Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỉ ngạn tri ta ý. Xuy mộng đáo quân tâm

Tiểu thuyết gốc · 3210 chữ

"Hả?"

Tử Phi Lăng ngẩn ra một lát, phản ứng đầu tiên là ngửa đầu cười lớn đến tận mang tai.

- Hắc hoàng tử à, bản tôn thấy ngươi nên về nhà tĩnh dưỡng lại thần chí thì tốt hơn. Ha ha... ngươi.. ha... ngươi... hồ đồ đến hỏng rồi

Cảm nhận được sát khí nồng đậm không chút che dấu cuồn cuộn bộc phát, y cuối cùng cũng ngừng cười, thu lại bộ dáng nam tử tuỳ tiện cùng điên cuồng lại nháy mắt trở thành thiếu niên anh tư trầm ổn. Đáng tiếc, Diêm đế y năm nay cũng gần tròn hai vạn tiên linh rồi, hai chữ thiếu niên này nghĩ thế nào cũng không hợp. Vẫn là hợp với ba chữ công tử ca hơn.

Y cuối cùng cũng rời khỏi long ỷ, mắt rồng hờ hững nhướng về phía Hắc Thiên. Chỉ thấy một nữ tử hai mắt nhắm nghiền, bạch y nhuốm máu, cùng với Nhất Tiễn Xạ Thiên hắn đều thảm không nỡ nhìn.

Một khắc kia, không biết có phải do Hắc Thiên hắn hoa mắt nhìn lầm, trong mắt Diêm đế y xẹt qua một tia thâm trầm, trao đổi với hắn một cái nháy mắt

-Nữ tử này chết rồi?

Âm đế không nhanh không chậm nói, ngữ khí cũng chẳng có mấy phần quan tâm

"Người sống khoẻ mạnh thì cần xuống cái nơi quỷ này thu thập hồn phách chắc. Hỏi vô cùng thừa"

Vô Tung trong lòng thầm mắng, không hiểu tại sao hắn nhìn tên Tử Phi Lăng này chỗ nào cũng không vừa mắt.

Đợi một lúc vẫn không có ai đáp lại, Diêm đế đành bất đắc dĩ ho vài tiếng, ngượng quá hoá giận liền dứt khoát ném cục tức lên người hồn nô bên cạnh:

-Còn đứng trơ mắt ra nhìn cái gì. Tử sinh tự có an bài, bước vào vòng luân hồi cho dù là kẻ nào cũng không được phá vỡ. Âm giới chưởng quản sinh tử luân hồi, sao có thể vì tư lợi mà làm càn, huỷ đi thiên mệnh, nghịch lại luân thường. Người đi trà lạnh, tiễn khách.

"Ngươi..."

Dạ Tử Kiếm bên hông run lên, thân kiếm đen tuyền không tự chủ được mà rời vỏ, mang theo sát khí bài sơn đào hải. Có điều cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Hắc Thiên hơi ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi kiếm lạnh lẽo vô tình khiến người ta không rét mà run

-Thất lễ

Đợi đến khi Diêm đế y ngẩng đầu nhìn lại, uy áp khủng khiếp của sát khí đã biến mất không một dấu vết, chỉ còn lại tàn ảnh đơn bạc trên không trung rộng lớn bất tận.

-Si tình như vậy...đáng tiếc, chỉ là một đoạn nghiệt duyên.

Y thở dài, trong đáy mắt luôn kiêu ngạo tuỳ hứng lại lộ ra chút thương hại.

-Tôn thượng...có cần hạ quan đặc biệt căn dặn Mạnh bà, cho cô nương ấy đầu thai chuyển thế sớm hơn một chút, lại phá lệ giữ lại kí ức tiền kiếp không?

Hồn nô bên cạnh thấp giọng nói nhỏ, bên khoé miệng còn rỉ ra chút máu, có lẽ là do uy áp Hắc Thiên trong vô thức lộ ra.

-Không cần! Tuy ta không để tâm đến cái gì mà trọng trách, cái gì mà thiên cơ, nhưng vẫn nên có điểm dừng. Lục giới này người đáng thương nhiều như vậy, không cần giúp đỡ một mình cô ta.

-Tôn thượng anh minh.

-Mang mấy thứ này xuống hết đi. Nói với mấy lão đầu đó việc này bản tôn xử lí xong rồi. Hồi Bỉ Ngạn Cung.

"Cung tiễn tôn thượng"

Đêm đông lạnh lẽo, trăng sáng cũng theo đó mà mờ mịt âm u, nhẹ đếm từng chiếc lá mẫu đơn cô độc rơi xuống.

