Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Hiện Đúng Lúc

Phiên bản Dịch · 1554 chữ

Trình Nghệ Hinh thừa dịp mình hoàn toàn thanh tỉnh, nhấc chân hung hăng đá vào nơi nào đó của Thạch Lan.

Thạch Lan đau đến sắc mặt cũng thay đổi, y đưa tay đánh xuống một bạt tai, Trình Nghệ Hinh cảm giác mặt mình đều bị đánh trật.

Nàng hiện tại đã biết rõ, vì cái gì mình sau khi gả cho Thạch Lan, cuộc sống sẽ bi thảm. Nam nhân này ưa bạo lực gia đình, ai chịu nổi?

Thạch Lan che nơi nào đó, đối Trình Nghệ Hinh tức giận mắng to:

"Gái điếm thúi, cô cho rằng là cái gì? Nếu không phải tôi nhìn cô còn có mấy phần nhan sắc, tôi mới không thèm để ý tới cô, cô bây giờ còn lên mũi lên mặt? Chờ sau khi tôi đem cô cưới trở về, tôi nhất định phải một ngày ba bữa đánh! Xem cô có nghe lời hay không."

Giờ này khắc này, Trình Nghệ Hinh bởi vì cái tát của Thạch Lan cộng thêm tác dụng của dược hiệu, nàng cả người chóng mặt.

Thạch lan bắt lấy chân nàng kéo tới, chuẩn bị Bá Vương ngạnh thượng cung, lúc này, cửa đột nhiên bị người đá một cái bay ra ngoài, Hàn Tử Sâm xuất hiện.

Trình Nghệ Hinh gian nan mở to mắt nhìn hắn, cười cười. Hàn Tử Sâm sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt, đi tới trước mặt Thạch Lan, nắm cổ áo y lên. Thạch Lan nhìn Hàn Tử Sâm một cách tức giận, hắn hung tợn mắng: "Cậu là ai? Cậu tới làm gì?"

"Tôi cho anh một cơ hội, từ đây lăn ra ngoài, không phải tôi liền động thủ."

Chẳng biết tại sao, hắn khi nhìn đến nữ nhân đang nằm với gương mặt sưng vù, tâm lại đau nhức, sắc mặt lần nữa lạnh mấy phần.

"Con mẹ nó cậu cho là mình là ai, hiện tại nơi này là địa bàn Thạch gia, cậu cho rằng một mình cậu ở đây có thể giương oai?"

Nhưng một giây sau, Thạch Lan vừa dứt lời, Hàn Tử Sâm không chút do dự cho y một quyền, hắn cũng không phải là người thích nói nhảm.

Nếu như không phải là bởi vì kịch bản sắp đặt, hắn sẽ không nói ra những lời yêu đương ghê tởm như vậy đối với Trình Nghệ Hinh, dù sao trong lòng của hắn cũng không thích nàng. Hàn Tử Sâm một quyền này rất dùng sức, Thạch Lan bị đánh cho hồ đồ, cuối cùng, lúc y còn không kịp phản ứng, y bị ném ra ngoài. Tựa như là ném rác rưởi ......

Hàn Tử Sâm nhìn lại, hắn đi tới trước mặt Trình Nghệ Hinh, ôn nhu lên tiếng hỏi: "Cô thế nào? Hả?"

Trình Nghệ Hinh ngấm dược liệu, nàng có chút không cách nào khống chế mình, nàng vươn tay về phía Hàn Tử Sâm, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi nóng...... Mau cứu tôi."

Hàn Tử Sâm ánh mắt nhịn không được lướt qua thân thể Trình Nghệ Hinh, cô gái này dáng người thật là không tệ, cộng thêm hôm nay nàng lại chú ý ăn mặc, để cả người nhìn càng thêm quyến rũ. Mà lại, hiện tại ngoại trừ phương pháp này có thể giúp Trình Nghệ Hinh thì cũng không còn cách nào. Hàn Tử Sâm cũng không do dự nữa, bỏ đi y phục của mình, để cho mình trở thành giải dược của Trình Nghệ Hinh .

Ngày thứ hai, Trình Nghệ Hinh vẫn đi làm như cũ, Thạch Hạo thấy tư thế đi đứng của cô không đúng, hẳn là dụ Thạch Lan thành công, thế là, hắn nhìn cô bằng ánh mắt càng thêm xem thường.

Thạch Hạo hắn cũng không phải người nào đều sẽ cưới, nữ nhân này không biết tự lượng sức mình cũng nên trả giá đắt. Trình Nghệ Hinh đem văn kiện đặt ở trước mặt Thạch Hạo, bên miệng có rất nhiều lời tàn nhẫn, nhưng nàng nói không nên lời. Thậm chí ánh mắt nàng nhìn Thạch Hạo đều khống chế được, Trình Nghệ Hinh phi thường ôn nhu nhìn hắn, nũng nịu mà hỏi: "Không biết thạch tổng còn có cái gì phân phó sao?"

Thạch Hạo trong mắt ghét bỏ càng thêm rõ ràng, hắn phất phất tay, đuổi Trình Nghệ Hinh: "Không có chuyện gì, cô đi ra ngoài trước đi, tôi cần sẽ gọi cô đến."

Trình Nghệ Hinh sau khi đi ra ngoài, thân thể mới cảm giác được tự do, nàng ngồi tại chỗ lại là bốc hỏa trong bụng.

