Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước mắt Hải Thần phát uy

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Trên tàu lại có vô số tiếng mắng chửi đám người công ty Hải Quang, nhưng chỉ chửi rủa thôi thì có thể giải quyết được gì? Nhìn thuyền chở một đám người lười nhác xuống tinh thần, Vương Mục cau mày, điều này không ổn!

Sĩ khí một khi đã chạm đáy, nếu lại tụt xuống, lòng người liền tán loạn.

Nếu nhân tâm đã tan thì đội ngũ khó có thể lãnh đạo!

Cảm nhận được Nước mắt Hải Dương đã được kết xuất khỏi Hải Lam Châu, Vương Mục cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Chết tiệt, cứ thử xem sao!

Trên boong tàu, tâm niệm vừa động, Vương Mục liền thả một giọt nước mắt Hải Dương từ Hải Lam Châu vừa xuất ra xuống đại dương.

Vương Mục vốn cực kỳ mẫn cảm với nước, lập tức cảm nhận được sự thay đổi của nước biển.

Trong phút chốc, các vi sinh vật trong nước biển “sống lại”, vùng nước lập tức trở nên tràn đầy sức sống, còn những chú cá nhỏ cũng bắt đầu tập trung tụ về bơi lội vui vẻ.

Thành!

Nước mắt Hải Dương quả thực có sức hấp dẫn chết người đối với mọi loại sinh vật!

Vương Mục hưng phấn chạy vào buồng lái, hô to với đội phó Bành Quốc Đống: "Mau, tất cả mọi người di chuyển, chuẩn bị thả lưới. Cá đến!"

Nghe thấy tiếng gầm lớn của Vương Mục, mọi người trong thuyền đều có chút bối rối.

Có chuyện gì vậy? Đâu tìm thấy bầy cá trong sóng radar siêu âm đâu?

"Thuyền trưởng, anh có nhầm không?"

Một thành viên trong thuỷ thủ đoàn thận trọng hỏi.

Chết tiệt, đây là lúc để tranh luận về chuyện này bây giờ à?

"Các ngươi là thuyền trưởng, hay ta là thuyền trưởng? Hiện tại ta làm thuyền trưởng ra lệnh, mọi người bắt đầu chuẩn bị thả lưới, chuẩn bị đánh bắt!"

Tiếng gầm của Vương Mục khiến tất cả mọi người kinh hãi, từ khi quen biết Vương Mục tới bây giờ, ông chủ Vương Mục luôn tạo cho họ ấn tượng rằng hắn là người dễ gần, không có làm phách.

Thỉnh thoảng, Vương Mục cũng đùa giỡn với họ. Thời gian trôi qua, họ tự nhiên trở nên thân thiết. Nhưng nói cách khác, họ dần không còn sự kính sợ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ phát hiện Vương Mục cũng có thể tức giận như vậy.

"Rõ!"

Mặc dù nhiều người nghi ngờ và tin rằng Vương Mục đang chỉ huy một cách mù quáng, nhưng mệnh lệnh của thuyền trưởng là tuyệt đối và toàn bộ tàu đánh cá đều đã di chuyển.

“Các cậu đem hết mực, cá trích từ kho lạnh lấy lại đây, chuẩn bị thả ra bắt cá ngừ!”

Yên tĩnh?

Lệnh của Vương Mục lần nữa lại khiến mọi người bối rối.

Hệ thống sóng âm thậm chí còn không phát hiện được cá bình thường nói chi là cá ngừ đại dương!

Đây không phải là đang làm việc vô nghĩa sao?

Mọi người đều muốn nói gì đó, nhưng Vương Mục lại trừng mắt liếc nhìn, những người vừa muốn nói đều lùi lại.

Sếp nổi giận, đáng sợ quá đi!

Vương Mục suy nghĩ một chút, lấy mấy con cá từng dùng làm vật thí nghiệm trong phòng ra.

"Dùng mấy con cá này làm mồi nhử , móc chúng vào dây câu thử đi!"

"Dạ!”.

Trong thời gian ngắn, Vương Mục đã hai lần nổi giận, bình thường thủy thủ đoàn còn dám phản bác lại, giờ chỉ có thể ngoan ngoãn móc những con cá này vào dây câu mà thôi.

Những người mắc mồi nhất thời bối rối, chẳng lẽ mấy con cá này là mấy ngày trước bọn họ đã bắt cho anh ấy sao?

Sao chúng lại còn nhiều sức lực dữ vậy?

Nhìn vảy cá sáng bóng này, đẹp quá!

Tuy nhiên, họ chưa kịp suy nghĩ nhiều thì trên thuyền đánh cá đã xảy ra một vụ náo động.

"Báo cáo thuyền trưởng, hệ thống sóng âm đã phát hiện một đàn cá!"

Vương Mục còn chưa kịp nói chuyện, Phó đội trưởng Bành Quốc Đống đã hưng phấn hỏi trước.

“Vị trí nào?”

Lúc này người theo dõi radar sóng âm không biết phải trả lời thế nào.

Bởi vì hướng đi của đàn cá hiển thị trên hệ thống radar quá kỳ lạ!

Tên thuỷ thủ nuốt nước bọt sau đó nói: “Bốn phương tám hướng!”

Yên tĩnh............

Bành Quốc Đống có hoàn toàn bối rối không? Có chứ!

Hắn đã đánh cá cả đời nhưng vẫn chưa bao giờ nghe đến đàn cá ở bốn phía tụ lại!

Lúc này, đôi mắt của nhân viên sóng âm đột nhiên trừng to, tròng mắt giống như muốn rơi xuống đất.

"Cái này... làm sao có thể?"

Bành Quốc Đống vô cùng khẩn trương: "Sao vậy? Cá sắp chạy mất rồi hả? Còn không nhanh chạy hết tốc lực đuổi theo bầy cá?"

Tên nhân viên sóng âm nuốt một ngụm nước bọt: "Mật độ cá càng ngày càng dày, thuyền đánh cá của chúng ta đã bị cá bao vây!"

Cái mẹ gì?

Tất cả thủy thủ đoàn trên thuyền đều cảm thấy tam quan của họ đều bị đổi mới, thuyền đánh cá bị bao vây bởi cá, mẹ nó, cậu đang đùa bọn tôi à?

Nhưng đàn cá không chỉ được nhìn thấy bên trong buồng lái mà còn trên boong tàu.

Nhiều ngư dân lớn tuổi cả đời đánh cá cảm thấy tam quan của họ hôm nay cũng đã sụp đổ, đã bao giờ nhìn thoáng qua một cái, cả một vùng biển dày đặc tất cả đều là cá chưa???

"Sao còn đứng đó? Còn không nhanh chân thả lưới mau lên?"

"Đúng!"

"Làm việc, làm việc!"

Tất cả thuyền viên trên thuyền đánh cá đều bận rộn tới chân không chạm đất, ước sao một người có thể làm được việc của ba người.

Vương Mục nhìn cả mặt biển đầy ngập toàn cá là cá, nhất thời không nói nên lời.

Bạn đang đọc Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ của Kiếm Sĩ Đồng Nhân 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15376121
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.