửa giữ một nửa, này thì nỗ lực như thế nào được?]

Hạ Đan cũng có chút lo lắng: [Những cái khác với Trường Anh thì không thành vấn đề, trước mắt kiểm tra thể chất đúng là không bằng cấp bậc với vận động viên, không biết kiểm tra nghiêm khắc như thế nào? Huấn luyện viên Tôn anh cảm thấy thế nào?]

Tôn Bội Anh hiển nhiên cũng nghiên cứu: [Để tôi xem nào, kỳ tập huấn năm ngoái vẫn là do Tạ Tam Hiên chủ trì, đây là năm đầu tiên Park Sol Ku tiến hành chủ trì tập huấn, này có thể chính là phong cách của cô ta. Tôi tiếp xúc với mấy thầy huấn luyện Hàn Quốc cũng đều có thói quen như vậy, rất nhiều quy tắc không nói rõ, như vậy đường sống khá lớn.]

Huấn luyện viên Chu: [Sao tôi nghe cứ thấy không đáng tin thế, muốn đường sống gì, việc của vận động viên không phải một là một, hai là hai sao? Cô ta muốn chỉ đạo ai? Tôi cảm thấy tình nghĩa cô trò 5 năm của cô ta với Chương Nhất Băng khẳng định không đơn giản.]

Tôn Bội Anh hiển nhiên không đồng ý với cái này cách nói này: [Là để tranh thủ hạn độ nhiều hơn nữa cho vận động viên tranh thủ. Hẳn là sẽ không. Tôi tiếp xúc huấn luyện viên người Hàn Quốc vẫn rất có phẩm hạnh.]

Huấn luyện viên Chu gửi sang cái emoji cười lạnh.

Triệu Trường Anh nhìn nhìn, trong lòng cũng hiểu rõ, đây là năm đầu tiên thực hành tiêu chuẩn như vậy, vậy thì không cần hỏi thăm, hỏi cũng không ra.

Nhưng mà trên thông báo còn viết thời gian báo danh là ngày 20 tháng 6, từ 8 giờ sáng đến trước 4 giờ chiều.

Còn hai ngày, ban đầu Triệu Trường Anh cho rằng tự mình đến, kết quả Hạ Đan giải thích, việc đưa đội viên đều sẽ tiến hành thống nhất, mỗi năm cục Thể thao Thành phố đều sẽ có xe chuyên dụng đưa đón bọn họ qua đó.

Đây là một loại giao tiếp, một mặt là cho đội viên thêm can đảm, còn mặt khác khác cũng là tỏ vẻ tỉnh Mật coi trọng việc này.

Tiết Tiểu Hoa và Triệu Lâm Húc vốn dĩ còn muốn đưa Triệu Trường Anh đi, cái này cũng không được làm bọn họ đều rất tiếc nuối.

Tiết Tiểu Hoa nói: “Con đi thi đấu bên ngoài, tuy rằng thời gian không ngắn, nhưng mà biết sẽ trở về. Nhưng đi ngoài bên ngoài, về sau học càng ngày càng cao, chỉ sợ thời gian ở nhà lại càng ngày càng ít.”

Trong lúc nhất thời thương cảm không ngừng, nước mắt lại chảy ra.

Triệu Trường Anh lại khuyên mấy câu, sau đó lại nói đến căn hộ kia: “Ai nói con sẽ về ít chứ, tết nhất lễ lạc nhất định phải về, mẹ, mẹ đốc thúc bố một chút, để bố trang trí phòng cho kịp, chờ đến Tết, chúng ta sang ăn ở nhà mới!”

Vừa nói về căn hộ, Tiết Tiểu Hoa rốt cuộc vui lên, lên tiếng: “Ai! Những thứ con thích mẹ đều nhớ kỹ, bảo đảm trang trí làm con vừa lòng.”

Lúc này người nhà họ Triệu mới thả cho cô bé rời đi, thời gian xuất phát đã định vào 8 giờ sáng, Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược ở gần đây, trước đi đón hai người đó, sau đó mới vòng về đón Triệu Trường Anh.

Triệu Trường Anh lên xe mới phát hiện, vậy mà lại là cục trưởng Vương dẫn đội.

Ấn tượng của cô bé với cục trưởng Vương khá tốt, chào hỏi trước rồi mới nói: “Sao lại là bác.”

Cục trưởng Vương tủm tỉm cười: “Đưa các cháu đi, thuận tiện dò đường, bác được điều đến tỉnh thành, đến lúc đó được gặp mặt thường xuyên.”

Đây đúng thật là tin tức tốt.

Nhưng mà lên xe, Triệu Trường Anh liền phát hiện không đúng, tiếp cô bé xong vậy mà đi thẳng vào đường cao tốc.

Trần Tuyết rất hiểu cô bé: “Có phải muốn hỏi sao lại không có đội viên nam hay không, là bởi vì năm nay thành phố Mật chúng ta không có một ai đến. Mức thấp kỷ lục mới.”

Bây giờ Trương Nhược Nhược nói cũng nhiều, không nhịn được cảm thán: “Hai, luyện nghề này cứ như vậy. Đúng rồi, mọi người xem đoán sẽ có bao nhiêu bài kiểm tra thể chất?”

Quả nhiên, mọi người đều không có chuẩn bị.

Thật ra hạng mục kiểm tra thể chất mọi người đều biết, còn không phải là chạy ma-ra-tông, cầu mông cấp 8, eo bụng tĩnh sức chịu đựng, FMS… sao?

Mọi người đều hiểu, nhưng vấn đề là, làm được đến trình độ nào.

Trần Tuyết xem như nắm được tin tức nhanh: “Hai ngày này, tôi hỏi được người từng ở trong đội tuyển cấp tỉnh thì có mười mục kiểm tra thể chất, mỗi mục kiểm tra chia thành mười cấp, max điểm mỗi mục là một điểm. Hình như sáu điểm là đủ tư cách. Còn về chạy ma-ra-tông, nữ chạy 3500 mét, hoàn thành trong vòng 22 phút là đủ tư cách.”

Cô ta vừa nói xong, Trương Nhược Nhược lại không hé răng, hiển nhiên là đang tính xem mình có đủ tư cách không?

Một tháng này Triệu Trường Anh được huấn luyện thêm, nên vô cùng hiểu rõ thân thể mình, nếu là kiểu như lời nói này, hẳn là không thành vấn đề với cô bé, nhưng mà…

Trần Tuyết nói: “Nếu là như thế, vậy vì sao không nói rõ, tôi cảm thấy khả năng là khó.”

Trương Nhược Nhược hai một tiếng, thở dài.

Trần Tuyết cũng hai một tiếng, thở dài.

