Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương Lệ

Tiểu thuyết gốc · 986 chữ

Con đường dẫn đến quán đồ cay Thập Tứ hôm nay hình như lại dài hơn mọi khi. Cô và Trương Lệ ngồi trong chiếc xe BMW mà ba tặng cô ngày sinh nhật 23 tuổi, chiếc xe cứ chạy đều đều trên con đường dài đầy hoa tử đằng, tiếng nhạc trong xe vẫn êm đềm như mọi khi nhưng cô và Lệ Lệ không ai nói chuyện với ai. Mỗi người lại đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.

 Trương Lệ là bạn thân duy nhất của cô. Từ lúc Du Liễu đi sang Pháp với gia đình cô chỉ còn lại Mạc Tề Phi là bạn, là người yêu, nhưng từ khi Mạc Tề Phi đi cô chỉ còn lại một mình. Cũng may bước chân vào ngôi trường đại học cô lại có thêm một người hiểu cô, thông cảm cho cô và cũng là người mà cô xem là chị em tốt của mình.









 Hôm đó, mấy ngày sau khi Mạc Tề Phi đi thì có một học sinh được chuyển vào lớp nhưng cô đâu có tâm trạng mà quan tâm đến người bạn mới ấy. Lúc ấy đến sống cô còn chẳng thiết thì lấy gì mà chú ý tới ai. Hễ ai nói gì cô cũng cáu gắt, đuổi họ đi. Bởi vì, họ an ủi, nói chuyện với cô cũng chỉ vì thương hại và cũng có người đang vui mừng trên nỗi đau của cô. Nhưng Trương Lệ thì khác. Cô ấy hiểu cô, hiểu nỗi đau cô phải chịu bởi vì cô ấy đã từng trải qua. Người mà cô ấy yêu đã chết vì căn bệnh ung thư máu. Dù biết sẽ có ngày như thế nhưng dù sao nó cũng đau đến thắt lòng. 









 Thời gian ấy, cô ấy luôn bên cạnh cô,  ngày ngày gọi cô đi học, xuống căn tin cùng cô, đi mọi nơi cùng cô, giúp cô vượt qua khó khăn như cô ấy đã được người khác giúp đỡ. Cô còn nhớ cô ấy đã từng nói: "Nếu còn được sống một ngày cô sẽ sống một ngày đó cho người cô yêu sẽ sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Cô sẽ làm những việc mà người đó chưa làm, giúp họ hoàn thành di nguyện. Vì thế cô không thể gục ngã."





 Nhìn thấy cô cứ im lặng như vậy Trương Lệ hơi lo lắng, cô sợ Hiểu Phù sẽ lại nghĩ lung tung rồi lại buồn mất mấy ngày. 





   "Nghe bài cũ không? " Lệ Lệ hỏi. 





   " Hả? " dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt, cô hỏi .





 Trương Lệ không nói gì, chuyển sang bài hát 'Tuý hồng nhan' . "Còn nhớ nó không? "Lệ Lệ hỏi.









  Cô cười, nụ cười giống như nụ cười đầu tiên trước mộ Mạc Tề Phi năm đó. Không trách móc, không oán hận, không dằn vặt bản thân nữa chỉ là khi nhớ lại cứ như có cái gì đó vừa ngứa vừa đau, là cảm giác khó chịu không sao diễn tả được. 





   "Nhớ chứ!!!" Cô lại cười.



   " Bài này hồi đó tụi mình cùng hát, mà hình như sai hết nhạc thì phải? "





    "Thật sao, chả trách mọi người lại phản ứng dữ dội như vậy!"





   Hai người cười lớn. Nhớ năm đó hai đứa ngồi ca bài này đến nỗi cả thư viện đuổi các cô ra ngoài. 





 Hai người họ cùng ngâm nga lại giai điệu đó. "la la la la.....", rồi lại nhìn nhau cười.











  Một đoạn đường ngắn để ra khỏi nghĩa trang mà phải đi lâu như vậy ngược lại quãng đường dài để đi đến quán ăn lại chỉ mất một lúc. Sống trên đời lâu như vậy mà giờ này cô mới nhận ra rằng đường đi nhanh hay chậm không phụ thuộc vào đường dài hay ngắn mà là phụ thuộc vào việc bản thân mình đi với ai và đi với tâm tình gì. Cô không biết rằng sau này cô lại thấy điều đó rất đúng khi ở cùng với người ấy, cô lại càng không biết  khi nói với anh, anh lại cười rồi bảo cô ngốc. 





  "Nào, nào đến rồi, vào thôi". Trương Lệ vừa xuống xe vừa nói.

"Trương Lệ, sao lại ở đây? ". Cô thật không hiểu Trương Lệ là cố chấp hay là cứng đầu nữa. Lần trước, cô ấy cũng đến đây, gọi một bàn toàn là những món ăn cay, sau khi ăn xong thì phải nhập viện cấp cứu vì bị viêm dạ dày nặng. Thế mà....

 "Đồ ăn ở đây rất ngon mà. Tụi mình vào đi. "





 "Không được, lần trước chẳng phải.... "





 Trương Lệ thật sợ vẻ mặt này của cô. Chỉ là vài món ăn cay thôi mà, có gì đâu vậy mà lần nào cũng không cho cô ăn. 





  "Không sao đâu, mình đã khỏe hẳn rồi. Lần trước tái khám bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì" nhưng còn phần sau nữa là phải hạn chế tối đa đồ ăn cay nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói cho Hiểu Phù biết. 





 "Nhưng mà ...." cô vẫn không đồng ý. 





 "Dù sao cũng đến rồi chẳng lẽ lại quay về. Hơn nữa giờ cũng trưa rồi, mình đã đói bụng lắm rồi". Lệ Lệ cố gắng thuyết phục. 





"Thôi được. Nhưng chỉ lần này thôi đấy".









Cuối cùng thì cô cũng đồng ý. Trương Lệ thật không biết cô là bạn hay là mẹ mình nữa. Không. Mạnh Hiểu Phù không chỉ là mẹ cô mà còn là một bà mẹ khó tính.

............_____Mị xin lỗi mọi người vì phải thường xuyên chỉnh sửa thêm tình tiết trong chương vì mị thấy nó hơi ngắn nhưng mị sẽ cố gắng để hoàn thành chương dài hơn. Mọi người ủng hộ mị nha 😘😘😘______...............

Bạn đang đọc Tôi sẽ cưới sáng tác bởi TâmDi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TâmDi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.