Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2026 chữ

Lần này mặc dù Tiểu Phó vẫn di chuyển rất chậm, trong phòng tắm vẫn có tiếng "Rắc, rắc" kêu lên. Nhưng sau hai giờ cuối cùng hắn cũng tắm và gội đầu xong.

Hắn dùng chiếc khăn lông của Minh Khinh Khinh cho để lau tóc, mái tóc ngắn đen nhánh không hề nhỏ nước nữa.

Sau đó hắn vui vẻ chạy đi thay quần áo ở nhà mà Minh Khinh Khinh đưa.

Minh Khinh Khinh đang xem TV ở tầng 3, khi hắn làm xong liền sắp xếp một căn phòng cho hắn.

Phì Phì bị cô ôm ở trong tay, không an phận xoay trái xoay phải, cố gắng muốn đến tầng 2 điều tra.

Từ lần trước Tiểu Phó cứu Phì Phì, Phì Phì đã không còn sợ Tiểu Phó như vậy, đêm nay thấy Tiểu Phó đột nhiên bị Minh Khinh Khinh mang về nhà, nó muốn biết chuyện gì đang xảy ra – chẳng lẽ là muốn ở nhờ?

Tiểu Phó mặc xong quần áo mới của mình liền dịch chuyển đến trước mặt Minh Khinh Khinh, cô hơi sửng sốt một chút.

Bộ đồ mặc ở nhà màu xanh đậm, sau lưng có chiếc mũ, nhỏ hơn chiếc mũ ở áo choàng mà thiếu niên đội lần trước một chút, hắn cố kéo lên đội trên đầu khiến hắn thoạt nhìn vô cùng trẻ con.

Mặc dù quần kaki hơi rộng nhưng hai chân của thiếu niên vẫn thẳng tắp thon dài.

Sau khi gội sạch, mái tóc của hắn đen nhánh như là ngâm trong nước sâu, đôi mắt màu xanh xám cũng tối đi một chút như là màu xanh của nước biển.

Màu da tái nhợt đến trong suốt như là một yêu tinh cao lớn, đẹp trai.

Phì Phì đang được Minh Khinh Khinh ôm trong ngực cũng sửng sốt.

Tại sao Minh Khinh Khinh để cho người khác tạm thời ở nhờ, còn cho người ta mượn phòng tắm để tắm rửa?

Nó ngửi thấy dự cảm không rõ, ánh mắt khi nhìn Tiểu Phó cũng trở nên sắc bén.

Tiểu Phó đưa cánh tay cứng ngắc lên gãi đầu, mặt đỏ lên. Hắn nghiêm túc nhìn Minh Khinh Khinh, cố gắng không trốn tránh tầm mắt của cô.

Hiện tại hắn cảm thấy mình thoạt nhìn có phải trông giống người trái đất hay không, sẽ không làm người khác sợ hãi?

Nhưng sau khi Minh Khinh Khinh hai mắt nhìn hắn liền thu hồi tầm mắt.

Ánh mắt cô nhìn hắn cũng không giống như nhìn người mà giống như nhìn những chú chó nhỏ thay một bộ quần áo mới, cảm thấy mới mẻ, còn lại thì không có cảm giác khác.

Tiểu Phó có thể tinh tế cảm nhận được sự khác biệt vi diệu này.

Không biết vì sao nỗi xấu hổ, thẹn thùng trong lòng hắn bỗng biến mất, thay thế là một cảm giác chán nản khó tả.

"Ngồi đi." Minh Khinh Khinh bước tới cạnh bàn ăn.

Lần trước, Minh Khinh Khinh đã mời Tiểu Phó ngồi nhưng hắn lại không dám chạm vào ghế sofa của cô vì sợ làm bẩn.

Nhưng bây giờ hắn đã thay quần áo sạch sẽ, hẳn là sẽ không bẩn nữa.

Tiểu Phó do dự một lúc sau đó dịch chuyển lên phía đối diện Minh Khinh Khinh, cố gắng để cho chính mình ngồi lên ghế.

Minh Khinh Khinh lấy ra tờ giấy đã được viết và in trong hai tiếng đồng hồ, đặt xuống trước mặt hắn.

Tiểu Phó rũ mắt xuống, đọc từng chữ từng chữ một, nhanh chóng hiểu ra, thì ra là hợp đồng "Thu nhận và nuôi dưỡng" mà Minh Khinh Khinh vừa nói.

Rất rất dài.

Còn có rất nhiều chữ mà Tiểu Phó nhìn không hiểu.

"Điều 5: Không được để người khác phát hiện ra anh sống ở đây."

"Điều 88: Không được phép dọa Minh Khinh Khinh."

......