Thật ra Triệu Trường Anh không muốn thở dài, nhưng mọi người đều nhìn bé, nên cũng đành phải than một tiếng.

Tỉnh lỵ của tỉnh Mật ở thành phố Lĩnh Nam, cách tỉnh Mật cũng không xa, đại khái khoảng 200 km, giữa đường bọn họ còn dừng lại ăn bữa cơm, một giờ chiều là đến Trường bắn trung tâm Tỉnh.

Trường bắn trung tâm Tỉnh thật ra chính là Trung tâm quản lý bắn súng- bắn tên Tỉnh, bắn súng, bắn đĩa bay, bắn tên đều có ở đây.

Cho nên chỗ này vẫn rất là lớn.

Lúc xe tiến vào, Triệu Trường Anh bèn nhìn ra bên ngoài, Trần Tuyết hiển nhiên đã từng tới nơi này, nên đã quen bèn giới thiệu cho mọi người: “Bên kia là sân vận động bắn tên,bên này là nhà bắn súng, cái đỉnh nhọn kia chính là nhà ăn, thấy nhà cao tầng phía sau nhà ăn kia không? Là ký túc xá. Tổng cộng có hai tòa, tòa nhà A là ký túc xá nữ, tòa nhà B là ký túc xá nam.”

Trương Nhược Nhược lúc này mới đặt câu hỏi,: “Vậy chúng ta phải ở chung với người của đội tuyển tỉnh sao?”

Trần Tuyết rất nhạy, lập tức phản ứng lại, đây là nói Chương Nhất Băng, cô ta trực tiếp vỗ vỗ Triệu Trường Anh: “Đúng là ở cùng nhau, nhưng chắc là không cùng một tầng, nhưng mà không sợ, cô ta không chê khó coi, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!”

Trương Nhược Nhược ngẫm lại thấy cũng phải, vỗ vai Triệu Trường Anh: “Trường Anh chúng tớ ủng hộ cậu!”

Triệu Trường Anh tỏ vẻ cảm ơn.

Xe rất nhanh đã dừng ở bãi đỗ, cục trưởng Vương hay tới bên này bèn đưa bọn họ đi làm thủ tục trước, nhận được thẻ phòng ký túc xá, sau đó lại không nghỉ một phút mà bảo xe chạy đến dưới ký túc xá giúp bọn họ dọn hành lý xuống.

Ông ấy không thể đi lên ký túc xá nữ, nên lúc này bèn dặn dò mấy cô bé: “Đến rồi thì phải chăm chỉ tập luyện, dùng hết khả năng để ở lại, đây là thời khắc thay đổi vận mệnh.”

“năng lực có mạnh cũng đừng tự tin, năng lực có yếu chút cũng đừng nhụt chí. Các đứa đứng được ở đây đã là làm tốt lắm rồi. Số điện thoại di động của bác đã cho các cháu, đây là số cho công việc, mở máy 24/24. Các cháu tới đây vẫn là người của tỉnh Mật. Thấy oan ức hay gặp phải chuyện phiền toái, đừng chịu đựng một mình, các đứa mới bao lớn chứ, nói cho bác, bác đến phối hợp giải quyết.”

Nói xong lời này, rồi ông ấy mới rời đi.

Chờ xe đi khuất, nhóm Triệu Trường Anh mới chuẩn bị đi lên tầng.

Người ở Trường bắn trung tâm Tỉnh không nhiều lắm, cho nên tòa nhà cũng không cao, không có thang máy, bọn họ ở trên tầng 5 phải tự đi lên.

Triệu Trường Anh tổng cộng đeo một cái cặp sách, cầm một hộp cung tên cũng vẫn còn ổn, Trương Nhược Nhược và Trần Tuyết mỗi người một cái vali to đùng, còn có ba lô và hộp đựng cung tên, hoàn toàn không có khả năng.

Triệu Trường Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Để tớ giúp một tay.”

Tiện tay cầm lấy hộp đựng cung tên, dẫn hai người đi lên tầng.

Tham gia tập huấn đội tuyển tỉnh tổng cộng có 16 nữ, 16 nam, chia thành 4 phòng, ba người vừa lúc ở cùng một phòng, đều ở phòng 502.

Đến tầng 5 rồi mới phát hiện, nơi này đã bắt đầu náo nhiệt rồi, cửa ký túc xá đều mở ra, có tiếng nói chuyện truyền ra.

Mấy cô bé đi qua phòng 501, bên trong trống rỗng không có người, đến cửa phòng 502 là đến ký túc xá của mấy cô.

Giờ đã có năm sáu người tụ tập ở trong, đang vây quanh một nữ sinh lạ mặt, nữ sinh đó đang nói chuyện về đội tuyển tỉnh đội: “Thật ra mấy em đã hiểu sai về đội tuyển tỉnh rồi, nếu đã có thể tới đây thì chứng tỏ thành tích không hề tệ, đã là khác biệt, cũng chỉ thiếu một chút. Vậy sao lại giữ người khác lại mà không phải giữ em, đương nhiên là do người khác giỏi hơn rồi.”

Có người lại hỏi: “Còn không phải là do thành tích tốt sao?”

Biểu cảm của cô tỏ ra cao thâm: “Không phải vậy đâu, nhóm đội tuyển tỉnh của chị chị, đã có người tham gia vào đội tuyển quốc gia, tôi hiểu rất rõ. Nếu thành tích mà dùng được, vậy sao không chọn top 3 tham gia mà còn phải đi chọn ra 16 người khác.”

Đều chỉ là mấy bé gái 12-13 tuổi, lập tức cảm thấy cũng phải nhỉ.

Cô lại tiếp tục nói: “Mấy đứa nghe chị, số lượng người ở lại là hữu hạn, không thể đảm bảo mấy đứa được ở lại, nhưng mà là cạnh tranh công bằng, mọi người đều làm tốt nhất, không được ở lại cũng không có tiếc nuối.”

Nói vậy cũng rất công bằng, không ít người vây xung quanh đều cảm thấy được đó nhỉ, gật đầu liên tục.

Trần Tuyết nhỏ giọng nói bên tai Triệu Trường Anh giới thiệu: “Từ Vĩ Vĩ, vòng tứ kết giải U14 quốc gia năm nay. Không tham gia Đại hội thể thao cấp tỉnh.”

U14 nhìn tên đoán nghĩa, chính là tổ chức giải thi đấu U14 toàn quốc. Thật ra còn có U12, U16…

Triệu Trường Anh thế mới biết, vì sao chưa nhìn thấy cô ta.

Nhưng mà mấy cô bé cũng không thể đừng chờ như vậy, bèn tự nhiên đi vào.

