Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm bạn gái của tôi, cô không xứng

Tiểu thuyết gốc · 1853 chữ

Đinh Tuấn còn vừa mới ăn xong, đang ngồi nghỉ ngơi ở quán cà phê cùng với Hồ Ngu Minh để chờ vào tiết thì điện thoại của hắn rung lên. Đinh Tuấn nhìn thấy trên điện thoại hiện lên "Bạn gái thứ 99" .

Đinh Tuấn: "..."

Hắn thở dài, sau đó cầm điện thoại ra khỏi quán cà phê.

"Alo"

Giọng nói nũng nịu ở phía bên kia truyền ra: "Đinh thiếu ~"

Đinh Tuấn để điện thoại ra xa, cau mày nói: "Có chuyện gì thì nói."

"Đinh thiếu làm vậy không thấy có lỗi với em sao, dù sao em cũng là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh Tuấn mà. ~" Lê Thiên Thảo nũng nịu, như là đang làm nũng với hắn, giọng nói ngọt ngấy khiến Đinh Tuấn sởn hết cả da gà, sau lưng mát lạnh.

Trán Đinh Tuấn chảy đầy vạch đen: "Lát nữa gặp, hiện tại tôi có tiết rồi. Lát nữa sẽ nói rõ cho cô." Nói rồi liền cúp máy.

Lê Thiên Thảo nhìn vào máy điện thoại, Đinh thiếu lát nữa hẹn gặp, có lẽ nào Đinh thiếu đăng lên như vậy là vì muốn cô ả ghen hay không? Trong lòng của Lê Thiên Thảo cảm thấy ngọt ngào, quả nhiên là Đinh thiếu, thật khiến cho người ta sa vào không ra được.

Đinh Tuấn phiền muộn xoa xoa mi tâm, sau đó điện thoại là rung lên lần nữa. Bên trên là tên của một người bạn đã từng bình luận trong các bài đăng của hắn. Hắn nhận điện thoại.

Giọng nói của người ở đầu dây bên kia rất vui vẻ: "Đinh thiếu!"

"Tô Hâm." Đinh Tuấn đáp lại.

"Tối nay có kế hoạch nào không? Mọi người đều nói có, chỉ còn có Đinh thiếu thôi đó!" Cậu ta dừng lại một chút, sau đó thần thần bí bí nói: "Lại có mấy em gái xinh tươi cho Đinh thiếu chọn."

Đinh Tuấn mới xuyên không tới một hôm cho nên hơi mệt, hắn suy nghĩ một cái lí do rồi đáp: "Hôm nay có lẽ không được, có kế hoạch rồi."

"Việc bận không đi được sao?"

"Ừm."

"Nếu vậy anh em bọn tôi chơi nha, mai Đinh thiếu lại đến nhá!" Nói rồi liền cúp máy.

Đinh Tuấn nhìn điện thoại một hồi, sau đó đi vào quán cà phê.

Hồ Ngu Minh hỏi: "Sao vậy? Ai gọi đấy?"

"Bạn gái cũ." Đinh Tuấn nhấp một ngụm cà phê, thờ ơ đáp.

Hồ Ngu Minh bĩu môi: "Còn chưa chia tay đã thành bạn gái cũ rồi." Sau đó lại cảm khái: "Cũng khổ thân cho cô ấy quá đi, yêu phải Đinh thiếu."

Đinh Tuấn khinh bỉ đáp: "Cô ta thì yêu tôi cái gì? Yêu tiền của tôi thì có."

Sau khi vào giờ học, Đinh Tuấn không buồn ngủ nữa cho nên nhàm chán chống cằm nghe giảng. Các giảng viên dường như biết được gia thế của hắn cho nên cũng không gọi hắn trả lời câu hỏi hay gì.

Vậy càng tốt, đỡ phiền.

Tan học, Đinh Tuấn nhắn địa chỉ cho Lê Thiên Thảo, sau đó xuông gara lấy xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn phóng đi.

Trong khi đó Hồ Ngu Minh lên con Audi cảm khái: "Đúng là núi cao còn có núi cao hơn. Ngọn núi như Đinh thiếu có lẽ cả đời này cậu ta cũng không với tới.

Quá giàu! Một trong hai thế gia giàu nhất Việt Nam, ngang cơ với Trần gia!