Rừng trúc Thiên quán, hai thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống, tựa như lá mẫu đơn nhỏ bé âm thầm lặng lẽ rơi.

-Đến rồi?

Thanh âm khàn khàn đột ngột từ một góc vang lên. Chỉ là hai từ nhẹ tựa lông hồng, lại mang theo bức bách vô hình khiến người ta không nhịn được mà cung kính run sợ

-Ngươi doạ ma ta đấy à. Đến rồi!

Người đến là một nam tử áo tím, tóc đuôi ngựa buộc cao, trên mặt tuỳ tiện che một tấm vải đen, ngón tay thon dài không ngừng nghịch qua nghịch lại quạt trắng vẽ chín đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực như lửa, hông kêu leng keng một miếng ngọc bội khắc bạch long. Mỗi bước đi đều mang theo phong tao nho nhã, miệng ẩn ý cười, tuyệt nhiên cực kì xứng với danh đệ nhất phong lưu.

Giọng nói khàn khàn lạnh nhạt trong bóng tối lại lần nữa vang lên:

-Vào chuyện chính đi. Ngươi muốn thứ gì

-Thái độ gì đây? Bản tôn là đến cứu mạng phu nhân ngươi đó. Ngươi có tin ta...

Lời chưa nói hết đã lập tức bị cắt ngang

"Được được được được. Diêm Đế nói gì cũng được. Không còn nhiều thời gian nữa, hai người không thể mỗi người nhịn một chút sao"

Hắc Thiên rũ mắt, mặt vô biểu tình, có điều sắc mặt đã hoà hoãn không ít, giọng nói mang theo chút khẩn trương:

"Ngươi vì sao đổi ý"

Trên Diêm La Điện, Diêm Đế hung hăng hống hách, một bộ dáng kiêu ngạo tự mãn, không để ai vào mắt.

Có điều Hắc Thiên còn chưa ra khỏi địa phận Âm giới, đã nhận được một đoá bỉ ngạn hoa.

Bỉ ngạn hoa là thánh hoa của Âm giới, không ai không biết. Hắc Thiên hắn lại càng biết, mật tín của Diêm Đế đều là gửi đi bằng một đoá hoa bỉ ngạn

Bỉ ngạn đỏ rực chói mắt vượt ngàn dặm bay đến trên tay hắn. Trong nháy mắt linh quang lấp lánh loé lên, luân chuyển quanh những cánh hoa đỏ tươi rực rỡ, truyền đến mấy chữ ngắn ngủi lại vô cùng âm vang hữu lực

"Giờ tý ba khắc, chờ tại Thiên quán. Lăng"

Một ngọn lệ hoả xanh biếc bùng lên dữ dội, đoá hoa mỹ lệ trong tay nháy mắt đã biến thành tro tàn, phiêu phù như sương khói.

- Vậy vì sao khi đó trên Diêm La Điện ngươi lại đồng ý từ bỏ, quay người rời đi?

Diêm Đế khẽ nói, khoé môi rộ lên một nụ cười tà mị. Cả ba không ai mở miệng, lại tự nhiên mà minh bạch ý tứ của đối phương.

- Diêm Đế một tay che trời, hoá ra vẫn có điều cố kị. Thật là mở mang tầm mắt. Có điều không biết hôm nay đến là muốn gì ở chúng ta đây"

Vô Tung híp mắt, môi mỏng cũng ẩn hiện ý cười.

"Quân tử không nói vòng vo. Chỉ là chút chuyện thanh lý môn hộ mà thôi, bêu xấu rồi. Bất quá hiện tại vẫn nên cứu người quan trọng, có gì để sau đó nói"

- Diêm Đế à...ngài không sợ chúng ta cứu được người sẽ quay lưng phủi sạch quan hệ sao?

Lời nói có chút khó nghe, ngữ điệu lại vô cùng ngọt ngào nịnh nọt.

- Nga...cái này có gì phải sợ. Người cứu được rồi, có thể hoàn hảo vô khuyết như ban đầu hay không còn cần nhờ đến dưỡng hồn trùng của ta đó.

- Vậy chúng ta lại nợ Diêm Dế một ân tình rồi

Hai người vui vui vẻ vẻ mà nói, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một trận ấm áp, tựa như tri âm tri kỉ, chưa gặp đã thân.

- Tiểu tử, ngươi là Vô Tung phải không? Đã rất lâu rồi...ta chưa gặp một tiểu tử thú vị như ngươi.

- Tán gẫu đủ chưa?

Hắc Thiên vẫn luôn im lặng không nói, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

- Hắn gấp rồi, nhớ phu nhân rồi, chờ không nổi nữa rồi. Đi thôi.