Tiếng kéo vali không nhỏ, lập tức có người nhìn qua, thấy được Triệu Trường Anh, lập tức bèn nói: “Triệu Trường Anh!”

Triệu Trường Anh đại diện cho cái gì?

Người sáng tạo kỷ lục 36 mũi tên liên tục trúng vòng mười điểm, là người thừa kế được Phó Thiên Dịch thừa nhận, còn có vô số thân thế cẩu huyết khác.

Là người đang hot nhất trong giới bắn cung hiện nay.

Như ngay lập tức, mọi người đều quay đầu lại, không ít người đều đã gặp nhau ở Đại hội thể thao tỉnh, thí dụ như Hạ Hoa, bèn chào hỏi Triệu Trường Anh: "Trường Anh, cậu đã đến rồi. Trần Tuyết, Nhược Nhược các cậu cũng tới rồi.”

Sau đó bên này lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt, hai phòng ký túc xá khác hẳn là cũng nghe thấy tiếng, Triệu Trường Anh đang nói chuyện với nhóm Hạ Hoa, thì Dư Mạt bước vào, vừa vào cửa đã ôm Trường Anh một cái: “Mấy cậu đến muộn thế, bọn tớ ăn xong cơm trưa luôn rồi.”

Nhất thời, toàn bộ náo nhiệt đều xoay quanh Triệu Trường Anh.

Từ Vĩ Vĩ bĩu môi, quay đầu ngồi ở trên trên giường của mình, không đi lên xem.

Mọi người cũng chỉ là lên chào hỏi một chút, chờ tiếp đón xong xuôi rồi rời đi vì nhóm Triệu Trường Anh còn phải thu dọn.

Trong phòng lập tức chỉ còn dư lại bốn người, giường đã được phân sẵn, nhóm Triệu Trường Anh chỉ cần lau dọn tủ quần áo, bỏ đồ mình mang đến vào là được.

Lúc này lại nghe thấy Từ Vĩ Vĩ nói: “Ai không biết, còn tưởng là vị quán quân Thế vận hội Olympic nào cơ?”

Triệu Trường Anh còn chưa có phản ứng, Trần Tuyết đã cười tủm tỉm đáp lời: “Đúng vậy, nào có giỏi như cô, Vĩ Vĩ nhất định cô sẽ vào được đội tuyển tỉnh, cô xem cô còn có thể chỉ bảo cả người khác, thật là giỏi quá đi.”

Có lẽ Từ Vĩ Vĩ rất ít gặp loại trà xanh ở chỗ tập trung toàn vận động viên như này nên ngay lập tức đã bị làm cho nghẹn họng, nửa ngày chưa nói ra được lời nói nào.

Trần Tuyết đã đắc ý cầm giẻ lau ngăn tủ với Triệu Trường Anh, còn liên tục nháy mắt với Triệu Trường Anh, ý tứ quá rõ ràng: [Chị cô giỏi không.]

Triệu Trường Anh xin bái phục.

Thu dọn xong lại nghỉ ngơi một lúc, rồi mới đi ăn chút cơm.

Một nhóm nữ sinh đúng là đang ở cái tuổi thích đi thành nhóm, cho nên phần lớn người đều cùng đi.

Triệu Trường Anh cũng đi theo, thật ra cô bé cũng chẳng có trái tim thiếu nữ gì mấy, nhưng cũng không phản cảm, cho nên thoạt nhìn chỉ là không thích nói chuyện mà thôi.

Mà bên cạnh bé có Trương Nhược Nhược cũng lạnh nhạt, nên không rõ ràng lắm.

Lại thêm Trần Tuyết ở bên cạnh cùng người này tâm sự, cùng người kia nói nói, cũng rất náo nhiệt.

Lúc tới nhà ăn là 5 giờ rưỡi chiều, là thời gian kết thúc một ngày huấn luyện, cho nên vô cùng náo nhiệt, có không ít vận động viên hằng ngày nhìn thấy trong TV, lúc này đều tại đây.

Tuy biết là không hay, nhưng dù gì đây cũng đều là những tiền bối từng tham gia thi đấu toàn quốc, mọi người vẫn là có chút không kìm được, Triệu Trường Anh nghe thấy hai người Dư Mạt và Trần Tuyết ríu rít, chốc chốc lại nói: “Đó là Chu Tường nhỉ, anh ấy vẫn còn ở đội tuyển tỉnh nha, anh ấy đạt huy chương đồng toàn quốc đó.”

Trần Tuyết lại nói: “Là bởi vì đội tuyển quốc gia không chọn, lại về rồi.”

Trong chốc lát lại nói: “Người kia, người kia là tay súng Vương Oánh kìa, wow, lúc chị ấy bắn súng ngầu đét luôn, tôi thích chị ấy nhất. Tôi cảm thấy rất có khả năng chị ấy lấy được giải quán quân Thế vận hội Olympic.”

Trần Tuyết cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, đúng vậy, đặc biệt là chị ấy còn để tóc ngắn, thân hình lại đẹp như vậy, so với người khác chính là hai loại phong cách hoàn toàn khác biệt, mục tiêu của tôi chính là trở thành người như vậy.”

Sau đó mọi người không nhịn được đi nhìn Trần Tuyết, cô ấy giống với người nhà họ Trần là loại hình xinh xắn lanh lợi, hoàn toàn hai trạng thái khác nhau.

Trần Tuyết bực: “Còn không thể mơ! Tôi…”

Những lời cô định nói lại nghẹn vào.

Bảy tám người đều rất kinh ngạc, quay đầu nhìn qua, cũng ngay lập tức liền im lặng.

Là Chương Nhất Băng.

Hiển nhiên cô ta vừa mới tắm sau khi huấn luyện xong, tóc còn chưa khô đã đứng ở đó, không biết đã nhìn đã bao lâu.

Chuyện của Triệu Trường Anh ở đại hội thể thao tỉnh ầm ĩ đến mọi người đều đã biết, những người trẻ tuổi kia ai mà không lên mạng, cơ hồ là không ai không biết.

Chỉ một trầm ngâm này đã có người chú ý tới Triệu Trường Anh và Chương Nhất Băng chạm mặt.

Cả cái nhà ăn to như vậy, vốn dĩ vô cùng ầm ĩ la hét, vậy mà dần dần nhỏ xuống, không quá nửa phút đã hoàn toàn yên tĩnh.

Tuy rằng chưa đến mức vây vào xem, nhưng đúng là có rất nhiều người đều nhìn chăm chú vào bên này.

Đây chính là lần đầu tiên mọi người được tự mắt chứng kiến cảnh "ôm nhầm con gái".

Hai người sẽ nói cái gì đây?

