Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 8- ngày quan trọng nhất cuộc thi đời tôi!!

Tiểu thuyết gốc · 2352 chữ

Ngày xửa ngày xưa, người ta tương truyền rằng có một đôi nam nữ yêu nhau sau đắm. Một người là Hath, một cô gái xinh đẹp, thông minh và giàu có trong khi đó người còn lại chỉ là một anh chàng Gimi nghèo khó và chẳng có gì ngoài một tình yêu chân thành. Dẫu cho khác xa hoàn cảnh, khác xa địa vị nhưng họ không ngần ngại mà đến với nhau, lắng nghe theo con tim mình mách bảo.

Vào một ngày, để muốn đẹp hơn trong mắt người mình yêu, nàng Hath đã quyết định đi đến tiệm duỗi tóc. Sau khi trở về, nàng Hath của chúng ta lộng lẫy và xinh đẹp hơn bao giờ hết. Lúc đó, người ta đồn rằng nàng là người xinh đẹp nhất thế gian, và tin đồn đó đã đến tai vị thần sắc đẹp- Venus.

Vì quá ganh ghét với nhan sắc xinh đẹp của Hath, Venus đã bắt nàng phải chết. Điều này khiến cho Gimi vô cùng đau khổ. Đặt nàng Hath vào trong cỗ quan tài pha lê, Gimi quyết tâm sẽ làm mọi thứ để có thể cứu lấy người mình yêu, kể cả sau này chàng có phải đánh đổi bản thân hoá thành một ngôi sao cô đơn và mờ nhạt đi chăng nữa. Để rồi, sự tích về mưa sao băng được hình thành.

Giờ đây, mỗi khi gặp mưa sao băng, mọi người đều tâm niệm rằng, chúng mang lại may mắn và sẽ biến ước nguyện của ta thành sự thật. Ngày nay, những cặp đôi yêu nhau thường sẽ trao cho nhau nhưng chiếc nhẫn in hình những ngôi sao băng và một ngôi sao mờ nhạt, tượng trưng cho tình yêu của nàng Hath và chàng Gimi, đẹp và chung thủy.


_ _

Tôi là Trần Chí Khôi, một nhân viên văn phòng bình thường với một cuộc sống cũng bình thường không kém. Vì một lí do nào đó, tôi đã bị đưa về quãng thời gian học cấp ba của mình.

"Nhưng mình đã ước cái quái gì vậy nhỉ ?"

Tôi cố gắng nhớ lại điều ước của mình vào "cái đêm định mệnh" ấy. Nhưng tôi chẳng thể nhớ ra, không phải tất cả, nhưng nó khá mơ hồ. Đúng là tôi đã ước rằng mình được quay trở lại quá khứ nhưng nguyên do của nó là gì thì tôi không tài nào nhớ ra được.

"Mà thôi khó quá bỏ qua, trước mắt thì..."

Tạm biệt nhé đống deadline chất cao thành núi, tạm biệt nhé ông giám đốc cọc cằn, tạm biệt nhé cái đám đồng nghiệp vô dụng chỉ trực chờ hở chút là soi mói người khác. Không áp lực công việc, không gánh nặng đồng tiền, đơn giản chỉ là "xoã". Giờ đây, cảm xúc của tôi chỉ là sự háo hức và phấn khích.

Hôm nay tôi sẽ được trải nghiệm cái cảm giác tuyệt vời ấy lần thứ hai trong đời. Đúng vậy, hôm nay là ngày diễn ra buổi lễ khai giảng, ngày mà tôi nhận trường nhận lớp.

"Dù sao thì cũng chẳng còn gì lưu luyến với cuộc sống trước đây cả, thật tuyệt làm sao..."- tôi tự nhủ, vươn vai căng hết cỡ. Như trút bỏ được một gánh nặng gì đó, cơ thể tôi lúc này sảng khoái hơn bao giờ hết.

"Mày có sao không đấy? Nãy giờ cứ ngồi lẩm bẩm một mình thế?"