Diêm Đế cũng không biết vì sao bản thân lại đột nhiên có chút vui vẻ, cố sự như nước biển điên cuồng hiện lên trước mắt, từng chuyện từng chuyện chậm rãi lướt qua. Trước mắt hắn tựa như có một hài tử ba bốn tuổi, trên tay cầm một vò quế hoa, lén lút uống từng ngụm rượu thơm nồng. Lại tựa như có một đứa trẻ khác, tới giành rượu với hắn, nói hắn không được uống, sẽ bị phạt. Kết quả hai hài tử đó đều say nhè, cười cười nói nói nằm lên hàng trăm đoá bỉ ngạn đỏ rực như lửa.

"Diêm Đế muốn nói gì sao?

"Không...không có gì. Đi thôi"

Mắt hắn khẽ nhắm, lại mở, lông mi không tự chủ được nhẹ run. Hắn đột nhiên cảm thấy tiết trời thật lạnh, hình như cũng đã rất lâu rồi...không cảm nhận được lạnh lẽo như vậy.

Ý cười trên miệng hắn càng sâu, tựa như hoài niệm, tựa như luyến tiếc...lại tựa như trào phúng chính bản thân mình.

Đêm đông nào không lạnh lẽo như vậy?

Là hắn cho rằng nó lạnh mà thôi...hoặc cũng có thể là...thứ chân chính lạnh lẽo...không phải những giọt mưa mải miết rơi

Rốt cuộc chỉ là ảo cảnh do trăm ngàn chấp niệm chắp vá mà thành. Mở mắt ra...chớp mắt đã hoá cát vàng. Đưa tay với, lại phát hiện ra cát đã theo gió bay đi hết

Chỉ còn lại một đoá bỉ ngạn trong lòng.

Vô Tung nheo mắt, không nhanh không chậm nói

- Diêm Đế ngài xem, phía trước là Âm giới rồi

Diêm Đế lại giật mình hốt hoảng, quạt trắng trong tay cũng vô thức mà rơi xuống

"Tử Diệp"

"Là đệ sao Tử Diệp"

Vô Tung: "..."

Hắc Thiên: "..."

Không khí nhất thời trở nên trầm mặc

Diêm Đế hai mắt vô hồn, miệng run rẩy không ngừng hai chữ Tử Diệp. Tới khi hắn hồi thần lại mới phát hiện bản thân vừa rồi thất thố thế nào, vội vàng cúi xuống nhặt lại quạt trắng, ngượng không biết nên tìm chỗ nào mà chui

- À...không...khụ...không phải...ta...khụ...ta nhận nhầm người

Hắc Thiên nhíu mày, mắt phượng lạnh lùng phảng phất vài tia nghi hoặc, có điều rất nhanh đã trở về như cũ, mông lung mờ mịt khiến người ta như lạc vào sương mù, nhìn không thấu rốt cuộc y đang nghĩ thứ gì.

Diêm Đế mở quạt che đi mũi dài thẳng tắp, chỉ lộ ra con ngươi đen tuyền thập phần tuấn mỹ.

Tiểu tử Vô Tung đó...giọng nói của hắn...thực sự rất giống người kia

Giống tới mức hắn không phân biệt nổi

Nhưng hiện tại nghĩ lại...có lẽ là lúc đó hắn nhớ lại vài chuyện cũ, tưởng tượng ra mà thôi.

Hắn vậy mà đã già rồi, đầu cũng sắp hỏng tới nơi rồi

Người cũng đã chết rất lâu rồi...chấp niệm vì sao vẫn buông không nổi, ngày ngày dày vò hắn, khiến hắn cả đời hối hận, cả đời sống không bằng chết

- Trước tiên tới Bỉ Ngạn Cung rồi nói. Đừng thấy canh phòng lỏng lẻo, thực ra mỗi bước đều là thiên la địa võng.

Tốt nhất đừng dùng tới linh lực.

- Đây...đây là Bỉ Ngạn Cung thật đó hả?

Vô Tung ngã ngửa, trố mắt nhìn. Khắp cung la liệt không biết bao nhiêu y phục, ngoại bào, vũ khí, cơ giáp, sàn nhà liếc sơ qua cũng có ngàn loại phù chú, cổ thư, tuyệt kĩ, lò luyện đan, tranh vẽ, thậm chí còn có không biết bao nhiêu vò rượu lăn lóc khắp nơi.

Nếu không phải bên ngoài lộng lẫy xa hoa đề ba chữ Bỉ Ngạn Cung, có lẽ Vô Tung sẽ nghĩ có phải hắn đi nhầm cái miếu hoang hay nhà hoang nào đó chăng

Thật khó mà nghĩ tới nơi này là chỗ ở của Diêm Đế hô mưa gọi gió, vạn người kính sợ.