Đinh Tuấn đi thẳng tới điểm hẹn. Đây là nhà hàng mà "Đinh Tuấn" đã từng đăng lên mạng xã hội, tại nơi này hắn cũng chẳng quen cửa nẻo, cũng không biết nguyên chủ thường hay đi tới những quán nào, nên tốt nhất là chọn mấy cái quán quen thuộc. Trước khi tới hắn đã dò đường.

Thế giới này bối cảnh cũng là ở Việt Nam, thế nhưng mọi thứ lại khác hẳn. Mấy cái nhà hàng, công ty đều rất lạ, trước kia không có trong đời thực. Ngay cả thiết lập của từng thành phố cũng lạ. Vẫn là thành phố đó, nhưng cũng không phải thành phố đó.

Hắn đang ở Hạ thành, núi non sông nước đủ cả. Còn thế gia của main đương nhiên là ở thủ đô rồi. Chỉ không biết bố già của hắn so với gia tộc của nam chính thì ai nhỉnh hơn?

Đinh Tuấn đỗ xe, nhân viên phục vụ nhìn thấy hắn một thân trang phục hàng hiệu cho nên rất cung kính mời hắn vào.

Hắn đặt phòng riêng, cho nên vào phòng hắn liền gọi món.

Dù sao bữa tối này cũng là hắn ra tiền, hắn gọi món thì có gì sai.

Đinh Tuấn ngồi chờ Lê Thiên Thảo xuất hiện. Cô ta cũng không để hắn đợi lâu, mười lăm phút sau liền xuất hiện rồi.

Hôm nay cô ả trang điểm rất kĩ, phi thường xinh đẹp. Mái tóc thuôn dài hơi quăn, khuôn mặt tinh xảo mĩ lệ như hồ li. Trên thân còn mặt váy ngắn chỉ đủ để che mông.

Cô ta chớp chớp mắt: "Xin lỗi Đinh thiếu, em tới muộn, chính là trang điểm mất thời gian quá."

Đinh Tuấn phất phất tay: "Ngồi đi."

Cô ta ngồi xuống, ra vẻ không vui: "Hôm nay tại sao Đinh thiếu lại đăng ảnh của người phụ nữ khác lên mạng xã hội? Điều này làm bảo bối rất không vui!" Cô ta thậm chí còn hậm hực 'hưm' một cái.

Đinh Tuấn: "..." Muốn tát cho cô ta một phát thì có sao không?

Hắn xoa xoa mi tâm: "Hôm nay tôi đến đây không phải để nói chuyện này với cô."

"Vậy anh nói chuyện gì?" Lê Thiên Thảo bĩu môi, mắt chớp chớp, khoe ra đôi mắt to tròn quá khổ vì đeo kính áp tròng.

Đúng vậy lens (kính áp tròng) có nhiều loại phóng to mắt, phòng to bình thường thì còn ổn. Còn cô ta mắt vốn đã to lại chọn cái loại phóng mắt ra to nhất khiến cho nhìn vào khuôn mặt cô ta rất không hài hòa, cảm tưởng cứ như đang đối mặt với người ngoài hành tinh.

Đinh Tuấn không hiểu sao nguyên chủ lại nghiêm túc với loại này. Điều này chẳng những phá vỡ thiết lập còn chứng tỏ gu của cậu ta mặn thực sự.

"Chúng ta chia tay đi." Đinh Tuấn bình tĩnh nói.

Lê Thiên Thảo ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn, tựa hồ không hiểu chuyện gì xảy ra. Mới nãy không phải còn tốt sao? Lẽ nào đăng ảnh như vậy không phải vì muốn mình ghen mà vì chán mình rồi?

Sắc mặt cô ta tái nhợt, mím mím môi: "Em không muốn, em yêu anh là thật lòng." Đôi mắt to tròn của cô ta ngân ngấn nước. Đinh Tuấn tự hỏi, nếu như khóc tới nỗi kính áp tròng rơi ra thì một mắt to một mắt nhỏ sẽ còn giống người ngoài hành tinh như thế nào nhỉ?

Đinh Tuấn chẳng cần làm gì, hắn chỉ cần thể hiện sự tự cao của bản thân từ kiếp trước mà thôi: "Cô xác nhận cô không làm gì có lỗi với tôi sao?"

