Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật trong điện thoại (2)

Phiên bản Dịch · 1376 chữ

Chương

So với giấc ngủ trước, lần này tôi lại chẳng yên giấc nổi. Tôi mơ thấy rất nhiều thứ, vô số hình ảnh kỳ quái thi nhau xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Khi thì mơ thấy một người phụ nữ với mái tóc bồng bềnh và âm khí lượn lờ đang đứng phía xa, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

Ánh mắt của cô ta không có chút tình cảm dư thừa nào, lạnh lẽo như một tảng băng, lại tựa một con dao đâm sâu vào tim khiến tôi đau đớn khôn nguôi.

Sau đó hình ảnh thay đổi, người phụ nữ lạnh lùng trước mặt biến mất. Thay vào đó là một người phụ nữ với mùi hương làm say lòng người, cô ta nghiêng đầu đứng trước mặt tôi, khẽ vuốt ve mặt tôi đầy quyến rũ.

Nhưng sau đó, hình ảnh lại thay đổi, người áo đen che mặt xuất hiện ở trước mặt tôi.

Anh ta nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt căm phẫn và đôi mắt u ám, tiếp đó, tôi nghe anh ta gằn giọng nói: “Nhóc con, mày phá hủy cơ thể của tao, nộp mạng đi!”

Nói xong, anh ta nở nụ cười nham hiểm, sau đó giơ tay lên, móng tay lóe ánh sáng đen kia vồ thẳng tới ngực tôi.

“A!”

Tôi gào lên một tiếng, sau đó đột ngột mở mắt, bật dậy ngay tức thì.

“Phù phù phù…”

Tôi ngồi thẳng dậy, thở hổn hà hổn hển, mãi đến bây giờ, tôi mới nhận ra rằng, những cảnh tượng mình vừa chứng kiến chỉ là mơ mà thôi.

“Hóa ra là mình sợ bóng sợ gió cả thôi!”

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó cúi đầu quan sát chính mình một phen.

Nhìn thì thấy vết thương trên người tôi đã được cầm máu và băng bó cẩn thận, thế nhưng vì có quá nhiều vết thương, cả người tôi gần như quấn băng kín mít như xác ướp, ngay cả vết thương ở chỗ đùi cũng đã được băng bó, còn tôi lúc này lại chỉ mặc một cái quần cộc.

“Hình như nơi này không phải nhà của mình?”

Bỗng dưng tôi cảm giác có gì đó sai sai, giường nhà tôi là giường sưởi, cứng như đá, thế nhưng bây giờ thứ tôi đang ngồi trên lại rất mềm mại, rõ ràng không phải là giường sưởi.

Tôi quay đầu quan sát một vòng, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bởi vì nơi này là nhà của quả phụ Vương.

Điều quan trọng nhất là, căn phòng này cũng không phải phòng ngủ phụ mà tôi từng ở trước đây, mà hình như là phòng của quả phụ Vương!

Trước đây tôi chưa từng bước vào phòng ngủ của quả phụ Vương, sở dĩ tôi có thể đoán ra nơi này là nhà của quả Vương, bởi vì mùi hương thoang thoảng trong phòng và một vài món quần áo treo trên giá.

Trong đó có một bộ váy ngủ vô cùng mỏng manh và hở hang.

Hai món còn lại lần lượt là một bộ sườn xám màu đỏ và một bộ váy ngắn, thậm chí tôi còn nhìn thấy một đôi tất chân bị vứt sang một bên, chắc hẳn cô ấy đã mặc rồi.

Có thể đặt mua những bộ quần áo như vậy, ở thôn chúng tôi, cũng chỉ có quả phụ Vương.

Có điều, tại sao tôi lại ở nhà của quả phụ Vương? Hơn nữa, tại sao tôi lại ngủ trên giường của quả phụ Vương?

Ngoài ra, trước đó trong mơ hồ, tôi cảm giác được hình như có ai đó động chạm người mình, chẳng lẽ là quả phụ Vương băng bó giúp tôi?

Hơn nữa, dường như cái cảm giác có ai đó sờ soạng này còn xảy đến hai lần.

Sau đó, bỗng nhiên tôi nhớ ra gì đó, giơ tay phải lên thì thấy mình đang cầm một chiếc điện thoại, mà chiếc điện thoại này chính là mẫu Huawei mới nhất của sư phụ tôi.

