Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp vào nhà

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

Điều đó làm Vương Mục chết lặng, trước đây hắn thường thấy trên mạng trường hợp người mua ô tô, nhà ở đe dọa người bán hàng, uy hiếp nhân viên nghiệp vụ phải quan hệ tình dục trước mới chịu bỏ tiền.

Có tên còn quái tới mức mua chiếc xe chỉ mười mấy vạn rồi dọa nữ nhân viên bán hàng phải ngủ với mình. Sau khi sự việc được truyền ra đã ngay lập tức bị nhiều cư dân mạng khỉnh bỉ.

Nhưng sao ở chỗ hắn mọi việc lại trái ngược hết vậy? Không phải hắn đặt ra những quy tắc ngầm cho những cô gái đó, mà là mấy cô gái đó đều hướng tới chỗ hắn mà ra quy tắc ngầm là sao!

Vương Mục nỡ lòng từ chối Hứa Huệ Linh, người có thân hình nóng bỏng và vẻ đẹp hoàn hảo, càng đừng nói đến cô nhân viên bán xe có ngoại hình kém hơn nhiều.

Đương nhiên, kém ở đây cũng tùy thuộc vào việc hắn so sánh với ai.

Trước khi trở thành chủ đảo, với vẻ ngoài của cô gái bán xe, trong mắt hắn sẽ là hình tượng cô gái dễ thương thanh thuần như nhân vật trong phim anime.Nhưng vẻ thanh thuần đó giờ cũng không che lấp nổi những toan tính bên trong.

Chẳng trách có người nói rằng đằng sau mỗi nữ thần mà bạn yêu mến, đều có một gã đàn ông giàu có lăn giường với cô ấy, nhiều đến mức nôn mửa.

Hồng trần khắp chốn đầy cám dỗ!

.....

Tiếng xe gầm lên, Vương Mộc bứt tốc. Những dãy đèn đường hai bên không ngừng lùi về phía sau, dưới đủ loại ánh đèn diễm lệ, cả thành phố trông như một ảo mộng lung linh tràn ngập ánh sáng, làm lòng người đắm say.

Vương Mục tới đây đưa cho chị Doanh “ít hải sản” theo giao hẹn.

Lần theo địa chỉ trên hệ thống định vị, quẹo mãi mấy con đường, cuối cùng hắn cũng tìm ra đúng tiểu khu của chị ấy.

Nhìn thấy Vương Mục lái chiếc xe sang trọng, nhân viên bảo vệ không chút chần chừ, cứ thế để Vương Mục trực tiếp chạy vào.

"Tiểu khu hồ Tiên nữ, Tòa 21, phòng 801, chính là nơi này!"

Vương Mục lấy hải sản ra khỏi cốp xe, háo hức đi vào thang máy.

Nhà của chị Doanh sẽ trông như thế nào đây?

Là kiểu thiếu nữ thanh xuân, tao nhã thanh lịch, giản dị hay kiểu mọt sách?

Ra khỏi thang máy không bao lâu, Vương Mục đã mang theo hải sản đến gần nhà chị Doanh.

Tuy nhiên, còn chưa đi đến trước cửa, lông mày Vương Mục đột nhiên nhíu lại.

“Sao lại có giọng nam trong nhà, không thể nào?”

Trong nhà chị Doanh, Vương Mục lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông khác.

Sau khi được Thủy Lam Châu cải tạo, thính giác của hắn đã trở nên rất tốt, không thể nghe nhầm được.

Vương Mục đã thông báo với chị ấy rằng tối nay hắn sẽ đến đưa hải sản.

Theo lý thuyết, chị ấy sẽ không tiếp đãi những vị khách khác mới đúng chứ.

Không thể không nói, lúc này Vương Mục cảm thấy có chút khó chịu. Chị Doanh không chỉ xinh đẹp mà còn rất ưu tú, bên người lúc nào cũng vây quanh một đám đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai.

Nhưng Vương Mục từ lâu đã coi chị ấy là người phụ nữ của mình!

"Không đúng!"

Đôi mắt của Vương Mục đột nhiên nheo lại, "Chị Doanh xảy ra chuyện rồi!"

Hắn vừa mới nghe được cái gì?

Tên đàn ông trong nhà yêu cầu chị ấy đem hết đồ vật có giá trị giao ra, chị Doanh đang bị cướp.

Lòng Vương Mục bỗng nhiên trầm xuống, Chị Doanh, xin chị đừng xảy ra chuyện gì!

Thông qua thanh âm, Vương Mục đã đoán được không chỉ có một tên cướp đột nhập vào nhà.

Chờ cảnh sát đến sợ sẽ không kịp, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Trong nhà.

Lúc này, trái tim nhỏ bé của Ôn Doanh đang đập liên hồi, cô chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện cướp của đột nhập vào nhà lại cứ thế mà xảy ra trên người mình như vậy.

Nhìn ba người đàn ông cao lớn cùng con dao chặt xương sáng loáng trong tay người đàn ông, toàn bộ cơ thể của Ôn Doanh đều có chút không chịu được.

Tuy nhiên, may là cô không phải kiểu người gặp nguy thì loạn, sau khi biết được mấy người này chỉ muốn tiền, Ôn Doanh không la hét hoảng loạn, trong nháy mắt đã đưa ra lựa chọn tốt nhất.

Cô rất hợp tác, lấy hết đồ đạc có giá trị trong nhà ra ngoài.

Tiền mất còn có thể kiếm lại, nếu người không còn thì cái gì cũng không có.

"Tiền mặt, trang sức, thẻ ngân hàng, điện thoại di động của tôi đều ở đây, tôi cũng viết mật khẩu lên giấy, cầm lấy và rời đi ngay đi!"

Nhìn thấy cô hợp tác, bọn cướp cười lớn. Đồ chất đống trên bàn nhưng bọn hắn không vội vã đụng tới.

Điều này làm Ôn Doanh cảm thấy bất an!

"Người đẹp, đã hợp tác như vậy thì lát nữa mong cô cũng phối hợp như thế. Lâu rồi không chạm vào phụ nữ, cô giúp tôi làm mấy cái nhé?"

"Cô biết điều như vậy, nhanh chóng lấy ra hết những thứ có giá trị, vậy nên cô nhất định là một người biết quý trọng mạng sống, bọn tôi đều sẽ đeo bao , chỉ cần hợp tác một chút chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô!"

Sắc mặt Ôn Doanh lập tức tối sầm, điều cô lo lắng nhất đã xảy ra.

Từ xưa đến nay, xinh đẹp là một chuyện tốt mà con người đều cầu mà không được. Nhưng một khi gặp phải chuyện xấu thì đó cũng chính là tai hoạ.

"Các người đừng có quá đáng, nếu không thì cá chết lưới rách. Tôi sẽ hét lên xem mấy người chạy đi như thế nào!"

Bọn cướp do dự một lát, tiểu khu này cũng không phải là nơi dân cư thưa thớt, nếu cô ta hét lên thì thật đúng là sẽ gây phiền toái lớn cho bọn chúng.

Thấy mấy tên cướp do dự, Ôn Doanh lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: “Tôi đã đưa tiền cho các ngươi rồi, nhanh chóng rời đi đi. Tôi cũng không nhìn thấy mặt các ngươi, coi như là hai bên cùng tốt, Đừng có ép tôi làm liều!"

"Vậy thì bây giờ cô thấy mặt của tôi rồi!"

Một tên cướp tháo mặt nạ xuống, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hung ác.

Bạn đang đọc Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ của Kiếm Sĩ Đồng Nhân 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15376121
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.