Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1323 chữ

Minh Khinh Khinh ấn khóa vân tay. Cửa mở ra. Cô gập ô đặt qua một bên, cởi áo khoác ra, treo nó qua một bên cùng với khăn quàng cổ.

Tiểu Phó đứng ở cửa, đôi mắt màu xanh xám trợn tròn, ánh mắt dừng ở trên má phải của cô.

Minh Khinh Khinh chú ý tới tầm mắt của hắn, nhịn không được nghiêng đầu, dùng mái tóc che đi vết hồng còn chưa tan trên má.

Thấy Minh Khinh Khinh không muốn hắn nhìn nhiều, hắn vội vàng vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, cuống quýt giả vờ quan sát đồ vật khác.

Minh Khinh Khinh một mặt biết được năng lực khiến người khác sợ hãi của thiếu niên trước mặt, mặt khác lại cảm thấy hắn không có nhà để về rất đáng thương, sinh lòng thương hại. Tâm trạng nhảy qua nhảy lại giữa hai điều này. Nói tóm lại, việc này giống như cảm thấy con hổ lông xù rất đáng yêu, mang tâm lý không muốn sống của dân cờ bạc mà nhịn không được trèo qua lưới sắt vậy.

Lúc này cảm thấy có thể coi con hổ như thú cưng, lấn át tâm lý sợ hãi, Minh Khinh Khinh đánh bạo nói với hắn: "Đừng tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng tư của tôi, đây là điều khoản thứ nhất trong hợp đồng thu nhận và giúp đỡ."

Hợp đồng thu nhận và giúp đỡ?

Tiểu Phó dỏng tai lên, một lần nữa nhìn về phía Minh Khinh Khinh.

Cái này chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi nhưng khi Minh Khinh Khinh nhìn thấy vẻ mặt không bài xích của Tiểu Phó, ngược lại ánh mắt tràn đầy tò mò, vì thế cô đơn giản nói tiếp: "Anh hẳn là có thể đọc hiểu chữ viết, chờ tôi viết xong sẽ trực tiếp đưa cho anh xem."

Minh Khinh Khinh là nữ minh tinh, nuôi một người ngoài hành tinh nhất định khác với nuôi một con mèo. Nếu như bị người khác phát hiện cô nuôi một thiếu niên ngoài hành tinh trong nhà, chỉ sợ ngày hôm sau hot search sẽ nóng đến độ từ ngữ chuyển sang màu đen.

"Còn anh bây giờ.."

Minh Khinh Khinh ngừng lại một chút, đánh giá Tiểu Phó từ trên xuống dưới một lượt.

Trên người hắn còn mặc chiếc áo choàng có mũ màu xanh rách nát từ ngày rời khỏi nhà cô, giày cũng giống hôm đó đông một chiếc, tây một chiếc, đã bị nước mưa rửa qua, tuy rằng không đến nỗi bẩn nhưng nhìn qua cũng rất chật vật.

Bên ngoài trời rét lạnh như vậy, gió thổi buốt đến tận xương, thậm chí rất nhiều động vật nhỏ nhiều lông cũng bị đông chết.

Mà hắn lại không có lông.

Minh Khinh Khinh không thể tưởng tượng được, nếu không phải có năng lực vượt qua loài người thì hắn sẽ sống sót thế nào trong thời tiết lạnh giá, khắc nghiệt này.

"Anh đi tắm rửa cho sạch sẽ trước đi. Tôi sẽ tìm cho anh một bộ quần áo mới. Những chuyện khác chờ anh tắm xong rồi nói."

Tiểu Phó nghe thấy "tắm rửa", có chút mù mịt. Người ở hành tinh F. Clafflin không cần tắm rửa, bọn họ trời sinh đã tự mang năng lực thanh khiết, thậm chí còn sạch sẽ hơn những người yếu ớt ở trái đất.

Nhưng mà nhập gia tùy tục, Minh Khinh Khinh bảo hắn cần tắm rửa, hắn sẽ đi tắm rửa.

Hơn nữa, còn có thể mặc quần áo mới.

Tiểu Phó hết sức phấn khởi hướng Minh Khinh Khinh "rắc, rắc, rắc" gật đầu.

