Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân băng giá

Phiên bản Dịch · 1136 chữ

"Xin chào, tôi tên Nguyễn Cường, tôi là bạn bé, à không, tôi là bạn học cùng lớp của Vương Mục. Rất vui được gặp cô!"

Nguyễn Cường hưng phấn, trong lời chào có chút xấu hổ, hắn nhìn thẳng về phía Ôn Doanh, đưa tay ra, muốn cùng cô bắt tay.

Mẹ kiếp, người phụ nữ của ông đây là thứ mà con lợn béo như mi có thể chạm vào sao? Cút!

Bất quá Vương Mục chưa kịp ra tay thì đã thấy chị Doanh đến ánh mắt còn chẳng thèm vứt cho Nguyễn Cường mà trực tiếp nắm lấy cánh tay hắn, rất thân mật mỉm cười nói: “ Chồng ơi, mau đi theo em đi, mấy người bằng hữu kia đã đợi anh lâu rồi...."

Chị Doanh nắm lấy cánh tay của Vương Mục rồi kéo hắn đến cái bàn cách đó không xa.

Người ngồi trên bàn này chính là anh chàng giàu có, đẹp trai trước đây đã khiến Vương Mục không vui!

"Anh yêu, vị này là Đổng Phi Dương, tổng giám đốc của tập đoàn đóng tàu Nam Quốc. Anh không phải muốn mua một chiếc thuyền đánh cá viễn dương sao? Muốn một chiếc hay vài chiếc thì cứ tìm anh Đổng đây là được!"

Chẳng lẽ chị Doanh đến đây trò chuyện với tên cao phú soái này, là vì muốn mình có thể mua được một chiếc thuyền đánh cá hàng đẹp giá rẻ sao?

Trong khoảnh khắc này, mọi khó chịu không thoải mái trước đó của Vương Mục đều bị cuốn đi.

Vương Mục và Đổng tiên sinh đang trò chuyện vui vẻ, sắc mặt Nguyễn Cường liền cứng đờ đơ mất mấy phút , thậm chí hắn còn quên rút lại bàn tay vừa đưa ra khi nãy.

Chết tiệt, rốt cuộc là ai đang giả vờ ngầu trước mặt ai thế?

Cái tên Vương Mục nhà quê nghèo hèn đó?

Hắn thế mà lại có một người vợ xinh đẹp như vậy, lại còn muốn mua một chiếc thuyền đánh cá viễn dương, còn là mấy chiếc một lượt, rốt cuộc ai mới là phú hào?

.

Tập đoàn vận tải biển Nam Quốc.

Vừa bước vào tòa nhà công ty, một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ vest cổ điển bước tới nói: "Xin chào, anh Vương!"

Vương Mục kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn tới đây, vừa vào cửa đã bị nhận ra.

"Cô biết tôi à?"

Người đẹp khẽ mỉm cười nói: "Anh Vương, anh là khách quý của Đổng tổng. Ngài ấy đã đích thân ra lệnh. Chỉ cần anh đến, tôi sẽ đích thân đưa anh đến văn phòng tổng giám đốc!"

Vương Mục cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe người đẹp công sở nói xong.

Vẫn là, Vương Mục cảm thấy được tôn trọng!

Dưới sự dẫn dắt của mỹ nữ, Vương Mục nhanh chóng đã đi đến văn phòng tổng tài. Còn chưa có vào cửa, hắn đã nghe thấy một lời thăm hỏi nồng nhiệt.

"Tôi chỉ đang nghĩ, cậu em đáng ra nên tới rồi. Nào, nào, vào thử ly cà phê tôi tự pha đi, đúng lúc đấy!"

Đổng Phi Dương nhiệt tình đón Vương Mộc vào văn phòng, đích thân phục vụ Vương Mục một tách cà phê.

Điều này khiến Vương Mục cảm thấy hãnh diện!

Đổng Phi Dương là ai? Tổng giám đốc Công ty vận tải biển Nam Quốc, thân phận địa vị này không phải Vương Mục có thể so sánh được. Nếu không có chị Doanh giật dây bắt cầu, Vương Mục ở giai đoạn này không thể có khả năng quen biết một người đẳng cấp như vậy.

Tất nhiên, về sau thì không nhất định. Trong tương lai, Vương Mục tin chắc mình sẽ không yếu thế hơn bất luận kẻ nào.

Cho dù chỉ là đang xã giao khách sáo cũng được nhưng giờ phút này Đổng Phi Dương thật sự đã để lại cho Vương Mục một hảo cảm rất lớn.

Không chỉ Vương Mục kinh ngạc, mà mỹ nữ dẫn đường cũng giật mình.

Không phải ai cũng có thể được Đổng tổng tự mình tiếp đãi chứ đừng nói đến việc tự mình pha cà phê. Người đẹp nhìn Vương Mục thật lâu, nhủ lòng phải nhớ kỹ khuôn mặt của Vương Mục.

Không chỉ có mình cô, trong chốc lát cô còn phải đích thân nói chuyện với cấp dưới của mình, vị khách quý này về sau có đến thì không được chậm trễ.

"Cậu em, cậu thật sự rất lợi hại, đại mỹ nữ băng giá như Ôn Doanh mà cậu cũng có thể cưa được. Thật sự ngưỡng mộ, rất ngưỡng mộ cậu. Bội phục! Bội phục!

Đổng Phi Dương giơ ngón tay cái lên, nói liền vài chữ ngưỡng mộ.

Điều này khiến Vương Mục có chút ngơ ngác, hôm nay tên tổng tài cao ngạo này thật sự đã chiêu đãi hắn với tiêu chuẩn cao như vậy, chỉ là vì ngưỡng mộ hắn đã lấy đi trái tim của chị Doanh thôi sao?

Tất cả chuyện này là sao? Vương Mục nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười!

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn, Đổng Phi Dương đột nhiên không vui: "Làm sao? Cậu cho rằng tôi không đáng tin cậy?"

"Tôi nói cho cậu biết, Ôn Doanh nổi tiếng là mỹ nhân cưa lâu khó đổ! Không chỉ có tôi. Những năm gần đây cao phú soái, phú nhị đại đẹp trai giàu có muốn thu phục Ôn Doanh cậu cho rằng là ít à? Ngay cả tôi, hồi đó cũng thử dấn thân vào đổi lại chỉ có một bát nước lạnh!”

Đổng Phi Dương kể với giọng chua chát. Rõ ràng, việc xảy ra trong quá khứ đó không phải là một kỷ niệm đẹp. Vương Mục còn chưa kịp đề cập tới, Đổng Phi Dương đã bắt đầu tự bồi hồi nói ra y như đang tự nói chuyện một mình.

Hóa ra chỉ tầm hai năm trước, Đổng Phi Dương nghe bạn bè trong giới nói tới quốc sắc thiên hương Ôn Doanh, mỹ nữ xinh đẹp có học thức, khó theo đuổi đến mức được sánh với việc leo lên đỉnh Everest.

Một số tên phú nhị đại trong giới thậm chí còn cá cược với nhau bằng một chiếc Rolls-Royce để xem ai có thể bắt được Ôn Doanh trước.

Lúc đầu Đổng Phi Dương còn không tin, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Đổng Phi Dương trẻ tuổi và đầy nghị lực đương nhiên không chịu thua kém liền bắt đầu công khai theo đuổi Ôn Doanh, cuộc theo đuổi này kéo dài nửa năm.

Bạn đang đọc Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ của Kiếm Sĩ Đồng Nhân 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15376121
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.