Mấy ngày này, Chương Nhất Băng sống một ngày cứ như một năm, ban đầu cô ta là Phó Thiên Dịch phiên bản nhỏ, lớn lên lại đẹp, điều kiện gia đình lại tốt, từ khi vào đội tuyển tỉnh chính là sự tồn tại cực kỳ lóa mắt.

Nhưng mấy ngày nay, mọi người đối với cô ta lại khịt mũi coi thường.

Từ ngôi sao được mọi người vây quanh rơi xuống dạng không người hỏi thăm.

Tuy rằng cô ta vẫn luôn lấy mặt lạnh nhìn người, dù sau lưng có phát điên ném hết hàng xa xỉ, cũng không ở biểu lộ sự mềm yếu ra trước mặt mọi người, nhưng có một sự thật bán đứng cô ta.

Thành tích của cô ta chịu ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.

Từ sau lần không trúng bia đó, tuy rằng huấn luyện viên Park bảo cô ta cứ dừng trước đã, rồi tìm bác sĩ tâm lý bắt đầu trị liệu, nhưng tình huống cũng chẳng tốt bao nhiêu.

Ban đầu thành tích của Chương Nhất Băng là vẫn luôn rất ổn định, ở trong nhóm thanh niên của đội tuyển tỉnh cũng là top 1 top 2, nhưng bây giờ lại lúc cao lúc thấp.

Lúc tốt thì phát huy bình thường, lúc kém thì có thể trật mũi tên khỏi bia ngắm.

Có thể tưởng được, cô ta chịu áp lực lớn bao nhiêu.

Lúc này nhìn thấy Triệu Trường Anh, nhất định là phẫn nộ vô cùng.

Mà Triệu Trường Anh thì sao, tuy rằng chưa từng tiếp xúc, nhưng vận động viên tự có phương pháp nhìn người của mình.

Mũi tên của con bé này đã nói lên nó không phải là người dễ chọc.

Cô bé không có động tác hoa lệ, nhưng lại "đánh trúng chỗ hiểm".

Chương Nhất Băng muốn gây sự, cô bé cũng sẽ không chịu để vậy.

Vậy thì… đẹp mặt.

Tất cả mọi người đang chờ, xem hai người làm gì bây giờ?

Tuy rằng Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược đều nói Triệu Trường Anh chiếm lý, nhưng dù sao lúc này cũng đang ở địa bàn của người ta, cũng theo bản năng mà đi lên phía trước đi, muốn đứng che trước mặt cô bé.

Triệu Trường Anh từ chối, cô bé hoàn toàn không để ý đến Chương Nhất Băng, mà lại nói: “Đi thôi, các cậu muốn ăn cái gì? Tôi muốn ăn bò bít tết.”

Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược cũng lập tức phản ứng lại.

Đúng nha, chiếm lý thì sao phải để ý Chương Nhất Băng làm gì, cãi nhau thắng vẫn chiếm lý, thua… không thể nào!

Một ánh mắt cũng không cần phải cho cô ta mới được, tránh để cô ta mượn cớ làm yêu.

Rốt cuộc, fans trên Weibo của Chương Nhất Băng, đến bây giờ đã tụt đã mất 200 vạn và vẫn còn giảm liên tục.

Trong lòng mọi người đều tự có ý kiến của riêng mình.

Phía bên Chương Nhất Băng, Tưởng Na và Vương Viện cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng muốn lôi Chương Nhất Băng rời đi.

Tuy rằng đứng cùng phía với Chương Nhất Băng trạm, nhưng mọi người vẫn hiểu được đạo lý.

Theo lý thuyết, Chương Nhất Băng đúng là được thơm lây, từ một con bé trong thôn nghèo, biến thành phú nhị đại, có được tài nguyên tốt đến vậy, trở thành Chương Nhất Băng như hiện tại.

Cùng so sánh với cô ta thì Triệu Trường Anh kém hơn nhiều.

Cũng chính là do cô bé có thiên phú xuất chúng, nếu không có, thì cuộc sống cứ như vậy bị thay đổi.

Đương nhiên, thật ra người luyện bắn tên đều biết, Triệu Trường Anh đã bị chậm, nếu cô bé lớn lên ở nhà họ Chương, với thiên phú tốt như vậy, vậy hiện tại ít nhất cũng phải ở trong đội tuyển quốc gia, nói không chừng còn đã thành danh.

Đừng xem môn bắn tên chia thành đội thanh niên và đội thành niên, thật ra nhóm tăng cấp cũng không có hạn chế độ tuổi.

Chỉ là về mặt tình cảm nên hai người đứng về phía Chương Nhất Băng.

“Đi thôi!” Tưởng Na nói: “Hay là về ăn mì ăn liền, tớ mới mua vị mới, ăn cũng được lắm.”

Lại không ngờ Chương Nhất Băng cũng không thèm nghe, mà là kêu một tiếng: “Triệu Trường Anh.”

Lúc này nhà ăn càng lặng hơn.

Chương Nhất Băng nói: “Tôi cần phải nói với cô hai điều.

Một là việc ôm nhầm không phải là việc mà bất kỳ ai muốn xảy ra cả, cũng không phải kế hoạch của kẻ nào cố ý nhắm vào cô. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Tôi vẫn chỉ là đứa trẻ con, cũng không sức kháng cự tất cả chuyện này, tôi cũng sống đến năm mười ba tuổi mới biết được bố mẹ không phải là bố mẹ ruột của tôi.

Cái gọi là vận mệnh khiến hai người chúng ta tiếp nhận thứ vốn không phải của chúng ta. Tôi thơm lây, cô chịu thiệt. Là phải, nhưng cũng là không phải. Bởi vì tôi cũng là bị động thừa nhận.

Thứ hai là về câu nói kia, rõ ràng là tôi đang khuyên cô, có lẽ những người nhìn xung quanh đều cảm thấy mẹ quá đáng, còn tôi đang thêm mắm thêm muối.

Nhưng tính mẹ chính là như vậy, mẹ mà không tìm thấy đồ vật thì là sẽ hỏi đông hỏi tây, người quen tôi đều biết, tôi không thích nói chuyện, nếu không phải bởi vì tôi cảm thấy cô chịu khổ, tôi sẽ không mở miệng, là tôi đang cho cô bậc thang trèo xuống, cũng tiện thể để cô biết, mẹ nhớ cô.

Tôi muốn hòa hoãn mâu thuẫn, mà cô lại cố ý xuyên tạc, làm mọi người tới mắng tôi là bạch liên hoa, tới nhục nhã tôi, Triệu Trường Anh, cô có địch ý đối với người chỉ mới thấy mặt một lần lớn như vậy, dốc hết tâm tư như vậy, thật quá đáng.