"Dạ mẹ!?"

Người đang nói vọng ra từ phía sau khu vườn đó là mẹ tôi. Thật tuyệt vời làm sao khi tôii được gặp lại người mẹ "quá cố" của mình một lần nữa. Thật sự, quãng thời gian này, bà ấy trông thật trẻ trung, xinh đẹp và tràn đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn so với bà ấy sau này.

"Đấy, mày chơi điện thoại cho lắm vào, đần cả người rồi kia kìa. Thôi, ăn nhanh đi ,trông mày xanh xao quá. Lát thằng Minh qua rủ mày đi học đấy. Giờ hai thằng học cùng trường rồi, đừng có mà rủ nhau đi la cà đâu đó nhé. Tao mà bắt được quả tang là tao chặt chân nghe chưa! "

"À...vâng, mẹ cứ yên tâm ở con haha"- Tôi cười gượng

"Đồng chí ơi !! Đồng chí ới ời !! Alo alo !!"

Giọng nói phát ra ở trước cổng, thật quen thuộc, là giọng của Nhật Minh. Vâng, cũng chẳng giấu gì, cái thằng giời đánh này là một trong những cạ cứng với tôi xuyên suốt từ hồi tiểu học cho đến trung học cơ sở. Hồi đó, cùng với nó và hai chiến hữu khác, chúng tôi đã trở thành "bộ tứ siêu đẳng" oanh tạc một thời đi học lẫy lừng. Trốn học, cúp tiết, quậy phá, không gì là không thể với chúng tôi lúc bấy giờ. Thú thật thì đó là quãng thời gian hiếm hoi mà tôi cảm thấy vui vẻ trong đời.

Bây giờ, tôi lại chung trường nó, với thằng bạn chí cốt kiêm đồng chí của tôi- Nhật Minh. Nó dựng xe đạp và chờ tôi ở phía trước cổng nhà. Mẹ vừa mới nhắc đến tên xong, giờ đã ở đây rồi, thiêng thật...

"Ô tô kê! Tao ra liền!"- Tôi nói vọng ra

Nhanh chóng, tôi cầm lên miếng bánh đang đặt trên bàn, ăn vội ăn vàng rồi chạy ra phía trước cổng. Đã lâu lắm rồi tôi mới có dịp gặp lại Nhật Minh. Nếu tôi nhớ không nhầm thì lần gần đây nhất mà chúng tôi gặp lại nhau cũng đã ngót nghét 8 năm trời rồi. Thật phấn khích khi tôi sẽ được gặp lại "thằng bạn chí cốt" của mình ngày nào.

"Mà, khoan đã, cái thằng điên này, mày đang làm cái trò gì đấy!? "

Thằng Minh vì một lí do nào đó đang cố gắng trèo qua tường rào nhà tôi. Thật là, cái thằng trời đánh này...

"À thì... Tôi gọi đồng chí thấy lâu quá nên đang tính trèo qua tường rào coi xem tình hình thế nào. Bị phát hiện rồi haha"- Nó cười như lấy làm tâm đắc.

"Mày tin tao báo công an còng đầu mày không!? Xuống ngay!" -tôi gắt lên.

Chẳng nói chẳng rằng, Nhật Minh nhảy xuống cái bịch. Nó lấy tay phủi đi những vết bẩn lấm lem trên quần áo của mình. Có vẻ như hành động bồng bột của nó đã vô tình làm bẩn mất bộ quần áo. Sau khi đã quần áo đã được phủi sạch sẽ, Nhật Minh tiến tới, nắm lấy vai tôi.

"Đồng chí! tin được không!? tôi cùng đồng chí năm nay lại học chung trường với nhau rồi. Biết đâu, duyên số lại xếp tôi cùng lớp với đồng chí thì sao? đồng chí nhỉ?"