Người đàn ông này sắp xếp một chuyện quá đáng như vậy, nhưng anh ta không cảm thấy mình quá đáng chút nào, ngược lại chán ghét cô là chuyện đương nhiên?

Trình Nghệ Hinh nàng nói thế nào cũng là được người nâng ở trong lòng bàn tay, nàng lúc nào lại chịu ủy khuất như vậy?

Nếu như không phải cái kịch bản đáng chết kia, nàng mới không muốn làm cái này loại nữ phụ buồn nôn này, nàng nhất định phải sống thật tốt!

Đột nhiên, Thạch Hạo từ trong văn phòng ra, Trình Nghệ Hinh thân thể không khống chế được đứng lên, muốn đi qua hỏi thăm y xảy ra chuyện gì, thế nhưng tốc độ của y quá nhanh, nàng cũng không kịp hỏi, y liền rời đi. Bất quá, dựa theo kịch bản còn có tính tình Thạch Hạo, Trình Nghệ Hinh cũng đoán được xảy ra chuyện gì, gấp gáp như vậy, khẳng định là Lương Vũ Vi bên kia xảy ra chuyện.

Trình Nghệ Hinh thật không muốn đi tham gia náo nhiệt, hai người này đều không phải đèn cạn dầu, nói thật bọn họ ở cùng một chỗ chính là vì dân trừ hại.

Thế nhưng là, nàng vẫn là kéo lấy thân thể đáng thương đi theo.

Sau khi Trình Nghệ Hinh bò lên trên lầu, liền thấy Lương Vũ Vi trốn ở trong lồng ngực Thạch Hạo khóc, nũng nịu, bộ dáng lê hoa đái vũ .

Chậc chậc chậc......

Thật là mỹ nhân rơi lệ, anh hùng đau lòng a.

Một màn tốt đẹp như vậy, đúng là không nên có người quấy rầy.

Nhưng mà, Trình Nghệ Hinh lại một lần nữa không khống chế được đi tới, đồng thời còn gắng sức đem Lương Vũ Vi từ trong lồng ngực Thạch Hạo kéo ra ngoài, đưa tay tát cô ta một bạt tai.

"Cô cũng không nhìn lại mình? Không biết xấu hổ trong lòng Thạch Hạo khóc? Thạch Hạo là tôi!"

Trình Nghệ Hinh sau khi nói xong, đều cảm thấy cái miệng mình đến là rộng, nàng cũng cảm thấy mình chẳng biết xấu hổ là gì.

Lương Vũ Vi nước mắt đều còn đọng lại trên mặt, nàng đầu tiên là ngơ ngác nhìn Trình Nghệ Hinh, sau đó lại tiếp tục khóc lên.

"Tôi cũng không biết tôi đã làm gì sai chọc tới cô, vì cái gì cô đều không buông tha cho tôi? Nếu như cô thích Thạch Hạo, tôi có thể rời đi, nhưng xin cô đừng làm Thạch Hạo không vui được không?"

Thạch Hạo yêu Lương Vũ Vi như vậy, đương nhiên sẽ không để nàng chịu ủy khuất.

Quả nhiên, một giây sau, Thạch Hạo chính là đưa tay tát một cái bạt tai trên mặt nàng.

Một tát này cùng với cái tát của Thạch Lan giống nhau, nhưng là bởi vì tối hôm qua Trình Nghệ Hinh trúng dược giúp nàng giảm đau một chút, hiện tại, nàng rất thanh tỉnh, một tát này làm nàng cảm thấy vô cùng thống khổ.

Trình Nghệ Hinh che mặt, dựa theo tính cách của nàng, nàng hiện tại hẳn là đánh lại hoặc là mắng lại, nàng không cho phép mình chịu ủy khuất như vậy. Nhưng là, hết lần này tới lần khác nàng chính là nữ phụ, bị đánh về sau còn phải giả bộ đáng thương, tranh thủ thiện cảm của Thạch Hạo , đổi lại là sự ghê tởm của Thạch Hạo.

"Thạch Hạo! Anh đánh tôi? Tôi muốn đi nói cho gia gia, hai người các ngươi liên hợp lại khi dễ tôi......

Nói xong, Trình Nghệ Hinh hung tợn trừng Lương Vũ Vi một cái, nhưng chính là không nguyện ý rời đi.

Hai chân của nàng tựa như là dính trên mặt đất, không sao dịch chuyển được. Trình Nghệ Hinh hiểu rằng nữ chính chỉ không muốn hai nhân vật chính ở cùng nhau, quyển sách này thực sự quá đủ rồi, không chỉ nữ chính bực bội mà cả nam diễn viên cũng bực bội.

Nàng là thật tâm hi vọng, Thạch Hạo cùng Lương Vũ Vi hai người có thể kết hôn nhanh một chút, cùng một chỗ, tất cả đều vui vẻ.

Dạng này, về sau Hàn Tử Sâm cũng không cần chết, nàng cũng không cần khóc lóc van nài Thạch gia muốn một danh phận. "Cô còn không đi? Trình Nghệ Hinh, cô có tin tôi cho người đưa cô vào bệnh viện hay không?"

Trình Nghệ Hinh ủy khuất nhìn xem Thạch Hạo.

Bạn đang đọc Tôi Không Phải Trà Xanh của Liyue
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silverjungle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.