Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạch nước ngầm (2)

Phiên bản Dịch · 961 chữ

Trên bàn, có bốn chén cơm, một đĩa thịt khô, một đĩa dưa muối, một chén canh trứng gà, còn có một bầu rượu và một ly rượu.

Lâm Cửu tự rót rượu cho mình, vui sướng mà chép miệng, nhìn về ba chàng trai, cười nói: “Ăn cơm đi!”

“Ăn cơm thôi nào!”

A Hào hoan hô nói, cầm đũa lên, gắp mấy miếng thịt khô đưa lên miệng mình.

Phía bên kia, A Hào nhìn thoáng qua Lý Quỳ, nhỏ giọng nói:

“A Quỳ à, vừa rồi cậu nói với tôi định đi tìm người, tìm ai thế? Nam hay nữ?”

Lâm Cửu lặng lẽ vểnh tai lên.

Lý Quỳ trầm tư một chút.

Thật ra lúc trên đường tới đây, hắn đã mượn cơ hội hỏi A Hào đã tu luyện pháp lực bao giờ chưa và phải mất bao lâu, nhưng câu trả lời nhận được lại khiến trái tim Lý Quỳ lạnh đi.

Đối với những người có sư phụ truyền dạy sẽ không khó, khoảng một tháng sẽ tu luyện được một chút pháp lực, nhưng Lý Quỳ không hiểu được hướng đi kinh mạch của con người, lại không có người dạy dỗ, số công đức còn sót lại không đủ để thắp sáng thuật dẫn đường, hướng đi gần như bị phá hỏng.

Vì vậy sau khi suy nghĩ, bây giờ Lý Quỳ chỉ có thể đặt hy vọng vào người thầy trò Cửu thúc, hy vọng nhận được sự giúp đỡ của họ, vì thế mở miệng nói:

“Ta muốn tìm người tên là Cẩu Hồng Lâm, nghe tên có vẻ là nam.”

“Nghe tên có vẻ là nam? Nói như vậy là A Quỳ ngươi ngay cả người mình muốn tìm là nam hay nữ cũng không biết sao?” A Tài một miệng cơm, nói mơ hồ không rõ.

“Nếu đã như vậy, tìm người sẽ rất phiền phức, như mò kim đáy biển.” A Hào gật đầu tán đồng: “Nhưng mà tên này tôi chưa bao giờ nghe qua, chúng tôi vừa đến trấn Mai Hoa được mấy ngày, đến lúc đó có thể vào trấn hỏi xem.”

“Ngày mai A Hào sẽ đi cùng con lên trên trấn hỏi thử.” Lâm Cửu đặt ly rượu xuống, nhẹ giọng nói.

Trong lòng Lý Quỳ rất cảm kích: “Cảm ơn Cửu thúc, cảm ơn A Hào, A Tài.”

“Nói chuyện này làm gì, mau ăn cơm đi, lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, các con không ăn, đồ ăn trên bàn đều bị A Tài quét sạch.”

“Oa... A Tài ngươi là đồ vô sỉ!”

Tiếng cười đùa trong tiểu viện truyền ra.

Tuy là nghĩa trang hoang vắng lạnh lẽo, nhưng lại có chân tình hiếm có trên đời.

....

....

Giờ Tý.

Trấn Mai Hoa.

Tiếng cười nói chửi bới từ tửu quán chưa đóng cửa,

“Không... không được.... Ta muốn đi tiểu trước.”

Vương Nhị Cẩu mặt đỏ bừng, loạng choạng đi ra ngoài con hẻm nhỏ, uống quá nhiều, nhìn cái gì cũng đều xuất hiện nhiều cái bóng. Tay vịn lên tường đi vào ngõ nhỏ, cởi thắt lưng quần, thở mạnh một hơi.

Đúng lúc này, một bóng người phản chiếu ở đầu hẻm, chậm rãi đi tới.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vương Nhị Cẩu quay đầu lại nhìn, ánh mắt mờ mịt:

“Huynh... Huynh đệ, từ từ đã, tôi còn chưa đi tiểu xong.”

Người kia đi đến gần hắn ta, vẻ mặt rất do dự, bàn tay giấu sau lưng khẽ run nhẹ, thấp giọng hỏi:

“Ngươi có phải là Vương Nhị Cẩu không?”

“Chính là lão tử!”

Lúc này não đã bị cồn làm tê dại, không nhận ra được có gì không ổn, Vương Nhị Cẩu hơi cúi đầu, híp mắt nương theo ánh trăng đánh giá người vừa tới, “Ngươi... Ngươi rốt cuộc đang làm gì, ngươi lão tử....”

Đột nhiên.

Đồng tử Vương Nhị Cẩu bỗng nhiên mở to, chỉ cảm thấy cổ mình bị một đôi tay to bóp chặt, dưỡng khí hít vào ngày càng ít. Cùng lúc đó, khóe mắt hiện lên chút ánh sáng, sau đó bụng đau dữ dội, khí lực cả người nhanh chóng biến mất.

Cơ thể ngã bịch xuống đất.

Một cây ngân châm có chú văn viết bằng chu sa cắm vào giữa lông mày Vương Nhị Cẩu, sau đó dùng một con dao nhỏ cứa vào cổ tay hắn ta, máu tươi liền chảy ra.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Phía bên kia, cuối cùng người trong tửu quán cũng nhận ra Vương Nhị Cẩu đã lâu không trở về, châu đầu ghé tai gọi một tên thô bạo là Đại Ngưu, say khướt đứng dậy đi về phía ngõ nhỏ.

Mây đen trên trời tản ra, trong hẻm nhỏ cũng trở nên sáng hơn, Đại Ngưu liếc mắt một cái liền nhìn thấy sâu trong ngõ nhỏ có một bóng người đang nằm, còn tưởng là Nhị Cẩu say ngã trên mặt đất, lẩm bẩm mắng một câu liền đi thẳng qua.

Bẹp,

Đế giày dẫm lên vũng nước sền sệt, Đại Ngưu bước đến gần Nhị Cẩu ngồi xổm xuống vỗ vào má Nhị Cẩu, liên tục nói: “Tỉnh tỉnh.... Nhị Cẩu, tỉnh tỉnh.”

Kêu một hồi lâu, Vương Nhị Cẩu nằm trên mặt đất không hề có động tĩnh gì, Đại Ngưu xoa xoa măt, chỉ cảm thấy có gì đó lọt vào mắt mình, vừa cúi đầu liền thấy lòng bàn tay đầy máu, liền tỉnh rượu ngay lập tức!

Lúc này mới nhìn về phía Vương Nhị Cẩu, hai má tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi.

“A ——”

Trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng thét còn thê lương hơn cả tiếng nữ tử.

Bạn đang đọc Tôi Làm Việc Ở Âm Ty của Mộng Du Bắc Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TruongManVi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.