Tôi biết, tất cả mọi người muốn nhìn thấy tôi xin lỗi, nhưng tôi nói cho mấy người, sẽ không có đâu. Tôi sẽ không vì sự bị động thời kỳ còn là trẻ con mà chọn xin lỗi, cũng sẽ không vì lời nói vốn dĩ là thiện ý mà xin lỗi.

Mấy người chịu bạo lực nhiều ngày như vậy, đây là đáp án của tôi. Nếu không phục, vậy lên sân thi đấu số tài.”

Chương Nhất Băng nói xong, cảm thấy được cục đá đè nặng trong lòng mình rốt cuộc biến mất.

Cô ta vẫn luôn không thoát ra được, thậm chí cả thành tích đều chịu ảnh hưởng, mà bác sĩ tâm lý khuyên cũng vô dụng, vẫn là huấn luyện viên Park nói với cô ta bây giờ nên làm gì.

“Nếu con cảm thấy bản thân mình đúng, vậy không cần gọt chân cho vừa giày, bây giờ nên làm cái gì thì làm cái đó. Đặc tính tâm lý của môn bắn tên thuộc loại khóa kín, con như vậy chỉ tổn thương bản thân, sau đó càng ngày càng tệ.

Không bằng mạnh dạn làm chính mình đi. Bỏ qua tất cả tạp niệm sang một bên, đi làm việc con muốn làm. Chờ đến khi con thành công, người hôm nay khinh bỉ, thờ ơ với con, chửi rủa con, sẽ chỉ biết đứng ở phía sau con phất cờ hò reo.

Nhất thời được mất, cũng không quan trọng đến thế.”

Cho nên, cô ta đã làm như vậy.

Quả nhiên, thật sự dễ chịu hơn nhiều.

Chương Nhất Băng chỉ là vì muốn xả ra, cô ta cũng không để ý Triệu Trường Anh trả lời như thế nào, cho nên, nói xong, cô ta bèn quay đầu xoay người đi ra ngoài.

Chương Nhất Băng thế mà là thái độ này?

Rất nhiều người đều bắt đầu kinh ngạc.

Đương nhiên, đa số người ở đây đều cảm thấy đây không phải là được lợi còn khoe mẽ sao?

Cũng có số ít người cảm thấy đây cũng đúng, bị ôm nhầm xác thật không thể đủ trách tội Chương Nhất Băng, còn về câu nói kia, có người sẽ không nói.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều chờ xem Triệu Trường Anh đáp lại như thế nào.

Triệu Trường Anh thật sự thấy cô ta rất phiền, nếu là đời trước, đối với loại lời nói lật ngược phải trái như thế này, chỉ sợ cô thật sự không có biện pháp.

Không thấy Trần Tuyết, Trương Nhược Nhược đều có chút sốt ruột sao?

Nhưng sống trong hoàng cung thì loại người này gặp nhiều.

Cô bình tĩnh trả lời: “Tôi trả lời cô: Thứ nhất, nói nhiều như vậy thì cô vẫn chính là thơm lây, cô cũng chỉ gặp tôi một lần, cô có bày tỏ sự hối tiếc về chuyện này sao? Không, cô không có. Chúng ta ở chung một ngày, hai câu nói kia là thứ duy nhất cô nói với tôi.

Thứ hai là giây trước còn cầm chiếc nhẫn cổ mấy trăm vạn ra khoe, giây sau lại nói với tôi rằng mẹ ruột của tôi mua quần áo cho tôi, là nhớ tôi, nhưng lại cho rằng là tôi trộm nhẫn. Thật là sự thương hại vờ vịt.

Mặt khác, đó không phải là chịu bạo lực, mà là tiêu chuẩn đạo đức của mọi người, cô không có vậy mọi người có là đủ rồi. Loại chuyện này cô càng muốn kéo lên trên sân thi đấu, vậy tôi lập lời thề ngay tại đây: Từ sau này, hai ta gặp nhau trên sân thi đấu, tôi tất thắng cô. Bị bắt chịu thơm lây, vậy trả hết lại cho tôi đi.”

Thật ra mọi người thấy được Triệu Trường Anh ở trong TV vô cùng hữu hạn.

Cùng lắm chỉ là lúc cô thi đấu và phỏng vấn lúc sau.

Từ mũi tên đúng là nhìn ra là người không dễ chọc, từ trên Weibo đúng là nhìn ra là người quyết đoán, nhưng không ai nghĩ tới, tư duy của cô bé nhanh nhẹn như vậy, khí thế rất lớn.

Đúng nha, cho dù bị nhầm thì việc thơm lây cũng là sự thực, theo lý mà nói, thế nào cũng phải nói một tiếng “Xin lỗi, làm cô thay tôi chịu khổ rồi”.

Nhưng Chương Nhất Băng không có.

Còn về điểm thứ hai, trên mạng đã sớm có rồi, Chương Nhất Băng cùng ngày khoe nhẫn cổ ra, đây hiển nhiên là sự thật, loại việc này đứng riêng nói thì không sao, nhưng so sánh lên như vậy, ai chịu nổi. Thật sự miêu tả rõ bộ mặt thương hại vờ vịt của cô ta.

Hình tượng uất ức Chương Nhất Băng tạo ra cho mình ngay lập tức sụp đổ.

Huống chi, Triệu Trường Anh khí phách như vậy.

Câu “Tôi tất thắng cô” kia quả thực quá chấn động.

Dù sao cũng đâu có ai có thể bảo đảm mình vẫn luôn thắng đâu, Chương Nhất Băng lại không phải vận động viên bình thường, cô ta đúng thật là có chút tài năng.

Rồi sau đó cái câu “Bị bắt chịu thơm lây, vậy đều trả lại hết cho tôi đi” kia.

Tuyệt vời thật sự.

Đây là tiêu chuẩn mẫu đối phó với bạch liên hoa mà.

Nếu cô đã phải chịu uất ức như vậy, tôi tôn trọng suy nghĩ của cô, vậy trả hết lại đi.

Hơn nữa không phải muốn nha, là tôi sống ở dưới điều kiện khắc nghiệt nhất, luyện ra bản lĩnh tới đối phó người chiếm dụng tài nguyên của tôi là cô.

Này còn thua, vậy đáng lắm.

Nhà ăn lớn như vậy, Chương Nhất Băng đi ra ngoài lại không thể một bước đi xong, đương nhiên cô ta nghe được.

Nhưng lại không cách nào phản bác, chỉ cảm thấy gấp đôi nhục nhã, cắn môi nhanh chóng rời đi.

