Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự kết thúc rồi?

Tiểu thuyết gốc · 1945 chữ

- Muốn về?

- Được, ta cho cô về. Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, nước sông không phạm nước giếng.

Y chầm chậm gằn từng chữ từng chữ, gạt đi vệt máu còn vương trên mặt, mang theo Dạ Tử Kiếm rời đi không một cái ngoảnh đầu.

Xung quanh thật tĩnh lặng, tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.

Toàn thân vô lực, thật sự muốn ngã xuống, từ nay về sau đều không tỉnh lại nữa.

Nàng cúi đầu nhìn xuống Trúc Bạch bất tỉnh nhân sự, bất tri bất giác trong lòng trào dâng sự mệt mỏi đến tột cùng.

Nước mắt trong suốt vẫn từng giọt rơi xuống, lăn chầm chậm trên khuôn mặt mĩ lệ. Nóng, thật nóng.

Tại sao vậy?

Rõ ràng trăm phương nghìn kế trở về, hiện tại không phải như ý nguyện rồi ư.

Không phải trước kia một khắc một giây cũng luôn nung nấu ý định trở về sao?

Vậy tại sao lại thấy khó chịu như vậy.

Lồng ngực trở nên đau nhói, hô hấp cũng thật khó khăn.

Đây chính là...không nỡ sao?

Tại sao chứ. Tại sao lại cảm thấy luyến tiếc những thứ tốt đẹp, nuối tiếc...hắn.

Nàng lắc đầu, sẽ không, sẽ không đâu.

- Hắn là hoàng tử Ma tộc. Hắn cao cao tại thượng, hắn đứng trên vạn người. Hắn có sứ mệnh của hắn. Còn ta, chỉ là một hồ yêu nhỏ bé không quyền không thế. Nhưng mà ta vẫn có sứ mệnh của ta. Sứ mệnh của ta, ước nguyện của ta, đều chỉ có một. Chỉ mong đời này bình bình an, cùng với Thanh Phong muội sống một đời vô lo vô nghĩ, vô ưu vô phiền. Vậy là đủ rồi.

Nàng nở một nụ cười, tựa như đoá hoa hồng nở rộ, mỹ lệ đến tha lương. Vốn dĩ là người của hai thế giới hoàn toàn khác, tại sao phải cố chấp đến như vậy. Chỉ là nàng tự mình đa tình, tự mình si tâm mộng tưởng, tự mình lừa gạt bản thân. Cùng với hắn, không có chút nào quan hệ.

Thì ra...đây gọi là tình yêu. Có chút ngọt ngào mong đợi, có chút nhớ nhung không nỡ, có chút đau khổ ... đắng chát.

-Phải. Đúng là nên về rồi.

Nàng ôm lấy Trúc Bạch, tản ra chút linh lực nhàn nhạt, trở về nơi bắt đầu.

Mọi thứ nên kết thúc rồi

Sống thật tốt nhé Hắc khó ưa, rất nhanh rồi ngươi sẽ quên ta thôi.

Hoặc cũng có thể, từ khi bắt đầu, ngươi vốn chẳng hề nhớ đến ta.

---------------------------

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ mau thức dậy đi! Tỷ tỷ

- Được được được tỷ dậy. Tiểu bạch lê của ta đừng có hét nữa đừng có hét nữa. Ai za muốn thủng cái tai tỷ tỷ rồi.

Nàng một tay bịt miệng Thanh Phong, một tay lười nhác nắn nắn cái má nhỏ

- Thanh Phong chúng ta thật là xinh đẹp nha, lớn lên nhất định tỷ tỷ sẽ tìm cho muội một lang quân thật tốt, oáp. Mau đỡ tỷ tỷ dứng dậy, nhẹ chút nhẹ chút. Tỷ sắp mệt chết đến nơi rồi aaaaa...

Thanh Phong hai mắt hung dữ trợn lên, chống nạnh nói:

- Bạch ca ca đang đợi tỷ kia kìa, còn không mau đi ra rót nước mời người ta đi. Hứ, tỷ chỉ ngủ là giỏi nhất thôi. Lại còn nói muội, ai đó sắp ế ẩm đến mốc người luôn rồi kìa, hư

Ấy, tiểu muội muội hiền lành khả ái của ta đâu rồi? Từ khi nào biến thành bà cụ non đanh đá hung dữ thế này? Xem ra lần luyện tập ở Bắc cương này đã dạy hư không ít. Đợi xem chút nữa ta trị muội thế nào.

