Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 2182 chữ

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ – Chương 11

Chương 11

Tận đến ngày đó làm bài biện hộ, tôi mới gặp lại mấy người ở ký túc xá bọn họ. Tiểu Phượng vừa thấy tôi đã chạy đến, nắm tay tôi lắc mạnh: “Dưa hấu à xin lỗi bồ, đều tại mình quên trước quên sau mà làm bồ bị nghi oan, bồ tha lỗi ình nha!”

Hình như còn muốn chứng minh thành ý của cô ấy, nên cô ấy nắm cả vai tôi mà dùng sức mạnh như chim ưng mà lắc, tôi cảm thấy vai mình như sắp vỡ vụn. . .

“… Bồ nghĩ là vai mình bị liệt rồi thì còn tha thứ được cho bồ không?”

“Hắc hắc, ngại quá, hơi kích động một chút!”, cô ấy cười ngượng rồi thu tay lại. “Dưa hấu à bồ yên tâm, mấy hôm nay đi đâu mình cũng giải thích việc này rõ ràng hết.”

“Giải thích cái gì?”

“Gặp người nào cũng nói mình là đồ heo, quên báo lại với bạn học về điện thoại mời phỏng vấn.”

Bị oan mà không được minh oanh cảm giác thật không dễ chịu gì, nghe cô ấy nói thế, lòng tôi ít nhiều cũng cảm thấy yên.

Lão đại, A Phân cũng đứng bên cạnh, tôi nhìn họ cười cười.

Trước đây đối với họ không phải là không giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tôi và Dung Dung đều là bạn cùng phòng của họ, Dung Dung lại diễn thật đến vậy, chính xác là không thể yêu cầu người ta tin tôi tuyệt đối, đứng về phía tôi. . .

Yêu cầu từ người khác hạ thấp đi một chút, bản thân cũng sẽ thấy vui vẻ hơn.

Thái độ của tôi đối với Lão đại và A Phân nhanh chóng trở nên hòa nhã hơn, vì vậy mọi người bắt đầu nói đến kỳ biện hộ lần này. Mấy người chúng tôi ngoại trừ Tư Tịnh và Dung Dung, đều là biện hộ cá nhân, phỏng chừng đến chiều là đã xong hết.

Tôi bắt thăm số thứ tự cũng gần cuối, đến lúc tôi lên biện hộ, mọi người trong phòng cũng đã xong lượt của mình. Tiểu Phượng và mọi người vốn muốn ở lại chờ tôi, bị tôi đuổi về, nói có người quen không chừng còn làm tôi khẩn trương hơn. Chỉ là vừa bước lên bục giảng, chuẩn bị chào giáo sư, vừa nhấc mắt, đã thấy Trang Tự đứng ở cửa sau, ánh mắt rơi thẳng vào tôi.

Tôi không khỏi sửng sốt.

Chắc là đi nhầm rồi, Dung Dung không có ở phòng này. . .

Trong đầu lờ mờ hiện lên ý nghĩ này, tôi không dám phân tâm nữa, bắt đầu tập trung trình bày và phân tích luận văn, sau đó lại đợi các bậc thầy phân tích các khe hở, tôi lại vô thức nhìn về phía cửa sau. Nơi nào đó đã không còn một bóng người.

Ra khỏi phòng thi đã không còn sớm, vốn có ý nghĩ trực tiếp quay về nhà cậu, vừa đến lối rẽ ra cửa, lại nhớ đến trong ký túc xá còn có đồ chưa dọn, nên quay về hướng ký túc xá.

Trong phòng chỉ có Tư Tịnh, tôi ôn hòa bắt chuyện, vừa thu dọn một vài đồ lặt vặt linh tinh.

Dọn dẹp một lúc, thấy Tư Tịnh không biết từ lúc nào đã đứng phía sau tôi.

“Hi Quang, ngày hôm nay mình mời ăn.” .

“… Không cần mà?”

“Không được.” .

“… Vậy có cần chờ mấy người Tiểu Phượng không?”

“Hai người thôi.” .

Tôi cho rằng chỉ là ăn một bữa cơm, rồi cô ấy sẽ giải thích gì đó với tôi. Không nghĩ đến trong suốt lúc ăn cái gì cô ấy cũng không nói, ăn xong lại kéo tôi đi siêu thị mua một túi bia, rồi lại chạy đến rừng cây nhỏ sau trường uỗi ăn.

Quả nhiên đến khi sắp tốt nghiệp, mọi người bắt đầu trở nên không bình thường hết cả sao?

“Bồ có nghĩ mình là người hai mặt, thích gây điều tiếng thị phi sau lưng người ta không?”

“… Do bồ suy nghĩ nhiều thôi.”

Có lẽ là bắt đầu ngà ngà say, tôi đếm đếm bên cạnh có khoảng 3, 4 lon bia rỗng, không có lon nào của tôi. Tiếp theo, Tư Tịnh lên tiếng, chứng minh phỏng đoán vừa rồi của tôi.