Tức khắc có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận: “Còn tưởng rằng Chương Nhất Băng có thể tiếp nhiều hơn nữa, nếu mà cô ta đáp một câu, gặp được tôi cô chết chắc rồi, tôi còn coi trọng cô ta mà liếc mắt nhìn một cái.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, Triệu Trường Anh dám nói như vậy là cô ấy có bản lĩnh này, Chương Nhất Băng có bản lĩnh này sao?”

“Tôi có chút mong chờ hai người gặp nhau, không biết hội thể thao toàn quốc sang năm có gặp không?”

Chương Nhất Băng đi rồi, Triệu Trường Anh nhưng không đi mà theo Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược cùng nhau đi mua cơm, nhiều người nhìn cô như vậy, cô vẫn thoải mái ăn xong.

Vào ban đêm, chuyện này đã đồn khắp Trường bắn trung tâm Tỉnh.

Tạ Tam Hiên nghe xong liền cười: “Con bé này tôi thích!”

Park Sol Ku nghe xong mày nhíu lại: “Con bé này mới thi đấu được có mấy trận đã ngông cuồng như vậy?!”

6 giờ sáng ngày hôm sau, Triệu Trường Anh đã dậy.

Tôn Bội Anh đã làm cho cô một biện pháp huấn luyện mới, nhưng bởi vì không biết nội dung hôm nay là gì, cho nên Triệu Trường Anh chỉ làm nóng người, bảo trì lượng huấn luyện cơ bản, không tăng lớn cường độ.

Cơm nước xong là 7 giờ 50, một nhóm người bèn đi đến sân vận động bắn tên tập hợp.

Lúc này đội nam đã đang huấn luyện rồi, nhưng lại không có thấy đội nữ đâu, Trần Tuyết tin tức nhanh nhạy: “Nghe nói bị kéo đến sân vùng ngoại ô huấn luyện, sao tôi cảm thấy đây là đang cố ý tách ra cô và Chương Nhất Băng ra.”

Chuyện này ai có thể nói chắc được.

Nhưng thật ra Từ Vĩ Vĩ lúc này lại bắt đầu nói chuyện: “Ngày đầu tiên nhất định là có khảo sát. Nhiều người cùng đến đây như vậy, tuy rằng có thành tích, nhưng không phải tận mắt thấy, nhất định phải thử xem bản lĩnh của mọi người một chút.”

“Ngày hôm qua tôi đã nhắc nhở, buổi sáng đừng ăn nhiều, nghe tôi không sai.”

Hai ba người bên cạnh cô ta lập tức nói: “Tôi chỉ ăn no bảy phần, hẳn là không thành vấn đề. Cũng không biết khảo sát đến trình độ nào.”

“Đúng vậy, không biết tiêu chuẩn kiểm tra lần này rốt cuộc là gì, không lọt ra tý tiếng gió nào, vô cùng mơ hồ!”

“Cảm giác rằng sẽ rất khó, nếu không vì sao không trực tiếp viết luôn ra.”

Quả nhiên, tất cả mọi người rất tò mò đối với tiêu chuẩn nào là tính đạt, thêm vào cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.

Vừa nói, lại thấy một nữ hai nam đã đi tới.

Trần Tuyết nói: “Park Sol Ku, còn cả trợ lý Lý Hải và huấn luyện viên Tạ Tam Hiên.”

Triệu Trường Anh dò số chỗ ngồi một chút, Park Sol Ku có diện mạo tiêu chuẩn của người Hàn Quốc, mắt nhỏ mặt nhỏ bàn phương nhưng làn da vô cùng trắng, thoạt nhìn thì thấy không nghiêm túc, rất thân thiết.

Tuổi Lý Hải không lớn, trên dưới 30 tuổi, thuộc kiểu anh trai cả.

Hình tượng của Tạ Tam Hiên hơi kém chút, vóc dáng nhưng lại không thấp, đầu trọc thì không nói, thân hình còn có chút vấn đề, có chút câu lũ, thuốc lá kẹp trên tai, nhìn dáng vẻ là người nghiện thuốc.

Nhìn lên thấy ba người bọn họ, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng, đứng chỉnh tề.

Bà người Park Sol Ku đi đến bên cạnh, liếc mắt đánh giá một cái, Triệu Trường Anh có thể cảm nhận được, ba người bọn họ đều nhìn kỹ mình, nhưng cũng chưa nói gì, rất nhanh, là bắt đầu tự giới thiệu, sau đó điểm danh.

Sau khi xác nhận nam nữ tổng cộng 30 người đều đúng chỗ, Park Sol Ku bèn tuyên bố nội dung hôm nay: “Hôm nay là ngày đầu tiên, cho nên phải làm khảo sát.”

Những lời này vừa nói xong, nhóm Từ Vĩ Vĩ bèn lộ ra thần sắc vui vẻ, đoán đúng rồi!

Nhưng cũng chỉ được một lúc, tiếp theo chính là biểu cảm khiếp sợ.

Đương nhiên, không chỉ mỗi bọn họ có cái biểu cảm này, mà là tất cả mọi người.

Park Sol Ku nói: “Chạy ma-ra-tông 20km, 10 điểm. Sau khi về lại cơ sở kiểm tra thể năng, tính ổn định của cơ thể và kiểm tra tính cân đối lực của hai bên sườn, kiểm tra cùng lúc, mỗi hạng chia làm mười cấp, mỗi cấp 1 điểm, tổng cộng 10 điểm. Tiếp theo sau 36 mũi tên liên tục, tổng điểm là 10 điểm. Tổng hợp bài tự.”

Đây đúng là điên rồi đi?

Ngày thường luyện tập đều là 3500 mét, giờ lại muốn 20 km.

Mấy cái kiểm tra thể năng đó, cái nào cũng khiến người ta điên đảo, hai mươi km, ai có thể làm tốt được?

Lại còn bắn tên, trúng bia đã là ưu tú lắm rồi.

Đây quả thực là huấn luyện ma quỷ!

Có người lập tức hỏi: “Huấn luyện viên, số lượng này cũng quá lớn rồi đi. Ngày thường chúng em cũng không có huấn luyện với lượng lớn như vậy!”

Sau khi Park Sol Ku nghe xong trả lời: “Đây là quy định của quốc gia, tất cả vận động viên trước khi dự thi đều phải trải qua kiểm tra thể năng, nhiều người đạt được huy chương Thế vận hội Olympic như vậy bởi vì người không qua được bài kiểm tra thể năng không được dự thi, chúng ta chỉ có thể càng cố gắng.”

Nói xong, Park Sol Ku nhìn qua đồng hồ: "Mấy đứa còn không bắt đầu à? Xe dẫn đường đã đi, phải tính giờ rồi.”