- Trúc Bạch ca ca, huynh tới có việc gì sao?

Ài, lâu rồi không nhìn lại, quả nhiên huynh ấy lại gầy thêm nhiều rồi. Hôm qua đều là vì cứu nàng huynh ấy mới bị thương, thực có lỗi mà.

- Không có việc gì thì không được tới sao?

Trúc Bạch hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại điềm tĩnh như cũ, khoé miệng khẽ cười.

-A...tất nhiên là được rồi. Chỉ là huynh xuất quan như vậy sẽ không bị tộc trưởng khiển trách đó chứ?

-Không sao đâu. Ta chỉ muốn đếm xem muội có bị thương không thôi, tộc trưởng nhất định không trách phạt

Xung quanh không biết từ lúc nào đã có lố nhố một đám người tò mò vây xung quanh. Cũng không có gì lạ, nàng đi lâu như vậy, lần này trở về bọn họ nhất định phải tới thăm rồi.

- Vào trong đi

- Hả? À...ò

Trúc Bạch đột ngột khoát tay, một tầng linh lực xanh trắng đan xen liền phủ lên gian phòng của nàng, cùng với tầng linh lực ở Bạch Thư Sơn giống nhau như đúc, tựa như một Bạch Thư Quán phiên bản nhỏ vậy. Nàng đã đến nơi đó không biết bao nhiêu lần, nhìn tới mòn mắt đi tới mòn chân luôn rồi, sao có thể không biết tầng linh lực này là có tác dụng gì. Mặc kệ là thứ gì, một khi bước vào tầng linh lực này, cho dù là làm cái gì thì người bên ngoài cũng sẽ không thể nghe, không thể nhìn, lại càng không thể xâm phạm.

- Huynh muốn làm gì vậy?

Trúc Bạch yên lặng không nói, chỉ lặng lẽ nhìn từ trên xuống dưới một lười, khàn khàn nói:

Nguyệt nhi...đột phá sao? Là khi nào?

- Là đêm hôm qua. Muội cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

- Không sao, đột phá là chuyện tốt. Ta...ta thực sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi...vậy nhưng vẫn là chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Bỏ đi, ta không hỏi vì sao muội gặp hắn, cũng không hỏi vì sao muội không chịu trở về. Với ta nguyên nhân không quan trọng, kết quả mới là thứ ta quan tâm. Ta...ta chỉ muốn hỏi...muốn hỏi Nguyệt nhi...hắn... không tổn thương muội chứ?

Nàng vốn dĩ có thể lập tức trả lời không có. Vậy nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, lòng lại bất giác nhói lên một chút, cuối cùng vẫn là im lặng không trả lời.

- Được, ta hiểu rồi. Muội hảo hảo nghỉ ngơi đi. Huynh quay về trước. Có điều gì không ổn cứ đến tìm ta là được.

Nàng vẫn đang đắm chìm trong hồi ức, nghe thấy câu kia cũng theo bản năng gật đầu một cái. Tận đến lúc Trúc Bạch rời đi rồi mới giật mình: ta cái gì cũng không nói, huynh ấy là biết cái gì vậy?

Trúc Bạch một lòng đầy phiền muộn mà rời đi, ra đến cửa liền bị đám hoa si quấn lấy. Tự mình căn dặn mấy người kia không được tiết lộ bất cứ chuyện gì xảy ra vào lúc Nguyệt Lang rời đi mới yên tâm trở về.

- Công tử, tài liệu về Nhất Tiễn Xạ Thiên đã có ở đây rồi. Có điều...người cũng biết hắn rất lợi hại mà, ngoài những thứ cơ bản này thì hầu như...không điều tra được thông tin đặc biệt nào.

- Vô dụng.

Trúc Bạch ánh mắt vốn nhu hoà lại lộ ra vài phần hung dữ. Hắn trước nay chưa từng mất kiểm soát như vậy, nhưng có liên quan đến Nguyệt Lang, hắn kiểm soát không nổi.

- Thuộc hạ đáng chết.

- Bỏ đi, đừng lúc nào cũng nói sống nói chết trước mặt ta. Người ở Ma giới có gửi thư lại chưa?

- À, có, có. Đều ở đây.

Trúc Bạch cầm lên hai bức mật thư, đọc đi đọc lại một lượt, cuối cùng đem vào lửa đốt đi, lông mày nhíu lại, khuôn mặt thanh nhã có chút thâm trầm.

