Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đáng giận ắt có chỗ đáng thương (2)

Phiên bản Dịch · 942 chữ

“Hì hì.... Là do thiếp suy xét không chu toàn.” Đặng Tiểu Linh cũng rất sảng khoái, ngón tay ngọc khẽ nhúc nhích, liền thấy sợi dây thừng thô to tức khắc nứt thành hai khúc: “Đêm xuân ngắn ngủi, lang quân, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi!”

Khi nói chuyện, đại hồng bào trên người liền tự động rơi ra, lộ ra bờ vai như ngọc, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Quỳ, mặt đẹp vùi vào tóc, theo bản năng hít sâu, mùi nguyên dương nồng nàn kích thích hai má nàng ta hơi ửng hồng.

Lý Quỳ cũng không né, chỉ nhìn thoáng qua, dò hỏi: “Tốt xấu cũng là một đêm phu thê, ta có vài câu muốn hỏi nàng, ít nhất để ta được chết minh bạch, đến lúc đó ta cũng sẽ chủ động phối hợp với nàng.”

Nghe được lời này, ánh mắt Đặng Tiểu Linh liền lộ ra vẻ thích thú, dán vào bả vai Lý Quỳ:

“Tướng công có gì muốn hỏi, cứ việc nói.”

“Ta tên Lý Quỳ!”

Đặng Tiểu Linh hơi sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn thẳng vào Lý Quỳ, hình như người đàn ông này hơi khác với những tướng công trước, có vẻ thú vị hơn một chút, nghĩ như thế cũng không tồi.... Tốt hơn với đám gối thêu hoa.

Về các phương diện khác nàng ta cũng không sợ Lý Quỳ sẽ giở thủ đoạn gì, một người bình thường nằm trong lòng bàn tay cô ta có thể làm ra sóng gió gì chứ? Đặng cô cô này không phải lần đầu tiên làm tân nương!

“Việc này là sơ suất của thiếp, phải bồi tội với tướng công rồi!”

Đăng Tiểu Linh vừa nhấc tay, bình rượu trên bàn lập tức bay lại đây, một chén rượu được cầm trong tay, chén rượu khác dừng trong tầm tay Lý Quỳ.

Dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn uống rượu giao bôi!

Lý Quỳ rất ngoan, uống rượu giao bôi cùng Đặng Tiểu Linh, khóe miệng mỉm cười, cuối cùng đem sự nghi vấn trong lòng hỏi ra: “Còn chưa thỉnh giáo nương tử, vì sao lại treo đầy các thi thể trong dinh thự, đặc biệt là cái trên đầu này, chẳng lẽ nương tử muốn nó nhìn chúng ta động phòng sao?”

“Đúng vậy, chính là để nó nhìn chúng ta động phòng!”

“...”

(Con mẹ nó, có phải ngươi có tật xấu gì không.) Lý Quỳ tức giận mắng trong lòng, ngược lại hỏi: “Vì sao?”

Đặng Tiểu Linh chậm rãi nâng eo, đầu tiên là liếc nhìn hài cốt trên đỉnh đầu, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp dần dần đến gần, móng tay đỏ tươi khẽ quệt qua gương mặt Lý Quỳ, vẽ ra một vệt máu dài, đưa vào trong miệng mút hai cái:

“Tướng công muốn biết sao?”

Lý Quỳ giật giật khóe miệng bởi vì đau đớn, nụ cười vẫn không giảm: “Muốn, nhưng nàng nguyện ý nói cho ta sao?”

“Nam nhân có phải là trời sinh gặp dịp thì chơi không?” Đặng Tiểu Linh nhìn bộ dạng Lý Quỳ, giọng điệu rất ai oán: “Tưởng công cũng vừa nói. Hai chúng ta chỉ là một đêm phu thê, việc này cũng không được coi là một bí mật, tất nhiên có thể nói cho tướng công biết.”

“Để ta nghĩ lại...

“Thiếp cùng tướng công nói chút chuyện xưa đi.”

“Đó là một câu chuyện rất xưa. Từ mấy chục năm trước vẫn còn vương triều Trung Nguyên, ở biên cương có một gia tộc họ Vương, Vương gia này nổi danh là gia đình giàu có, chỉ tiếc mấy năm trước số phận không tốt, đắc tội quý nhân, gia đạo sa sút, ngày một xuống dốc.

“Mười mấy năm sau, công tử nhà họ Vương đã trưởng thành, kết thân với một gia đình khác, hắn ta... Sau mấy năm đèn sách muốn hồi sinh lại gia tộc, nhưng chỉ tiếc nhiều lần thi rớt, đối với khát vọng chấp niệm của hắn, phu nhân nàng không một câu oán hận, luôn ủng hộ những hành động của hắn!”

“Cũng không để tướng công dính nước dương xuân (*), gánh nặng gia đình đè nặng lên người phu nhân, ban ngày phải làm công trong tửu quán, buổi tối đến nhà người khác đan chút quần áo kiếm thêm tiền lẻ, đều là đậu quan niên hoa, nhưng tay nàng đã đầy những vết chai.”

(*) Ý chỉ không cần làm lụng vất vả.

Nói tới đây, Đặng Tiểu Linh tự rót cho mình một ly rượu, một ngụm uống hết, liến nhìn vẻ bình tĩnh của Lý Quỳ, khẽ cười:

“Có một năm, thê tử đưa tướng công đi thi, đợi mấy tháng trời không một tin tức, lúc này thê tử mới biết mình đã mang thai, đường xá xa xôi muốn đi tìm nhưng lại không thể, cố gắng đợi sinh đứa nhỏ ra, lại có đồng hương đi thi tới nói cho nàng.”

“Vị tướng công của nàng được một vị quý nhân nào đó trong triều thưởng thức, muốn mời tới nhà làm con rể, nghe đâu vị thê tử mới cưới mấy ngày trước vừa mang thai.”

Đặng Tiểu Linh thanh tú động lòng người đứng trước mặt Lý Quỳ, mỉm cười hỏi:

“Tướng công, chàng nghĩ xem vị phu nhân này sẽ có cảm xúc gì?”

Dưới đáy mắt Lý Quy chợt lóe lên một suy nghĩ phức tạp, hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía Đặng Tiểu Linh, nói ra hai chữ:

“Đáng hận!”

Bạn đang đọc Tôi Làm Việc Ở Âm Ty của Mộng Du Bắc Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TruongManVi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.