“Sao điện thoại của sư phụ lại ở trong tay mình?” Tôi khẽ nhíu mày “Chẳng lẽ mục đích của người thứ hai đụng vào mình là muốn lấy chiếc điện thoại này đi? Người đó là ai, quả phụ Vương ư? Nhưng tại sao dì ấy lại làm như vậy?”

Trong mắt tôi, mặc dù quả phụ Vương có dáng người quyến rũ, thường xuyên bị người ta mắng là hồ ly tinh, nhưng thật ra cô ấy rất tốt, dù cho người khác có mắng mình ra sao, cô ấy vẫn chỉ cười cho qua, cũng không dùng những lời lẽ tệ bạc để đáp trả, nhiều năm như vậy, cô ấy cũng chưa bao giờ tức giận với người khác.

Đã vậy cô ấy còn có tài ủ rượu, nhờ vào chiêu này, cô ấy có thể nuôi sống bản thân một cách thoải mái vô tư, thậm chí còn giàu hơn phần lớn gia đình trong thôn chúng tôi.

Một người phụ nữ dịu dàng thiện lương như vậy, sao có thể ăn trộm một chiếc điện thoại được chứ!

Dù thế nào tôi cũng không tin!

Nhưng nếu không phải là trộm điện thoại, vậy thì tại sao?

“Chẳng lẽ trong điện thoại của sư phụ còn có thứ gì khác và đó cũng chính là thứ mà quả phụ Vương muốn? Thứ ấy có thể là gì?”

Đột nhiên tôi nhớ ra lời sư phụ dặn dò mình, đó là tôi không được phép xem Wechat và album ảnh của ông ấy.

Chẳng lẽ, Wechat và album ảnh có chứa bí mật gì đó?

Tôi khẽ nhíu mày, do dự không biết có nên mở điện thoại ra xem không?

“Dù sao sư phụ không ở đây, mình có xem thì ông ấy cũng không biết.”

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nhập mật khẩu vào, giải khóa màn hình, nhẹ nhàng nhấn vào biểu tượng Wechat.

Giao diện của Wechat hiện ra ngay lập tức, tôi nhìn một lượt mà cũng chẳng phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Ngay lúc chuẩn bị thoát ra ngoài để quay qua xem album ảnh, bỗng nhiên tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Đó là hình đại diện của một người, mà hình đại diện của người này chính là quả phụ Vương.

“Sư phụ mà cũng có Wechat của quả phụ Vương hả?”

Tôi sờ sờ cằm, sau đó phát hiện ra, cuộc trò chuyện gần nhất giữa sư phụ và quả phụ Vương là một tháng trước.

Ở cuối đoạn tin nhắn là một tấm hình mà quả phụ Vương gửi cho sư phụ.

Bởi vì tôi không nhấn mở cuộc trò chuyện của hai người, thế nên tôi cũng không thể nhìn thấy rốt cuộc tấm hình kia là gì. Tôi thấp thỏm không yên, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, sau khi thấy cửa phòng đóng chặt thì mới nhấn mở khung chat.

Chỉ là, khi khung chat mở ra, tôi vừa thấy rõ tấm ảnh kia thì lập tức đờ người.

Bởi vì, đó chính là hình của tôi!

“Tại sao quả phụ Vương lại gửi ảnh chụp của tôi?”

Tôi trợn tròn mắt, hết sức ngạc nhiên.

Rõ ràng trạng thái của tôi trong bức ảnh không đúng lắm. Trong ảnh, tôi nhắm nghiền hai mắt, dường như đang ngủ say, điều quan trọng nhất là, tôi trong ảnh đang nằm trên một cái giường, để trần nửa người trên không mặc quần áo.

Bởi vì tấm ảnh chỉ chụp nửa người trên, thế nên tôi không thể xác định, rốt cuộc chỉ có thân trên của tôi là trần trụi, hay cả người không một mảnh vải che thân?

“Cái giường này, sao mình cứ thấy quen quen thế nhỉ?”

Tôi khẽ nhíu mày, sau đó trái tim tôi run lên.

Bởi vì cái giường trong ảnh, đúng là cái giường tôi đang nằm lúc này!

Tôi trong ảnh chụp thế mà lại trần truồng nằm trên giường của quả phụ Vương!

- Còn tiếp -

Bạn đang đọc Tôi là Âm Dương Sư của Mạt Nhật Thi Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aubin_eirlys
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.