“Bồ đại khái không biết bản thân mình luôn là chủ đề bàn tán, rõ ràng không phải là người địa phương, cũng không ở lại trường, trong lớp học có người từng thấy bồ xuống từ xe xịn, sau này mọi người mới từ bạn học trung học của bồ mà biết, thì ra nhà của bồ lại lợi hại, nổi tiếng đến vậy.”

“Còn có, cách bồ hung hăng vênh váo theo đuổi người ta như vậy.”

Hung hăng, vênh váo?

Tôi tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ sẽ bị gán cho bốn chữ đó.

Thật ra tôi chỉ là can đảm thôi mà, vì chẳng lo lắng gì, cho nên còn lớn tiếng thổ lộ, đầy niềm tin vào bản thân, thoải mái theo đuổi, ừ thì là thất bại, bị từ chối, nhưng cũng là một thất bại thoải mái mà.

“Sau đó, mẹ Trang Tự bệnh, bồ vậy mà trong một lúc có được nhiều tiền như thế”, Tư Tịnh cười khổ nói, “Hi Quang bồ biết không, lúc đó mình bị dọa mất vía, thấy bồ tùy tiện không cần xin bố mẹ mà lại có mấy vạn đồng, mình lần đầu tiên cảm nhận được chênh lệch giữa người với người. Còn có lần, chúng ta cùng đi ngân hàng rút tiền. Hôm đó ngân hàng đặc biệt đông, máy lấy số còn bị hư, trước cửa người ta xếp thành hàng dài, vậy mà bồ đến, đường đường quản lí lại chạy ra tận nơi đón bồ vào. Giống như nhìn ra bồ là người đặc biệt vậy. Bồ chỉ cần nói với quản lí một tiếng, là có thể vào phòng thượng khách mà rút tiền, không cần phải xếp hàng. Mình chưa từng cảm nhận được sâu sắc đến thế, thì ra có tiền cũng có thể không cần xếp hàng.”

Tôi cũng không nhớ kỹ những chi tiết đó, ngờ ngợ giai thích một chút: “Trang Tự không phải là cần tiền gấp sao? Quản lí ngân hàng hỏi khách có nhu cầu gì thì cũng là rất bình thường mà, hơn nữa ở đó cũng có cửa dành riêng cho VIP mà.”

“Đúng vậy, cửa VIP, như thế đương nhiên, bồ xem, trên thế giới quả nhiên không có bình đẳng.” .

Tôi nghĩ nói, trên đời người tốt cũng nhiều, hôm đó nếu tôi không lấy phiếu VIP, chỉ cần xếp hàng như người ta nói, chờ đến lượt mình rút tiền ra, người xếp hàng cũng sẽ nhường chúng tôi trước thôi.

Vì sao mọi người không nghĩ đến kết quả, lại chỉ nghĩ đến mấy điều nhỏ nhặt không đáng kể này.

Tôi trầm mặc nhìn mặt đất, sau đó đột nhiên hỏi: “Tư Tịnh, có phải bồ thích Trang tự không?”

Tôi hỏi bất ngờ, nhưng thật ra đã nghi ngờ từ lâu. Tư Tịnh đối với chuyện lúc đó giữa tôi, Dung Dung và Trang Tự quan tâm thật sự đã vượt khỏi giới hạn, không khiến tôi nghĩ khác được. Tôi cho rằng Tư Tịnh sẽ né tránh không trả lời, khả năng kiềm chế của cô ấy luôn tốt, vậy mà Tư Tịnh lại thẳng thắn trả lời.

“Phải, đúng vậy. Trang Tự là người thế nào, đẹp trai lại có tài văn chương, sao lại không thích được? Nhưng trong nhà anh ấy nghèo như thế, mẹ thì bệnh em thì còn nhỏ, mình phải thận trọng. Bồ cho rằng trước đây vì sao Dung Dung vẫn theo đuổi anh ấy, thật ra là kiêu ngạo chó má gì chứ, chờ người ta mở lời sao? Hừ, nếu trong nhà Trang Tự gánh nặng lớn như vậy, bồ nghĩ cậu ấy có còn nhào đầu vô không. Hiện tại cậu ấy chẳng còn muốn theo đuổi nữa, nhưng mà, a ~”

Tôi há hốc, mắt trợn to ngây ngốc nhìn Tư Tịnh thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa cứ cho là mình không ngại trong nhà anh ấy, còn có Dung Dung cản đường ngay phía trước, bồ không phải là ví dụ tốt nhất sao? Hai người họ là thanh mai trúc mã, mình thì có toàn lực ứng phó cũng chắc gì đã có được anh ấy. Sau này bồ đến, người sáng suốt vừa nhìn đã biết bồ thích Trang Tự, chưa kể bồ chẳng thèm che giấu, bồ có biết không? Mình vừa mong bồ thắng, lại cũng sợ bồ thắng.”