Ánh mắt Nhật Minh nhìn chằm chằm vào tôi, lấp lánh. Có vẻ như nó còn háo hức cái ngày này còn hơn cả tôi nữa. Dù sao thì, để có được cái giấy triệu tập từ nhà trường thì không hề đơn giản. Hẳn là nó đã phải cố gắng rất nhiều để có được ngày hôm nay.


À nhân đây tôi cũng giới thiệu luôn.

Trường tôi chuẩn bị nhập học- trường trung học phổ thông Hoa Bằng Lăng

Đây là một trong năm mươi ngôi trường được đánh giá là tốt nhất cả nước với cách dạy hướng tới và chú tâm đến thực hành nhiều hơn là những kinh nghiệm được "vẽ" ra trên giấy bút. Tất nhiên, cái gì cũng phải có cái giá của nó. Đánh đổi lại, kì thi tuyển sinh đầu vào của trường được xem là "ác mộng" đối với bất kì học sinh nào.

Mà, tôi cũng chẳng quan tâm lắm vì mục đích của tôi ngay từ đầu vốn dĩ đâu phải là cái tờ giấy "cộp mác" khá giỏi sau khi ra trường đâu. Thứ duy nhất ở cái trường này khiến cho tôi hạ quyết tâm và nhất quyết phải đạt được ngày đó, đơn giản là bởi xung quanh trường là vô số quán điện tử nhiều đến không đếm xuể, chỉ vậy thôi. Từ Nét cỏ cho đến những quán điện tử 4 nút, lại còn cách nhà hàng chục cây số, không gì có thể ngăn cản tôi đến với "thiên đường", một cuộc sống không gò bó và làm bất kì điều gì mình muốn.

Nhưng quay trở lại thực tại đã, sao cái thằng điên này nó cứ nắm lấy vai mình nãy giờ vậy.

"Nhật Minh… trước tiên… mày có thể bỏ tay ra khỏi vai tao được không? tao cảm giác mày đang muốn bóp nát nó chứ không đơn thuần là nắm nữa rồi".

"Xin lỗi, xin lỗi, căn bản đồ tôi háo hức quá đồng chí à haha"- buông tay ra khỏi tôi, Nhật Minh cười khoái chí.

"Ờ…"- tôi trả lời cho có lệ.

Nhìn thằng Nhật Minh lúc này, tôi cảm thấy ông cha ta có câu "thời gian có thể làm con người ta thay đổi" quả là chính xác. Nó lúc này vui tươi, lạc quan và yêu đời hơn nhiều, không giống như "một Nhật Minh" chỉ biết cắm đầu vào những bữa tiệc tùng, thác loạn thâu đêm sau này. Tôi nhìn nó chăm chú và mỉm cười. Đột nhiên, Nhật Minh chạy một mạch ra cổng, leo cái tót lên xe.

"Đi nào đồng chí, hôm nay anh em phải đến sớm thôi! Gấp, gấp lắm rồi"- nó giục tôi như giục tà

"À,ừ ừ… đợi tao lấy xe cái đã"- tôi ấp úng trả lời lại rồi chạy vào trong gara để lấy xe.

Chiếc xe đạp "thiết xa" của tôi, cách đây 5 năm, đã bị bọn trộm vặt "cầm nhầm" đi mất khi tôi đang trên đường giao hàng cho một vị khách. Tôi nghĩ mình sẽ không được nhìn lại nó bất kì lần nào nữa chứ. Giờ, tôi sẽ được cầm lái em nó một lần nữa. Thật phấn khích.

"Con với Minh đến trường đây mẹ ạ"- tôi chào tạm biệt mẹ tôi rồi phóng xe đuổi theo thằng Minh

Mẹ tôi tức tốc từ phía khu vườn chạy ra trước cổng vẫy gọi tôi lại

"Uống hộp sữa đi đã rồi hẵng đi hai thằng kia!"

"Mẹ cứ để đấy lát con về rồi còn uống sau!!"- tôi nói vọng lại.


