Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu giới

Tiểu thuyết gốc · 891 chữ

“Thuở hồng hoang, tranh đấu liên miên, vạn dân lầm than loạn lạc, máu chảy thành sông, xương trắng thành núi, thiên hạ đại loạn, kinh qua một hồi gió tanh mưa máu.

Cuối cùng, chiến tranh bất phân thắng bại, nguyên khí thiên địa đại thương, đành phân ra Lục giới, cùng nhau cai quản thiên địa.

Đứng đầu là Thần giới, nhân số ít ỏi đến đáng thương, nhưng lại mạnh mẽ vô song, linh lực dồi dào, không màng thế sự.

Tiếp đến là Âm giới, không có năng lực thông thiên như Thần giới, nhưng lại chưởng quản sống chết của Lục giới, nắm trong tay luân hồi chuyển kiếp

Nhân giới yếu ớt nhất trong Lục giới, nhưng cũng là nơi nhân số đông nhất, luôn bị ngoại giới khinh thường là “tổ kiến hỗn tạp”, ngàn năm vẫn không thể ngóc đầu, buộc phải thần phục, thờ phụng Thần giới

Còn lại, chính là Nam Cương Huyết Vực, địa phận của Yêu giới, Ma giới và Quỷ giới, gọi chung là Nam Cương Huyết Vực. Nam Cương Huyết Vực không đông đúc như Nhân giới, không uy dũng như Thần giới, cũng không quyền lực như Âm giới. Có điều, Nam Cương Huyết Vực là nơi ngọa hổ tàng long, luận về tu vi chỉ sau Thần giới, lại luôn dũng mãnh thiện chiến. Mà Yêu giới là nơi duy nhất trong Lục giới không có đế vương cai trị, hàng trăm yêu tộc lớn nhỏ cùng nhau sinh sống. Hồ tộc ta được mệnh danh là yêu tộc mạnh mẽ nhất trong Yêu giới, nhưng Băng tộc trưởng của chúng ta vẫn luôn không xưng đế, cùng các Yêu tộc khác chung sống hòa bình, nước sông không phạm nước giếng.

Tiếng đọc trầm trầm ru ngủ của lão sư hồ yêu đột nhiên ngưng lại, hướng tới một góc của phòng học mà quát lớn: "Nguyệt Lang! Đây là lần thứ mấy trò ngủ trong tiết ngày hôm nay rồi".

Nữ hồ yêu tên Nguyệt Lang kia giật mình tình dậy, nhìn ngó xung quanh rồi thản nhiên buông một câu: "Sư tôn, đâu phải mình ta ngủ a"

- Vậy cũng cãi được sao, ngươi tu luyện chẳng ra đâu vào đâu, yêu thuật yếu kém, văn dốt võ nát, chỉ được độc một việc mồm mép tép nhảy, đã vậy còn không chịu học tập cho tử tế. Quay về chép phạt mười lần bài học hôm nay đi.

Nguyệt Lang lười biếng đứng lên, cùng đống sách vở lộn xộn quay người rời đi, liếc cũng lười liếc lão hồ sư một cái.

- Đứng lại đó, đang trong tiết học, ngươi muốn đi đâu hả? Lão hồ tôn vẫn không chịu buông tha.

- Không phải sư tôn nói muốn ta chép phạt sao, giờ ta đi về chép, nói rồi quay người chạy mất. Trước khi đi còn lẩm bẩm một câu: "Bắt ta chép phạt hả, mơ đi".

Một hồ yêu khác quy quy củ củ mà đứng lên, nhỏ giọng: “Sư tôn, mong người nể tình Nguyệt Lang trẻ người non dạ, tha cho muội ấy. Đều là Ngọc Ly không tốt, không dạy dỗ Nguyệt muội muội chu đáo, khiến muội ấy vô pháp vô thiên như vậy”.

Lời này nghe thì có vẻ như muốn thay Nguyệt Lang cầu tình, nhưng lại ngầm muốn mắng Nguyệt Lang lười biếng ngu dốt, không có phép tắc. Nếu như Ngọc Ly cô ta không dạy dỗ tốt người kia là có lỗi, vậy lão hồ yêu ngày ngày dạy dỗ chẳng lẽ là tội không thể tha? Đây chính là cấp cho lão hồ yêu một cái tát.

Có điều, lão hồ tôn đang trong cơn giận dữ, cũng không rảnh để ý nhiều như vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng: Hừ, trẻ người non dạ? Cô ta đã 1000 tuổi, còn trẻ người non dạ gì nữa chứ. Ngọc Ly, vẫn là trò hiểu chuyện nhất.

Bất quá, hồ yêu đại nghịch bất đạo kia một chút cũng không để ý bên kia xảy ra một màn đặc sắc, chạy một mạch đến một dãy núi khác

“Trúc Bạch ca ca, Trúc Bạch ca ca, mở “cửa” cho muội”

Nơi đây là Bạch Thư sơn, một dãy núi biệt lập của Hồ tộc. Cả dãy núi rộng lớn chỉ có duy nhất một căn nhà, chính là nơi ở và tu luyện của tộc trưởng đời tiếp theo của Hồ tộc – Trúc Bạch. Nơi này được ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng một tầng cấm chế, chỉ có chủ nhân của nơi này mới có thể mở ra. Mục đích sử dụng của cấm chế, cũng không phải để bảo vệ tiểu tộc trưởng gì gì đó, mà là vì tiểu tộc trưởng Trúc Bạch này quá mức tuấn mĩ, thường xuyên bị đám nữ hồ yêu quấy rầy, khiến việc tu luyện bị gián đoạn, đành phải dành cho hắn cả một Bạch Thư sơn để hắn an ổn tu luyện.

Cấm chế trong suốt màu xanh nhạt như bị ai đó xé rách, tạo thành một lỗ hổng lớn vừa đủ để Nguyệt Lang chui vào, sau đó lập tức đóng lại như cũ.

“Trúc Bạch ca ca, ta muốn xuống Nhân giới”.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 7
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.