Thì ra Tư Tịnh khi uống say lại có thể thẳng thắn như vậy. Tôi giật mình. . . thậm chí còn muốn đứng dậy. Tôi gần như có thể kết luận, ngày mai Tư Tịnh rượu tỉnh, nếu nhớ hết những chuyện này, tất nhiên sẽ thấy hối hận.

Tâm tình của cô ấy bắt đầu không khống chế được, tôi nửa trấn an nửa cảm khái mà nói: “Bồ quả nhiên thông minh hơn mình, đúng vậy, có gì hơn được thanh mai trúc mã chứ?”

Cô ấy giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn tôi nói: “Hi Quang, bồ nghĩ là anh ấy…” .

“Hả? Cái gì?”, tôi thờ ơ.

Cô ấy nhìn tôi, sau đó đứng lên, vung ba lô nói: “Hừ, không cho bồ biết.”

Cô ấy cứ như vậy đi mất, tôi xem bóng lưng cô ấy mà ngây người.

Tư Tịnh lúc nào cũng là một người luôn khéo léo, chưa bao giờ có hành động trẻ con như thế. Tôi ngần ra rồi không khỏi cười khổ, thì thầm nói: “Bồ muốn ình biết gì chứ?”

Cách một ngày sau, Tư Tịnh gọi điện cho tôi, trực tiếp nói: “Nhiếp Hi Qiuang, hôm qua mình nói gì giờ quên sạch rồi.”

Tim tôi đập mạnh rồi bật cười: “Ờ, mình cũng quên rồi.”

“Hôm nay mình mời mọi người đi ăn lẩu, bồ nhất định phải có mặt.”

“Ừ, được.”, Tôi cười cười nói, “Có uống rượu không?” .

Tư Tịnh “cụp” một tiếng cúp máy.

Buổi tối tôi đúng hẹn tới, Dung Dung Trang Tự cũng đã đến. Trong lòng cũng không phải không có vật gì ách lại, nhưng đối với chuyện ly biệt, tôi quả thực cũng không để tâm mấy nữa.

Trong trí nhớ còn lại, mấy ngày đó chỉ có ăn uống, đánh bài, một đám người hát hò ăn uống khắp nơi. Ngày phát bằng tốt nghiệp, cả khóa cuối cùng cũng tụ tập một lần, đây là lần đoàn tụ cuối cùng, tất cả mọi người đều biết đã đến lúc chia tay.

Không chờ đến hôm sau, giữa đêm thì đã có người rời phòng ký túc. Sauk hi kết thúc tiệc, A Phân mang theo mấy đồ đạc trong suốt 4 năm qua, trở thành người đầu tiên quay về nhà.

Lúc đầu thật sự một chút tôi cũng không thấy đau lòng, nhưng đến khi A Phân phải đi, tại cổng trường, nhìn cô ấy chuẩn bị bước lên xe, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Tôi hoàn toàn không chuẩn bị ý nghĩ mình sẽ khóc, mọi người hình như cũng thế, nhưng cuối cùng tất cả lại cùng khóc, không thể dừng được. Sau đó lại đột nhiên kích động, tất cả cùng đi theo A Phân đến trạm xe lửa, mua vé vào tiễn, nhìn theo cô ấy đến tận ban công.

Ôm chầm lấy nhau, xe lửa rốt cục chuyển bánh.

Tôi đứng trên sân thượng, nhìn xe lửa lao vun vút đi, cảm giác giống như nhìn thấy thời thanh xuân trôi vụt đi mất.

Những năm tháng ngây ngô kia đang trôi đi.

Đi rồi không quay về nữa.

Mọi người đều không có tâm trạng nói gì, trầm mặc rời trạm xe.

Giao thông xung quanh trạm xe luôn luôn trong tình trạng chen lấn, tôi vốn cùng Tiểu Phượng và mọi người đứng cạnh nhau, cố gắng đứng ngay trước trạm, nhưng vừa nhường người ta kéo hành lý một cái đã bị đẩy ra ngoài. Thiếu chút là trượt ngã, may là phía trước có người đỡ tôi lại.

Sau đó nhìn xe công cộng nét chật kín người, tôi đầu hàng, nhìn họ đi mất, định bắt tuyến tiếp theo. Ai ngờ đến chỗ chờ xe mới phát hiện đó là chuyến cuối cùng.

Tôi không tin lại ra nhìn lại, chợt nghe bên cạnh tôi có người lên tiếng.

“Đừng xem nữa, vừa rồi là chuyến cuối cùng.” .

Giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên cạnh, tôi quay ngoắt lại, thấy được một bên gương mặt khôi ngô của Trang Tự.

Bạn đang đọc Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ của Cố Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.