Lúc này, bọn họ mới nhìn thấy, bên ngoài có chiếc xe điện màu vàng, đã bắt đầu đi ra bên ngoài.

Tuy rằng oán giận, nhưng ai cũng không muốn bị đào thải, gần như lập tức, mọi người chạy theo.

Triệu Trường Anh cũng chạy theo, nhưng cô biết, đây đúng là không thể đối với cô.

Cơ thể con người lại không phải máy móc, cảm thấy không đạt thì có thể thêm các loại linh kiện vào để đạt yêu cầu, lại vẫn chưa đạt, thậm chí có thể đổi cái tay cái chân.

Thân thể này của cô, sống đến năm 13 tuổi chưa từng có đủ dinh dưỡng bao giờ.

Cũng là do người trong thôn vận động nhiều, cho nên cô mới có thể kéo cung bắn tên, nhưng sau một tháng ngắn ngủn, bảo cô đạt được thể năng bằng với mấy người đã được huấn luyện từ nhỏ, không bị cắt xén lương thực là hoàn toàn không có khả năng.

Hơn nữa, đặt bắn tên ở cuối cùng, gần như đã đem hết ưu thế của cô vứt hết.

Có thể tưởng được, hôm nay cô nhất định sẽ không có thành tích tốt.

Nhưng cô sẽ không chịu.

Giờ mới là ngày đầu tiên, cô phải biết rằng, dưới sự dốc sức toàn lực của bản thân vẫn có sự chênh lệch rất lớn với đám người này.

Cô bắt đầu chạy với tốc độ đều đều, vẫn luôn duy trì ở vị trí hai phần ba toàn đội, Trần Tuyết ở ngay bên cạnh cô, lúc này cũng bực tức đầy bụng, nhỏ giọng nói: “Cô ấy có bệnh đi, bắt người thao luyện như vậy, chạy ma-ra-tông hai mươi km, chạy xong còn phải làm kiểm tra thể chất, còn phải bắn tên, sao cô ấy không thử xem?”

Đang nói thì nghe thấy có giọng nói đằng sau: “Tôi đang theo đây, sao em biết tôi không thử?”

Người trong đội cũng không nhìn ra sau, cho nên mọi người hoàn toàn không biết Park Sol Ku cũng theo sau.

Cô ta vừa nói xong, không ít người quay đầu lại, nhìn thấy cô ta đang sau đều ở phía sau cùng, phía sau cô ta còn có một chiếc ô tô chạy bằng điện, Lý Hải và Tạ Tam Hiên ngồi ở trên đó, lập tức ngậm miệng.

Nhưng mà, sự bực tức của nhiều người cũng nhỏ đi không ít, dù sao huấn luyện viên người ta đã 40 tuổi mà có thể làm được, vậy thì không phải nhắm vào bọn họ, chỉ là… nghiêm khắc như thế mà thôi.

Trong lúc nhất thời, cả đội ngũ im ắng, chỉ còn thanh âm ngựa xe như nước bên cạnh và tiếng bước chân của mọi người.

Triệu Trường Anh vẫn luôn đang tự đấu tranh.

Tuy Tôn Bội Anh sắp xếp lượng huấn luyện rất cao, nhưng cũng sẽ không vượt quá cực hạn, cho nên ngày thường cô chạy bộ vẫn đều chạy trong hạn là chạy năm km đến tám km, sau khi hoàn thành xong, cô vẫn còn có thể tiếp tục làm hạng mục khác.

Mà bây giờ, hai mươi km, đối với cô mà nói đúng thật là quá nhiều, đời này cô cũng chưa từng chạy kiểu này.

Lần này cô phá lệ chú ý hô hấp, nhưng cũng không thể bù đắp được việc chênh lệch thể lực, lúc năm km thì cô nhẹ nhàng tự tại, khi tới tám km cô bắt đầu thấy khó khăn, nhưng vẫn có thể cắn răng chống đỡ, lúc ấy cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cô vẫn còn ở vị trí hai phần ba, rõ ràng lúc vừa mới tuyên bố, nhóm vận động viên đều vô cùng chống cự, lúc này thật ra thoạt nhìn đều có không khó khắn, thậm chí đám người Từ Vĩ Vĩ, lại càng thật nhẹ, còn đang nhỏ giọng nói giỡn.

Đây là chênh lệch.

Chạy được mười hai km, Triệu Trường Anh đã thở gấp, bước chân nặng trĩu, toàn bộ chân như đổ chì vào, dần dần mà bắt đầu tụt về sau.

Cô xuống vị trí đuôi của đoàn.

Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược tuy rằng cũng khó khăn, nhưng thật ra tốt hơn cô không ít, ít nhất theo kịp số đông, Trần Tuyết duỗi tay muốn kéo cô: "Tôi kéo cô chạy!”

Triệu Trường Anh cự tuyệt: "Không cần, đây là kiểm tra, tôi không sao.”

Trần Tuyết còn muốn nói gì nữa, Park Sol Ku đã lên tiếng: "Không được phép gian lận!”

Trần Tuyết tức giận liếc nhìn cô ta một cái, chờ quay đầu lại, không nhịn được trợn trắng mắt, nhưng lại không dám lại có động tác nào nữa.

Chờ đến khi được mười bốn km, Triệu Trường Anh thành người thuộc nhóm vị trí cuối cùng, cách vị trí thứ hai từ dưới lên một trăm mét. Park Sol Ku chạy vượt qua cô, nói: "Chạy không được thì lên xe.”

Triệu Trường Anh chỉ có một câu trả lời: "Em có thể.”

Park Sol Ku liếc nhìn cô một cái, không quan tâm cô nữa!

20 km là khái niệm gì.

Là 50 vòng sân thể dục tiêu chuẩn 400 mét.

Là ô tô bình thường đi qua thành thị hết ước chừng 25 phút.

Khoảng cách nửa cái ma-ra-tông là 21 km, vận động viên chuyên nghiệp bình thường chạy xong là hơn một giờ, tuyển thủ nghiệp dư loại khá tốt cần một tiếng rưỡi, mà đa số người đều phải hai giờ.

Mà bắn tên tuy rằng cần thể lực, nhưng cũng không phải lấy thể lực làm trọng.

Nói cách khác, đây tuyệt không phải chuyện có thể hoàn thành dễ dàng.

Một chặng này dần dần kéo ra chênh lệch, nữ sinh, Từ Vĩ Vĩ và Dư Mạt và Hạ Hoa chiếm vị trí thứ nhất toàn đội, vẫn luôn đều đều chạy, Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược là thứ hai toàn đội, tuy rằng chậm hơn một chút, nhưng vẫn còn thừa lực, có thể hoàn thành thi đấu. Đa số mọi người ở vị trí thứ ba của đoàn, mệt muốn chết, miễn cưỡng chạy theo.

