Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 948 chữ

......

Thừa dịp Minh Khinh Khinh không ở đây, Tiểu Phó trở về nhặt mấy quả kim quất nằm trên mặt cỏ, đang định rời khỏi thì vừa vặn thấy cảnh không đầu không đuôi này.

Mấy quả kim quất này rơi trên mặt đất, hắn không nhất thiết phải trở về lấy. Nhưng hắn sợ bỗng một ngày nào đó Minh Khinh Khinh phát hiện trên bãi cỏ có quả kim quất chín rữa rơi rớt nên hắn đành quay lại.

Vốn ở nhà người khác lâu như vậy cũng đã cực kỳ đáng xấu hổ, lỡ như lại làm cho Minh Khinh Khinh nghĩ hắn đã trở lại, làm cho ấn tượng của cô với hắn lại càng kém thì sao.

Theo lý mà nói người của hành tinh F.Clafflin không quá để ý ánh mắt của người khác đối với mình. Để ý tới ánh mắt người khác là đặc điểm của người trái đất.

Nhưng không biết vì cái gì mà mấy ngày nay hắn nhịn không được mà để ý Minh Khinh Khinh sẽ sợ hãi hắn, còn có thể chán ghét hắn.

Chỉ cần nghĩ đến, mặt hắn liền trắng bệch, đôi mắt xanh xám liền rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.

Có phải vì ngực thiếu một miếng vỏ trứng khi hắn đi đổi thuốc cảm cúm cho cô nên mới sinh ra cảm giác không thể xác định là khổ sợ hay là trống rỗng này không?

Tình trạng này xảy ra ngày càng nhiều. Thật kỳ lạ.

Mà một trong phần lớn cảm xúc đó, khi còn là một quả trứng của F.Clafflin, Tiểu Phó cũng không thể phân biệt.

Tìm kiếm trên Baidu cũng không ra được kết quả gì.

Hắn chỉ có thể đổ lỗi do bị ảnh hưởng bởi người trái đất làm cho hắn yếu ớt, đa sầu đa cảm như vậy.

Mà giờ khắc này, Tiểu Phó ngồi xổm trên nóc biệt thự giữa sườn núi, từ phía xa nhìn chằm chằm mấy chiếc xe ở dưới chân núi, trong tim liền sinh ra một loại tình cảm trước nay chưa có, không có tên gọi, cực kỳ nôn nóng và khó chịu.

Hắn nhìn qua cửa kính xe thấy tay Minh Khinh Khinh đang xoa xoa má phải.

Khuôn mặt sưng đỏ còn vết tích chưa tan đi, có thể thấy bị đánh bởi một người đàn ông lớn tuổi, xương khớp cứng rắn.

Mưa theo mái tóc đen của hắn chảy xuống dưới, tới tận cằm, theo yết hầu đi vào trong quần áo.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô. Ánh mắt xanh thăm thẳm dần dần biến thành xanh đậm, thậm chí biến thành xanh đen. Giống như biển sâu, ẩn nhẫn trong đó chậm rãi xoay tròn, tụ lại, sinh ra lốc xoáy.

Ngực tức giận như bị thiêu đốt, giống như khi phát sốt, còn hơn cả cảm cúm.

Mưa trong màn đêm rơi xuống trên lá cây ào ạt. Âm thanh đó rất lớn. Ồn ào đến nỗi làm cho người ta chú ý.

Những giọt mưa và gió cứ lặng lẽ lướt qua người thiếu niên đang ngồi xổm trên mái nhà, bay xung quanh hắn, tạo nên một khoảng không đáng sợ.

Tiểu Phó hít một hơi thật sâu.

Khi Minh Khinh Khinh muốn bình tĩnh lại, cô cũng làm như vậy.

Nhưng bất kể hắn cố gắng hít thở sâu như thế nào cũng không thể áp chế lại cơn tức giận đang bùng phát khắp cơ thể.

Người của hành tinh F. Clafflin luôn ôn hòa, rất ít khi như vậy. Tiểu Phó lại còn là người của hoàng thất, không thể so sánh với người bình thường, càng dễ dàng khống chế cảm xúc của chính mình.

Hiện tại không giống như vậy, cảm xúc bực bội di chuyển khắp cơ thể, thật sự rất kì quái.

......

Minh Khinh Khinh lái xe lên sườn núi, mặt không chút thay đổi, tiếp tục nghe đài.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp.

Loại cảm giác này không giống như cảm giác trong đêm khuya.

Như cảm nhận được điều gì, mi tâm của cô nhảy dựng lên.

Theo bản năng, cô ngoảnh đầu về phía sau, nhìn về bãi cỏ trong mư. Trong màn mưa ầm ầm trút xuống, cần gạt nước trên xe liên tục gạt qua.

Âm nhạc tiếp tục phát ra.

Tựa như hết thảy mọi việc đều chưa hề phát sinh.

Minh Khinh Khinh lắc đầu, từ khi gặp được con "zombie" đó, thần kinh của cô liền trở nên có vấn đề, thật sự muốn đem cái loại cảm giác này vứt đi.

Nhưng giây tiếp theo, vài tiếng thét phía sau vang lên chói tai làm cho lũ chim chóc cùng sâu bọ bay tán loạn.

Ngay cả màn mưa cũng sợ đến mức phải run lên.

Mí mắt Minh Khinh Khinh nhảy lên một cái, quay đầu nhìn kĩ hơn nhưng do khoảng cách xa quá nên không thể nào thấy được gì.

Cô quay đầu lại, tiếp tục lái xe.

*

Trời mưa rất lớn như muốn cuốn trôi hết mọi thứ. Mấy bảo vệ gần đó cũng sợ ngây người, ngây ra như phỗng không dám nhúc nhích.

Một trong những người bạn của Minh Nhạc Chi sợ đến hồn bay phách tán, ngồi xổm xuống đất, nước tiểu trong quần cứ thế chảy ra.

Nước mưa trên người làm bọn họ ướt sũng, tóc dán sát vào mặt, nhìn như ma đuối nước.

Chỉ thấy trên mặt bọn họ có nhiều hơn một dấu bạt tai.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.