"Phòng khách ở tầng một có một phòng tắm, anh cứ tắm ở tầng một trước đi." Minh Khinh Khinh chỉ về một hướng.

Tiểu Phó nhìn theo phương hướng cô chỉ, không để ý việc Minh Khinh Khinh và Phì Phì đều ở tầng ba còn hắn chỉ có thể dùng phòng tắm giản dị ở tầng một, nhanh chóng dịch chuyển qua.

Vì để phòng ngừa nước mưa trên người rơi xuống sàn nhà của Minh Khinh Khinh, lúc nãy cùng Minh Khinh Khinh nói chuyện, hắn vẫn đứng ở ngoài cửa mà không vào nhà. Sau khi hắn biến mất, cánh cửa tự động của biệt thự từ từ đóng lại trước mặt cô.

Tiểu Phó đi vào phòng tắm, ngôi nhà lập tức trở nên yên tĩnh.

Hiện tại Minh Khinh Khinh nhìn ngôi nhà của chính mình, ánh đèn sáng trưng rơi trên nền gạch lát đá hoa, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không chân thật. Cô cứ vậy mà mang một thiếu niên ngoài hành tinh về nhà.

Có thể là cô bị điên rồi.

Thành thật mà nói một giây này trong lòng Minh Khinh Khinh vẫn còn đang do dự, không biết rằng mình có thật sự thu nhận một con chó nhỏ vô hại hay không, hay là dẫn sói về nhà khiến mình sau này hối hận.

Ngoài điều này ra, có thể thấy được trước mắt cô còn rất nhiều chuyện phiền toái.

Thiếu niên ngoài hành tinh đi đường gập ghềnh, nói cũng không biết nói, như vậy việc dùng đũa, dùng nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt khẳng định càng không biết làm?

Ở phương diện cuộc sống con người, hắn giống như một tờ giấy trắng, giống như một mảnh đất hoang, còn cần mình bắt tay xây dựng.

Đây không phải là một chuyện dễ dàng.

Nuôi mèo rất dễ, cho dù là người mới nuôi, chỉ cần tra Baidu là sẽ làm được.

Nhưng còn việc nuôi người ngoài hành tinh thì sao?

Ở trên Baidu tìm người khác trao đổi kinh nghiệm?

Hơn nữa, trên người hắn còn rất nhiều yếu tố chưa xác định, không biết hắn còn đồng loại hay không.

Sau này có một đoàn "zombie" tìm đến đây thì sao? Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Minh Khinh Khinh liền muốn ngất xỉu.

Với lại hắn nhất định phải ở nhà để không bị người khác phát hiện, bằng không đừng nói chính mình tiếp tục làm minh tinh, có khả năng còn bị kéo đi phòng thí nghiệm nghiên cứu.

.....

Minh Khinh Khinh càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu.

Nhưng mà đã nói ra khỏi miệng là "nuôi hắn", vậy làm sao mà đổi ý được? Đó không phải là rất mất mặt sao?

Trong lúc đứng trước cửa suy nghĩ về nhân sinh, Minh Khinh Khinh gọi điện thoại cho người quản lý biệt thự để người trực ban mua hai bộ quần áo nam có kích thước lớn nhất rồi mang đến.

Sau đó thuận tiện hỏi tình hình của đoàn người Minh Nhạc Chi.

Nhân viên an ninh đã đưa bọn họ đến trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên nhưng trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà nhốt bọn họ lại, chỉ là giữ lại qua đêm, chắc là sáng mai Minh Chinh Trình sẽ vô cùng lo lắng mà đi bảo lãnh.

Cứ như vậy, sáng mai Minh Nhạc Chi sẽ lông tóc không tổn hao gì mà quay trở về.

Chẳng qua Minh Khinh Khinh cũng không muốn làm gì bọn họ, chỉ là một chút dạy dỗ mà thôi, để bọn họ không dám tùy tiện khiêu khích mình.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, bởi vì Tiểu Phó, sự dạy dỗ này có vẻ hơi thái quá.

Về sau đừng nói là xuất hiện trước mặt mình, e rằng buổi tối những người này cũng không dám đi đường núi.

Dù không muốn cười khi người khác gặp họa nhưng khóe miệng của Minh Khinh Khinh vẫn rất thành thật mà nhếch lên.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.