Vị trí thứ tư thì có ba người, một người là Triệu Trường Anh, hai người khác lần lượt một người tên là Lưu Đình Đình và một người tên là Hướng Ngữ.

Trong ba người Triệu Trường Anh là cuối cùng.

Cũng chính là thứ nhất từ dưới đến lên của toàn đội.

Cái nắng cuối tháng sáu chiếu xuống, trực tiếp khiến làn da bỏng rát, tê đau.

Đến mốc mười lăm km, Hướng Ngữ lảo đảo ngã xuống, chân dại ra, trực tiếp lên ngồi ô tô điện phía sau.

Đến mốc mười tám km, Lưu Đình Đình bật khóc dừng lại, khi Triệu Trường Anh đi ngang qua nghe thấy tiếng cô khóc: "Chân không động đậy nổi tý nào, tôi khó chịu chết đi được.”

Triệu Trường Anh vẫn luôn không dừng lại.

Nhưng mà, tốc độ đã chậm đi rất nhiều.

Cô nhìn trời, bọn họ xuất phát lúc 8 giờ 10 phút, giờ ít nhất đã là 9 giờ rưỡi, nói cách khác, đa số mọi người người đã về tới sân thể dục.

Cô khẽ cắn môi, tiếp tục chạy tiếp.

Chiếc xe phía sau lúc đầu còn chậm rãi đi theo sau cô bé, sau lại thấy thật sự quá chậm, bèn đến phía trước, rồi lại sợ mất dấu vận động viên, lại đi theo phía sau.

Triệu Trường Anh nghe thấy Hướng Ngữ và Lưu Đình Đình nói: "Thành tích của cô ấy như này cũng không đạt được, làm gì còn không lên, lên còn có thể khôi phục thể lực, tiến hành ván thứ hai.”

Triệu Trường Anh thế mới biết, vì sao bọn ý tình nguyện đi lên.

Chờ đến khi chút sức lực cuối cùng cũng dùng hết, rốt cuộc cô lại về được sân thể dục.

Lúc này, cô không thể gọi là chạy, mà là đi qua đi.

Cô thấy Từ Vĩ Vĩ đã bắt đầu bắn tên, cô ta đã tiến hành tới vòng thứ ba rồi.

Hướng Ngữ và Lưu Đình Đình cũng cùng nhau xuống xe, đi về nơi kiểm tra thể chất, sau đó lại nghe thấy Lý Hải tuyên bố: "Hai đứa nghỉ ngơi giữa giờ, trừ 30% điểm.”

Hướng Ngữ và Lưu Đình Đình lập tức sửng sốt.

Triệu Trường Anh lúc này mới lại đây, Lý Hải nói với cô chính là: "Em thi chạy ma-ra-tông hết 1 tiếng 37 phút, xếp thứ nhất từ dưới lên, được 0 điểm. Bắt đầu vòng thứ hai đi.”

Triệu Trường Anh gật đầu, hàng mục đầu tiên: Cầu mông cấp 8.

Bước đầu tiên: Plank 60 giây, cô cắn răng hoàn thành.

Bước thứ hai: Plank tay trái 15 giây, cô làm được một nửa thì trực tiếp nằm sấp xuống sàn, sau đó bò lên.

Bước thứ ba, bước thứ tư mãi cho đến thứ tám bước, cô hoàn toàn không hoàn thành được.

Về sau còn có kiểm tra eo bụng tĩnh lực sức chịu đựng trái, phải, trước, sau; một chân đứng thẳng trái, phải; hai hạng FMS, ong minh.

Cô đã nỗ lực, nhưng chỉ có thể hoàn thành một nửa.

Chờ kết thúc, Hướng Ngữ và Lưu Đình Đình đều đã bắn tên xong, tất cả mọi người đang nhìn cô.

Lý Hải nói với cô: "2.5 điểm.”

Triệu Trường Anh ừ một tiếng.

Từ Vĩ Vĩ nhịn không được cười một tiếng: "Chỉ này thôi? Quán quân đại hội thể thao tỉnh đâu!”

Trần Tuyết đều đau lòng muốn chết, trừng mắt liếc cô ta một cái, lại nhìn Triệu Trường Anh tiếp, cô giương cung lên, tay cô bé đều đang run, hiển nhiên là cơ bắp co rút.

Lý Hải nói: “Bắt đầu đi!”

Triệu Trường Anh gật đầu, nhìn thoáng qua bia ngắm, dứt khoát nhắm mắt lại.

Cô nhớ về trận chiến đầu tiên ở triều Đại Hạ, lúc ấy nhà Chu đột kích, hoàng đế Đại Hạ lại muốn đưa công chúa đi hòa thân nên đã chọn cô.

Cô thề trên điện: “Cho ta cơ hội thứ hai, thắng Ngài là minh quân thiên cổ, thua Ngài trực tiếp đưa ta sang nhà Chu.”

Có thể là câu minh quân thiên cổ kia giống như đã đả động đến đế vương năng lực phi thường kia, vậy mà ông ta lại đồng ý.

Đưa cô không quá 500 binh mã, để cô đi thủ thành Tương.

Cô không dám ngủ không dám xuống khỏi tường thành, cô chịu qua bảy lần đột kích của địch, một lần cuối cùng, cô cũng thế này, đã kiệt lực, nhưng cô vẫn là bắn ra một mũi tên kia.

Giết tên tướng quân kia!

Từ đây nhất chiến thành danh.

Cô không bao giờ cần phải đi hòa thân.

Triều Đại Hạ cũng không bao giờ cần hòa thân.

Triệu Trường Anh chính là đang tìm lại cảm giác kia, giới hạn của cô không chỉ ở chỗ này, cô có thể.

Mũi tên thứ nhất cứ như vậy mà bay ra ngoài, ngay sau đó cô lại rút mũi tên thứ hai, giống như lúc ở trên tường thành giết địch, cô không thể dừng, cô đã không còn thể lực, cô sợ chỉ cần ngừng lại trong nháy mắt là cô không còn sức để ngẩng đầu.

Tất cả mọi người nhìn, Từ Vĩ Vĩ nói: "Nhất định là bắn không trúng bia, tay run như vậy!”

Nhìn theo mũi tên kia bay vèo ra ngoài, tất cả mọi người đều câm miệng.

Rõ ràng nó không nên có lực độ, nhưng nó chính là có lực độ như vậy, nó phảng phất như mang theo không cam lòng vô hạn, mang theo lực ý chí mạnh mẽ của chủ nhân, nhằm về phía bia ngắm.

Phập!

Mười điểm!

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu

Truyện Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.