Lúc này sắc mặt của Lê Thiên Thảo trắng bệch, thế nhưng cô ta vẫn gượng cười: "Anh nói gì vậy, em không hiểu..."

"Không cần nhiều lời nữa!" Đinh Tuấn ngắt lời: "Trần Nam Thành, cô biết hắn sao?" Đây là tên nhân vật chính trong truyện.

Lê Thiên Thảo lại càng hốt hoảng hơn nữa, nhưng cô ta lại cố gắng trấn định: "Đó... đó là ai, em không biết..."

"Không cần nhiều lời nữa, chia tay đi." Đinh Tuấn đứng dậy muốn đi ra của phòng, nhưng Lê Thiên Thảo giữ lại, khuôn mặt của cô ta lã chã nước mắt, trông rất đáng thương: "Có thể... hức... có thể cho em... thêm một... hức... cơ hội nữa không? "

Đinh Tuấn quay lại nhìn cô ta, chỉ thấy phiền chán, hắn nhếch miệng, hỏi: "Muốn tiếp tục làm bạn gái của tôi?"

Lê Thiên Thảo gật gật đầu, tỏ vẻ đáng thương: "Em là thật lòng yêu anh, hôm nay lúc trở về em sẽ kết thúc hoàn toàn với Trần Nam Thành, xin anh hãy tin em!"

Người đàn ông với quả đầu cà chua, hơi híp mắt lại, cười cười: "Không cần. Còn về việc cô muốn tiếp tục làm bạn gái tôi..." Hắn ghé vào tai của cô ta, gằn từng chữ: "Cô - không - xứng."

Nói rồi liền lùi ra một khoảng cách an toàn, quay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Bữa cơm nay coi như tôi mời cô, sau này đừng tìm tới tôi nữa."

Lê Thiên Thảo suy sụp ngồi phịch xuống đất, không nghĩ tới, con cháu thế gia vô tình như vậy. Không nghĩ tới bản thân cô ta lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy! Cô ta ngồi suy nghĩ, biết đâu sau khi chia tay với Trần Nam Thành, Đinh Tuấn sẽ quay lại với cô thì sao?

Cô ta nghĩ là làm liền gọi điện thoại cho Trần Nam Thành.

"Bé yêu của anh gọi gì đấy?"

Lê Thiên Thảo trực tiếp nói: "Chia tay đi." Sau đó liền cúp máy rồi kéo số điện thoại của Trần Nam Thành vào danh sách đen.

Nam sinh ở bên kia ở trong kí túc xá nhìn điện thoại một hồi, rốt cục là làm sao? Chẳng nói chẳng rằng gì liền chia tay? Gặp quỷ à! Không được, ngày mai phải gặp Lê Thiên Thảo nói cho rõ mới được!

Lê Thiên Thảo muốn gọi lại cho Đinh Tuấn, nhưng số của cô ta cũng đã bị kéo đen. Cô ta chạy ra ngoài muốn đuổi theo Đinh Tuấn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe Ferrari kiêu ngạo phóng đi mà thôi.

Tại biệt thự Hoa Thiên....

Đinh Tuấn lái xe vào gara, phát hiện ra thím Năm đã về nhà, trên bàn là tờ giấy ghi chú.

Hắn đọc tờ giấy, sau đó lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh hâm nóng lên, dù sao nãy gọi một bàn đồ ăn hắn cũng chưa có ăn. Đồ ăn thím Năm nấu không tệ. Ăn xong hắn để bát đũa vào bồn rửa bát, sau đó vào phòng nghỉ ngơi.

Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng không còn có mùi hương kì lạ khiến người khác buồn nôn nữa.

Đinh Tuấn tắm rửa rồi nghỉ ngơi một đêm vui vẻ. Đã lâu lắm rồi không có ngủ sớm như thế này.

------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay đến đây là hết, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai nha.

Chương 4 có thay đổi một chút để phù hợp với nội dung của chương 5, mong mọi người thông cảm. TT

Ngày mai lại hai chương như mọi khi nhé -3-

Bạn đang đọc Tôi Là Bạn Trai Của Nữ Phụ Phản Diện? sáng tác bởi MaiHương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHương
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.