"Điều 123: Trong nhà x chỗ nào cũng có thể đi nhưng không được vào phòng Minh Khinh Khinh."

Tiểu Phó rất nhanh đã xem xong, không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp cắn ngón tay, ấn vào cuối.

Minh Khinh Khinh đang chuẩn bị lấy ra mực đóng dấu màu đỏ: "....."

Tiểu Phó nhướng mắt, vui vẻ nhìn Minh Khinh Khinh, chớp chớp mắt, tựa như đang hỏi không phải trong TV đều làm như vậy sao?

Minh Khinh Khinh: .....Tiểu zombie có phải đã xem trộm TV nhiều rồi hay không.

Đã ký xong "Hợp đồng thu nhận và nuôi dưỡng" rồi nên Minh Khinh Khinh cũng yên tâm.

Mặc dù còn nhiều vấn đề cần giải quyết nhưng dù sao cũng đã thành công bước đầu tiên, tắm xong.

"Đúng rồi, anh có đói bụng không?"

Minh Khinh Khinh đột nhiên nhớ tới chuyện này, cô đã ăn trong nhà hàng ở khách sạn nhưng Tiểu Phó thì có lẽ vẫn chưa ăn.

Vừa dứt lời, một tiếng ùng ục vang lên từ trong bụng của tiểu zombie đang ngồi đối diện.

"....." Khuôn mặt Tiểu Phó đột nhiên đỏ bừng. Hắn che bụng lại, cố gắng giả vờ tiếng vang không phải phát ra từ bụng mình.

Minh Khinh Khinh không nhịn được bật cười.

Cô cũng không biết những sinh vật như tiểu zombie này bình thường ăn cái gì – cũng không có biện pháp hỏi. Nhưng lúc trước cô làm cho Đản Đản các loại thịt cùng bông cải hắn đều ăn được.

Đêm nay đã hơn mười một giờ, Minh Khinh Khinh cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi lăn lộn cả đêm, cô bước tới mở tủ lạnh, liếc qua miếng thịt đông lạnh nhưng do dự không lấy ra.

Bây giờ nếu nấu thịt thì phải tới mười hai giờ cô mới có thể đi ngủ.

Vì thế Minh Khinh Khinh quyết định để tiện lợi hơn, qua loa một chút, cô lấy từ ngăn mát ra mấy củ cà rốt.

"Anh có thể ăn sống không?" Minh Khinh Khinh quay đầu lại hỏi.

Lần trước là hắn trộm củ cà rốt cùng cần tây.

Tiểu Phó cũng nhớ đến việc này, khuôn mặt tái nhợt bỗng đỏ bừng vì xấu hổ.

Hắn gật gật đầu.

Người F.Clafflin cái gì cũng đều ăn được, so với người trái đất yếu ớt thì người F.Clafflin quả thực có một dạ dày kim cương bất hoại.

Phì Phì còn không hiểu rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra với hai người này. Nó ghé vào trên sofa nhìn Minh Khinh Khinh mở tủ lạnh, lập tức nhảy xuống, ghen tị đến mức kêu meo meo, chạy lại cọ cọ lên đôi chân của Minh Khinh Khinh, đòi ăn.

Minh Khinh Khinh đành phải đặt cà rốt rửa sạch vào đĩa rồi để lên trên bàn trước mặt Tiểu Phó sau đó đi lấy đồ khô cho mèo ăn.

Tiểu Phó ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn Minh Khinh Khinh.

Hắn đang đắm chìm trong hạnh phúc đột nhiên tới trong đêm nay.

Hắn được Minh Khinh Khinh mang về nhà, có chỗ ở sạch sẽ, ấm áp, đưa hắn đi tắm rửa, cho hắn đồ ăn, còn cùng hắn nói nhiều như vậy.

Tất cả chuyện này, hắn vẫn cảm thấy không chân thực.

Thành thật mà nói, Tiểu Phó có chút sợ hãi, không biết nên trả ơn Minh Khinh Khinh thế nào.

Hắn theo bản năng định rút cục vàng ra khỏi vỏ trứng nhưng lại sợ rằng cô sẽ sợ hãi khi thấy hắn biến thành quả trứng trước mặt cô. Hơn nữa, thứ Minh Khinh Khinh không thiếu nhất có vẻ là vàng.

Hắn nhìn Minh Khinh Khinh đang ngồi xổm dưới đất cho mèo ăn, thấy sau khi Phì Phì ăn đồ khô xong, Minh Khinh Khinh liền trìu mến sờ đầu nó.

Trong mắt Tiểu Phó toát ra sự hâm mộ mà ngay chính hắn cũng không biết.

Tiểu Phó nghĩ Minh Khinh Khinh hẳn là xem hắn như sủng vật mà nuôi.