_ _

Hoài niệm ghê, con đường đến trường thân quen ngày nào đang hiện ra trước mắt tôi. Dù cho thời điểm này, chúng chỉ là những con đường phủ đầy cát sỏi, không hơn không kém, đơn sơ và mộc mạc. Nhưng, chừng đó là quá đủ để có thể cho tôi ùa về những hoài niệm tưởng chừng như đã được chôn cất từ rất lâu trước đó rồi. Khi ấy, bản thân tôi nhận ra, khi con người ta sống chậm lại và ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, ta mới biết mình trân trọng nó đến nhường nào.

"À mà, Nhật Minh? sao hôm nay mày đến gọi tao tới trường sớm thế? tao nhớ là 10 giờ mới bế mạc lễ khai giảng cơ mà?"- tôi sực nhớ ra, ngơ ngác hỏi Nhật Minh. Nó lấy làm bất ngờ.

"Đồng chí không nhớ ra hôm nay là ngày bao nhiêu sao?"

"Thì là mùng 1 tháng 8?"

"Chính nó, đồng chí! Một ngày quan trọng nhất đời tôi".

"Ý mày là buổi lễ khai giảng ấy hả? Tao tưởng cái gì to tát…"- tôi hụt hẫng, cảm giác đúng kiểu 'đùa nhau đấy à'?

"Sai rồi đồng chí!!"- Nhật Minh đột nhiên lên giọng với tôi.

"Sai sao? Chẳng lẽ hôm nay ngoài cái được gọi là 'lễ khai giảng' thì còn có thứ gì đó quan trọng không kém à ?"- tôi thầm nghĩ và lục lọi trí nhơd của mình để nhớ xem ngày hôm nay còn có sự kiện đặc biệt nào khác diễn ra hay không.

"Hôm nay quán nét Lung Văn Linh sẽ chính thức mở cửa. Đặc biệt, riêng học sinh trường anh em ta sẽ được giảm giá 69%. Chẳng lẽ đồng chí không biết sao!?"- Nhật Minh nói với tôi bằng một chất giọng nghiêm túc và đầy tự hào.

"Cái thằng nghiện game này nữa!!"- tôi điên tiết.

Tưởng là có việc gì quan trọng nên nó mới giục tôi gấp gáp đến vậy chứ. Ra chỉ là vì cái "ưu đãi" từ quán điện tử mới mở. Nếu là tôi của trước kia, chắc hẳn bản thân sẽ phải háo hức lắm. Nhưng giờ thì không, thà tôi lấy thời gian đó để đi làm còn hơn là uổng phí nó vào những việc "vô bổ".

Chẳng mấy chốc, mà hai chúng tôi đã đạp xe đến ngã ba "ranh giới". Tại sao tôi lại gọi nó là ngã ba "ranh giới" ư? Đơn giản thôi bởi xuôi từ trục đường chính, rẽ bên phải 500m nữa sẽ là lối rẽ vào trường. Ngược lại, 500m bên trái sẽ là nơi tập trung đông đảo những hàng quán điện tử ngày một mọc lên theo cấp số nhân.

Con đường này luôn là thử thách đối với mọi năm sinh chúng tôi bấy giờ. Chính nơi đây đã sản sinh ra những "hảo hán" sẳn sàng đánh đổi việc nợ môn để lấy những phút giây "bay rank" cùng những chiến hữu phía bên kia chiến tuyến, trong số đó có tôi. Nhưng là tôi của trước đây thôi, giờ thì khác rồi.

"Ê này, Minh, mày cứ chơi trước đi, để tao vòng quanh trường ngắm nghía một ..."

"Ô kê đồng chí luôn"

Tôi chưa kịp nói hết câu thì thằng Minh đã phóng cái vèo. Mà thôi, sao cũng được, tôi đạp xe về phía ngôi trường của mình.

Bạn đang đọc Tôi Quay Lại Quá Khứ Và Có Cơ Hội Gặp Lại Em Lần Thứ Hai Trong Đời sáng tác bởi ThanhTrunggNgg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhTrunggNgg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.