Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoạt thi (2)

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Chương

“Tao đã nói qua, người Ảnh Đạo mấy ngàn năm nay chưa từng thất tín với ai. Tao nói thả nó, tuyệt đối sẽ thả.”

Người áo đen vừa nói xong thì ném Hổ Tử tới trước mặt tay. Tôi vội vàng đi lại đỡ Hổ Tử lên, nói: “Mày không sao chứ?”

“Khụ khụ…”

Hổ Tử ôm lấy yết hầu, mặt đỏ bừng, không ngừng ho khan, sau mấy phút cậu ta mới chậm rãi thở đều, gương mặt đỏ tới phát tím cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục lại nhan sắc bình thường.

Cậu ta hít một hơi sâu, rồi lắc đầu nói với tôi: “Không sao, còn chưa chết.”

Tôi hơi gật đầu, lúc này, người áo đen bỗng nhiên bước nhanh đi tới chỗ tôi, đầu tiên đá một cước làm Hổ Tử bay ra ngoài, rồi sau đó nắm lấy vai tôi, âm trầm cười một tiếng, nói: “Vốn cho rằng mày là truyền nhân chính thống của Tẩu Âm, cho dù chưa thành tinh thì cũng không thể nào là một kẻ ngu. Không ngờ tới, mày lại thật sự phong bế kinh mạch. Nếu đã thế, tao sẽ bắt lấy mày, dùng thuật sưu hồn, trực tiếp lục soát trí nhớ của mày. Như vậy, mày cũng đừng hòng giở trò lừa tao!”

Nghe người áo đen nói, lòng tôi chấn động, ngay cả con ngươi cũng đột nhiên co rút. Tôi lập tức ngẩng đầu, tức giận nói: “Không phải anh nói anh sẽ không thất tín sao?”

“Ha ha, đúng là tao đã nói, nhưng tao chỉ nói không giết bạn mày, đâu có bảo sẽ không giết mày!”

Anh ta nói xong, bàn tay nắm bả vai tôi càng thêm dùng sức, tiếng “rắc rắc” vang lên, cánh tay trái của tôi trực tiếp bị anh ta bóp tới trật khớp.

Cơn đau thấu xương khiến tôi rên lên, từng hạt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, sau đó, tôi thấy anh ta giơ tay phải lên, nhắm tới đỉnh đầu tôi đánh xuống.

Tôi biết thuật sưu hồn. Thuật sưu hồn chính là gọi ra ba hồn bảy vía của người đó, rồi dùng bí pháp lục soát ký ức trong hồn phách họ.

Quá khứ cả đời, còn có bí mật cất giấu trong nội tâm, không thứ gì có thể thoát khỏi tác dụng của thuật sưu hồn.

Có điều bí thuật này vô cùng thâm độc, một người sau khi bị sưu hồn cho dù không chết, cũng sẽ trở nên vô cùng đần độn, giống như người ngu, đối với việc gì cũng sẽ phản ứng chậm nửa nhịp. Như vậy còn nhẹ, nếu nghiêm trọng sẽ trực tiếp mất đi ý thức, biến thành người thực vật, không cách nào tỉnh lại.

“Mẹ nhà mày!” Tôi cắn răng, mắng to người áo đen một tiếng, sau đó hai mắt tôi lóe sáng, cả người đột nhiên bạo phát, thân thể vặn vẹo một cái.

Tay phải của người áo đen dường như đập xuống mặt tôi, “Bốp” một tiếng, đập vào trên vai trái tôi.

Tôi không để ý tới đau đớn, cắn răng nhấc tay phải lên, dùng sức đấm vào bụng người áo đen.

Vào thời khắc sống chết, tôi gần như bạo phát một trăm hai mươi điểm sức lực, lúc này đấm ra một quyền, ngay cả không khí cũng phát ra tiếng nổ vang.

Tất nhiên người áo đen không ngờ tới sau khi tự phong bế kinh mạch tôi còn có thể bộc phát được lực lượng và tốc độ như vậy, lúc này anh ta biến sắc, muốn lùi lại, nhưng đã không còn kịp.

“Bốp”, một tiếng vang ngột ngạt truyền ra, tôi lại đấm một đấm đầy sức mạnh vào bụng của người áo đen.

“Thân thể cứng rắn như vậy?” Tôi kinh ngạc, thân thể người áo đen này cứng rắn như tấm thép, tôi dồn hết sức lực đấm thêm một đấm nữa, sức mạnh và thịt người giao cùng một chỗ, vậy mà lại phát ra âm thanh va chạm với đá vàng.

Sức mạnh bị dội về chấn động tới mức khiến cả người tôi run lên. Tôi tập võ từ nhỏ, xương cốt cũng vì thế cứng rắn hơn người thường nhiều, thân thể cũng khỏe mạnh cường kiện, nếu không, lần này đừng nói là đánh ngã người áo đen, e rằng tay của bản thân cũng bị đánh gãy.

Một phút sau, tôi nghe thấy tiếng kêu đau truyền tới, nắm đấm này của tôi trực tiếp đập cho người áo đen run lên, sau đó, cả người anh ta giống như một con tôm, toàn thân cuộn lại, hai chân cách mặt đất, trực tiếp bị tôi đánh quỳ trên mặt đất.

“A…”

Sau khi người áo đen quỳ xuống, anh ta phun ra một ngụm máu, máu kia có màu nâu đen, tỏa ra mùi hôi thối nồng đậm.

“Con mẹ mày… mày dám lừa tao?” Người áo đen quỳ trên mặt đất, ôm bụng, ngẩng đầu, vẻ mặt âm ngoan, trừng mắt nhìn tôi: “Mày vốn không tự phong bế kinh mạch.”

“Còn không phải vì anh lừa tôi trước sao.” Tôi cười lạnh một cái.

Lúc nãy tôi quả thật tự phong bế kinh mạch, nhưng lúc tôi phong bế kinh mạch cũng rất chú trọng lực đạo, chỉ dùng một phần lực điểm nhẹ trên năm huyệt vị. Mặc dù tạm thời cũng phong bế kinh mạch, nhưng bởi vì lực đạo nhẹ, cho nên thời gian phong bế rất ngắn, nếu cưỡng ép vận khí thì có thể phá bỏ phong bế trong chớp mắt.

Tôi không nói nhảm với anh ta nữa mà quyết định thừa thắng xông lên, tiến về phía trước, cong eo, tung một cước vừa nhanh vừa mạnh.

Tôi đá thằng một cú vào đầu người áo đen, dùng cả mười phần sức mạnh, nếu bị đá trúng, chắc chắn đầu anh ta không nổ tung giống như dưa hấu thì chí ít cũng sẽ mất đi ý thức, đánh mất năng lực hành động ngay.

- Còn tiếp -

Bạn đang đọc Tôi là Âm Dương Sư của Mạt Nhật Thi Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aubin_eirlys
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.