Khi ở F.Clafflin hắn chưa bao giờ nuôi thú cưng. Hơn nữa, hắn là người thừa kế, trước khi phá xác phía sau vẫn luôn có thân vệ luôn đi theo, càng chưa từng trải qua cảm giác trở thành thú cưng. Cũng không biết phải làm gì với tư cách là con thú cưng thứ hai trong gia đình để Minh Khinh Khinh vui vẻ.

Tiểu Phó không biết mình có thể bị đuổi đi không khi trong nhà này hắn không có giá trị gì, chỉ biết làm những việc như vặn vỡ ống nước.

......

Minh Khinh Khinh cho mèo ăn xong, xoa nhẹ đầu của Phì Phì hai lần, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiểu Phó dùng ngón tay cứng đờ của mình cầm cà rốt, một bên nghiêm túc nhai cà rốt, một bên dùng đôi mắt màu xanh chăm chú nhìn mình như là đang suy nghĩ điều gì đó.

Minh Khinh Khinh: ?

Minh Khinh Khinh ngồi vào bàn ăn, nghĩ hắn còn có câu hỏi nào cần hỏi nên nói trước: "Có chuyện gì?"

Đôi mắt màu xanh xám của Tiểu Phó nhìn tay cô.

Minh Khinh Khinh nhìn tay mình rồi hỏi: "Anh cũng muốn ăn đồ khô à? Không còn nữa."

Tiểu Phó không nói gì.

Minh Khinh Khinh trong lòng phun trào, con tiểu zombie này cái gì cũng muốn ăn, lẽ nào là một con ma đói sao?

Cô thỏa hiệp: "Tôi đi lấy, nhưng anh chắc chắn mình ăn được không..." còn chưa kịp nói xong, Tiểu Phó đột nhiên cúi đầu xuống.

Cổ hắn kêu "Rắc, rắc, rắc".

Sau đó hắn khó khăn học Phì Phì vươn đầu về phía Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh khẽ nhìn đầu hắn, hơi ngẩn ra.

Mái tóc đen nhánh của hắn còn ướt, bởi vì không dùng máy sấy, cũng sợ đem máy sấy đưa hắn sẽ làm hư nên chỉ dùng khăn lông lau khô.

Khi hắn vừa ra ngoài, Minh Khinh Khinh liền chú ý đến điểm này nhưng cô cảm thấy thiếu niên ngoài hành tinh này dầm mưa cả ngày cũng không bị bệnh, chút xíu ướt này chắc là không sao, đợi lát khô là được.

.....

Minh Khinh Khinh phớt lờ ý tứ của Tiểu Phó.

Tiểu Phó ngẩng đầu, cẩn thận nhìn cô, nghĩ nghĩ rồi do dự mà dùng đầu cọ cọ tay cô.

Minh Khinh Khinh:???

Minh Khinh Khinh lúc này mới phản ứng lại.

Hắn nghĩ mỗi lần cô cho thú cưng ăn xong đều phải sờ sờ đầu sao? Minh Khinh Khinh ngơ ngác, theo bản năng xoa xoa đầu Tiểu Phó. Bàn tay mềm mại rơi xuống đầu hắn. Tim của Tiểu Phó đập nhanh hơn.

Hắn ngẩng đầu trở lại ở vị trí ban đầu, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Minh Khinh Khinh: "..."

Rất khó giải thích được phần mềm mại dưới đáy lòng của Minh Khinh Khinh giống như bị trúng một mũi tên.

Cảm giác như một chú chó nhỏ cố gắng làm chủ hài lòng bằng cách tử tế, vụng về.

Cô nhìn nụ cười của Tiểu Phó, trái tim như tan chảy, lập tức trở thành một vũng nước.

Minh Khinh Khinh nhìn Tiểu Phó, đột nhiên nắm chặt tay và đứng dậy, chiếc ghế phía sau phát ra tiếng "cạch".

Tiểu Phó bị cô ấy làm cho sửng sốt, đôi tay ôm cà rốt nhìn về phía cô.

"Anh ăn đi, tôi đi nấu thịt cho anh, anh muốn ăn cái gì cũng được, cái gì cũng đều có." Minh Khinh Khinh dứt khoát nói: "Sau đó tôi sấy tóc cho anh, sấy khô rồi ngủ, đừng để bị bệnh."

Nếu muốn nuôi thì phải nghiêm túc nuôi! Cô vừa mới sinh ra tâm tư lừa gạt là sao?

Nữ minh tinh nổi tiếng Minh Khinh Khinh ngàn lần không nghĩ tới, trong một đêm chính mình lại hiểu thấu bản chất của con người, thật là khó tả...

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.