Ngươi nói xem...tại sao Hắc Thiên tiên linh đương nhiên không bằng phụ thân hắn, điều kiện tu luyện lại càng không thể tốt bằng phụ thân hắn...chẳng lẽ là dựa chỉ dựa vào thiên phú cùng tu luyện mà có thể vượt qua cha hắn, thống nhất Ma giới ư?

Chưa nói tới...tại sao rõ ràng thống nhất Ma giới là hắn, phế truất cựu đế cũng là hắn...vậy nhưng hắn lại chỉ là một Đại hoàng tử, còn phụ thân hắn lại nghiễm nhiên trở thành Ma tôn? Không những vậy đến binh quyền của Ma giới hắn cũng không được giữ, luôn luôn bị phụ thân nghi thần nghi quỷ...rốt cuộc là tại sao. Chắc chắn không phải là phụ mẫu tình thâm. Nhất Tiễn Xạ Thiên là loại người thế nào, hắn không có thứ gọi là tình cảm, chỉ có quyền lực và trả thù. Hơn nữa phụ thân hắn từ nhỏ đã vứt bỏ hắn ở chiến trường không thèm ngó tới một lần, mẫu thân hắn cũng là do Ma tôn kia hại chết. Không có khả năng Hắc Thiên tự mình dâng cho cha y chiếc ghế Ma tôn

Chắc chắn có ẩn tình.

- Vậy...vậy thuộc hạ...

- Điều tra về khoảng thời gian Nguyệt nhi ở Thiên quán, càng chi tiết càng tốt. Đặc biệt là tối hôm qua. Bất luận là nguyên nhân hay kết quả, ta đều muốn biết.

- Tuân lệnh công tử.

- Khoan đã.

Bạch y thuộc hạ giật mình, lo lắng hỏi hắn...

- Còn...còn chuyện gì sao?

- Bên phía của mẫu...của bà ấy sao rồi

Kẻ kia lén thở phào, lau mồ hôi nói:

- Án binh bất động. Sau khi hạ độc công tử cũng không có làm thêm cái gì.

Trúc Bạch xoa xoa mi mắt, nhàn nhạt nói:

- E là không đơn giản như vậy. Tiếp tục theo dõi.

- Rõ.

Trúc Bạch y hoàn toàn không biết, cách đó chưa đến mười trượng, cũng đang có một người muốn dẹp bỏ nỗi lo này cho hắn

- Không phải bà ta nói giữ lại Nguyệt Lang để đối phó tên Hắc Thiên đó sao. Sao nào, hiện tại cũng không còn tác dụng, còn muốn ngăn cản bản công chúa lấy mạng ả?

Hồng y nữ tử tức giận la lối, nếu không có tầng linh lực cách âm đặc biệt kia có lẽ cả Thiên giới cũng có thể nghe rõ.

- Cô không được làm càn. Ta không chịu nổi trách nghiệm đâu.

- Vậy nếu ta nhất quyết làm càn?

- Vậy thì thuộc hạ buộc phải dùng hạ sách thôi.

- Vậy ngươi còn muốn ta ở lại Hồ tộc này làm một hồ yêu bình thường tới khi nào nữa?

- Không phải trước khi đi cô đã đồng ý với Thần đế rồi sao, ngoan ngoãn phối hợp, Trúc Bạch kia là của cô.

- Được. Coi như ngươi lợi hại. Mau cút cho ta.

- Tốt nhất cô đừng làm chuyện ngu dốt. Cáo từ.

Hồng y nữ tử tức giận đến đỏ cả mặt, tay ngọc vung ra, mang theo linh lực điểm một cái lên trán. Nếu vị thuộc hạ của cô ta còn ở đây, chắc hẳn nhận ra đây là thông linh thuật.

- Công chúa, đã chuẩn bị tốt, đợi lệnh của người.

- Hảo. Tối hôm nay, làm đúng theo kế hoạch.

- Nhưng...nhưng công chúa...liệu Thần đế có...

- Câm miệng. Đến ngươi cũng dám dạy bản công chúa phải làm gì sao? Bà ta muốn trả thù Hắc Thiên, trả thù Hắc gia. Nhưng mà phụ thân ta thì lại chỉ cần giết. Nếu làm không xong, vậy thì đừng quay trở về Thần giới nữa.

- Tuân...tuân lệnh.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.