Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1150 chữ

Sáng sớm, Minh Khinh Khinh vừa tỉnh lại, ánh mặt trời qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, cùng với đó là mái tóc dài nhuộm màu ánh kim.

Cô mơ màng tỉnh dậy, vặn chai nước mới tinh trên tủ đầu giường uống một ngụm, ý thức đã thức tỉnh hơn phân nửa. Sau đó cầm điện thoại di động lên nhìn.

Weibo chính thức của đoàn làm phim vừa tung lên bộ ảnh poster của các diễn viên tham gia, đặc biệt là diễn viên chính, vì thế mà sáng nay cô với Âu Dương Hạo đã leo lên hotsearch.

Việc này đối với cô sẽ giúp cô trở nên phổ biến hơn, không có tin tức tiêu cực đối với cô đây là điều tốt.

Cô nhanh chóng chia sẻ lại poster đoàn làm phim, chỉnh sửa lại lời của Kim tỷ rồi đăng lên trang Weibo của mình.

Sau đó đưa đôi chân trần bước xuống giường, đi qua cửa sổ, mở rèm cửa ra để toàn bộ ánh mặt trời chiếu vào.

Đây là tình huống bình thường trong một ngày mới được bắt đầu của Minh Khinh Khinh. Và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Bên ngoài cửa sổ sáng sớm là tiếng chim chóc kêu, ngây ra một chút cô liền hoài nghi liệu có phải từ ngày thiếu niên "zombie" xuất hiện trong nhà cô, tất cả là một giấc mộng dài do cô tự mơ thấy.

Nhưng rất nhanh hoài nghi này bị đánh vỡ.

Trước kia khi sáng sớm cô mở cửa phòng ra thì sẽ gặp ngay con mèo của cô đang nằm sấp trước cửa.

Nhưng hôm nay cô đeo đôi dép lê mở cửa ra ngoài thì gặp ngay một mèo, một "zombie".

"..."

Một mèo, một "zombie" ngồi xổm trước cửa phòng ngẩng đầu nhìn cô.

Một đôi mắt màu vàng kim cùng một đôi mắt màu xanh xám.

"Zombie" đưa mắt lên nhìn cô với hai quầng mắt thâm đen, môi đỏ răng trắng, làn da tái nhợt, càng nhìn càng thấy giống người chết.

Dây thần kinh của Minh Khinh Khinh lập tức sợ đến mức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa tim ngừng đập.

Tiểu Phó không nghĩ đến sẽ dọa sợ cô, nhìn thấy đồng tử của cô bỗng nhiên co rút lại, hắn sợ tới mức đôi mắt xanh xám lập tức sâu thêm.

Hắn nhanh chóng dịch chuyển cách xa cô mười mét, giơ tay lên tỏ ý chính mình tối hôm qua rất ngoan ngoãn, không phá hư thứ gì.

Mà Phì Phì lúc này không nhận ra được cảm xúc sợ hãi của cô, thấy cô liền chạy đến cọ cọ vào chân, lên án tố cáo thức ăn và nước uống của nó đã không còn.

Minh Khinh Khinh nhanh chóng hít thở sâu.

Cách một khoảng lâu sau, đại não mơ màng đã hoàn toàn tỉnh táo, cô mới nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Chính bản thân cô đã cho hắn sống ở đây.

Cô bình tĩnh trong chốc lát, nỗi sợ cũng hòa hoãn lại.

Động tác của cô có phần phấn chấn, đem bọc nhỏ thức ăn đông khô mới mở ra, đổ vào cái bát ngoài cửa của Phì Phì, sau đó đứng đối diện với "zombie" ở chỗ xa kia nói: "Đồ ăn của anh thì đợi tôi một lát, tôi đi rửa mắt trước đã."

Cô nghĩ rằng Tiểu Phó cùng với mèo của cô sáng sớm đợi ở cửa chính là muốn ăn.

Tiểu Phó với đôi mắt mang quầng thâm: QAQ

Hắn không biết làm thế nào để biểu đạt suy nghĩ đơn giản của mình là muốn nhìn thấy cô vào buổi sáng sớm, tối qua vì quá vui vẻ nên hắn đã ăn nhiều hơn bình thường, hiện tại một chút cũng không đói. Càng không biết làm sao để nói chính mình đã chuẩn bị bữa sáng.

Vì thế đành phải gật đầu không ngừng.

Minh Khinh Khinh hít sâu một hơi rồi xoay người vào phòng tắm rửa mặt.

Tiểu Phó đứng trên hành lang cách phòng cô mười mét.

Nấu cơm, hắn phát hiện ra cũng không có gì khó khăn.

Tối qua hắn đã lên mạng tra, ở trong quán net cả đêm để tra "làm thế nào để sử dụng nồi cơm điện", "Làm thế nào để sử dụng máy pha cafe" rất nhiều lần.

Mấy thứ này đối với hắn mà nói, tuy chưa bao giờ gặp qua hoàn toàn mới lạ, nhưng mà năng lực học tập của hắn rất mạnh, học một lần đã nhớ được hết, đã học rất kĩ cách sử dụng vào trong đầu.

Còn một số việc như giải thích tình cảm, triết học hắn chỉ có thể lý giải một ít, so sánh một số việc khá khó khăn nhưng về phương diện máy móc thì hắn có thể học rất nhanh.

Kế tiếp chính là khó khăn khi bản thân hắn phát ra tiếng động, làm ảnh hưởng tới Minh Khinh Khinh.

Tiểu Phó thật sự cũng không rõ lắm, vì sao mình sau khi đi đến trái đất lại phát ra âm thanh như vậy.

Thậm chí hắn còn nghi ngờ liệu không phải thân thể hắn bị thiếu nguyên tố cần thiết mà là hắn bị bệnh bẩm sinh.

Gen của hoàng thất hắn luôn luôn thuần túy, năng lực tương đối cường đại, có thể không chừng là do hắn mắc một số bệnh lạ.

Những điều này chỉ là suy đoán, phải chờ khi trở về hành tinh F. Clafflin mới có thể biết được chính xác được.

Nhưng mà hắn đã có biện pháp để giải quyết.

Hắn đã đi đến nhà xưởng chế tạo cao phân tử cách âm, lấy đi một ít vật liệu ở đó lót xuống dưới đáy vỏ trứng của hắn.

Hắn đem những vật cách âm đồ bỏ vào trong người, thậm chí còn nhét vào các đột ngón tay thật kĩ.

Hắn nhận ra tiếng động phát ra nhỏ hơn rất nhiều, tai của con người hầu như không nghe thấy.

Tiểu Phó nhận ra được chính mình thật thông minh nên rất kiêu ngạo, từ trong vỏ trứng tỉnh lại chỉ mới hơn hai mươi mấy ngày đã có thể nghĩ ra được biện pháp này.

Hắn mang theo tâm tình tốt đẹp sau đó liền vào phòng bếp của Minh Khinh Khinh, đối diện với xung quanh toàn các công cụ máy móc nhà bếp đủ loại như trên chiến trường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Quấn tấm cách âm mềm mại lên người, các động tác của hắn đi lại càng không thuận tiện, y như người máy nhưng không sao, chỉ cần từ từ thì sẽ tốt lên.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.