Hắc Thiên vốn ưa sạch sẽ, nhìn thấy cảnh này cũng chẳng biết nên nói cái gì, không biết nói gì liền khỏi phải nói nữa.

- Ầy...hơi bừa một chút. Đừng quan tâm, cứu người quan trọng.

Diêm Đế cảm thấy đêm nay thật sự là vứt hết mặt mũi cho chó gặm rồi

"Ây...không được, cái áo đó ngày mai bản tôn còn cần mặc ngự triều"

"Ây...đừng dẫm đừng dẫm...vò rượu đó bản tôn mới uống một nửa...ngàn vàng khó tìm nha"

"Ấy...cẩn thận, một trong mấy cái kim bài đó có cơ quan mật. Tốt nhất đừng dịch chuyển nó"

Vô Tung, Hắc Thiên: "..."

Loay hoay một hồi cuối cùng cũng an toàn đi qua ngoại điện, lại đi qua vài trướng đỏ rực chói mắt thêu hàng trăm bông bỉ ngạn mới tới tẩm cung của Diêm Đế.

Tẩm cung ngược lại vô cùng gọn gàng sạch sẽ, lộng lẫy xa hoa, cùng với ngoại điện thực sự giống đem ăn mày so với hoàng đế. Đây thực sự là cùng một nơi sao?

Tử Phi Lăng nhất quyết nhắm mắt làm ngơ, dù gì cũng mất mặt nhiều rồi, mất mặt thêm chút nữa cũng có chết ai đâu. Y vô cùng nhanh nhẹn đi tới giường, lật lên ba bốn lớp chăn đệm cầu kì diêm dúa, phía dưới không ngờ lại có một miếng ngọc bội phỉ thuý lấp lánh xinh đẹp. Vậy mà cũng là một miếng ngọc bội bạch long, một xanh một trắng, thanh nhã cao quý, có lẽ là một cặp ngọc định tình.

Tử Phi Lăng nếu biết được Vô Tung đang nghĩ thứ gì, có lẽ sẽ có tâm tư tự tử

Đáng tiếc y không biết, tay dài cẩn thận ghép lại hai miếng ngọc bội, lại nhỏ chút máu tươi vào nó.

Rắc rắc

Tiếng động cơ máy móc kêu lên, kèn kẹt hai tiếng, từ tủ sách lộ ra một cái mật thất

Mật thất lạnh đến tê người, càng đi xuống càng lạnh, giống như hầm băng ngàn năm lạnh đến cắt da cắt thịt

Phía dưới tối như hũ nút, hoàn toàn không có cái gọi là ánh sáng. Đương nhiên với ba người bọn họ, đây hoàn toàn không phải là vấn đề. Ma khí bùng lên mãnh liệt, trên tay Hắc Thiên đã có thêm một tầng lệ hoả đỏ rực, vừa có thể chiếu sáng vừa có thể sưởi ấm, quả nhiên lợi hại.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng dừng lại cạnh một cái hồ nước lớn, bên dưới đã không còn bậc thang đi xuống

Hồ nước kia xanh mát dễ chịu, chính giữa có một bông hoa bỉ ngạn đen bạc, tựa như rỉ máu, xung quanh nó là hàng ngàn tia linh khí vàng nhạt ẩn hiện bao bọc quanh đầm

- Đây là Huyết Anh Thuỷ, kết tinh từ hàn khí cực lạnh của mật thất mà thành. Máu của đoá bỉ ngạn kia là hấp thụ của thượng cổ ma thú Cùng Kỳ, vạn năm không héo, vĩnh viễn rỉ máu tanh dưỡng âm khí.

Tử Phi Lăng cười cười nhướng mày nhìn Vô Tung, giọng nói lại có chút ôn hoà. Quạt trắng trong tay đung đưa, lại mang theo chút nhàn nhã tiêu sái

- Ồ, ra là vậy. Ủa? Mấy chuyện này Diêm Đế nói với ta làm gì?

Vô Tung giật mình nhận ra có chút không đúng

- Không có gì. Chỉ là bản tôn phát hiện tiểu tử ngươi rất có hứng thú với mấy thứ này, tiện nói một chút thôi

"..."

Một đạo linh lực cường đại bắn xuống hồ, tinh quang lưu chuyển, đoá bỉ ngạn rỉ máu kia đột nhiên phát sáng, nước trong hồ cũng càng ngày càng dâng cao

Rầm rầm

Dưới nước đột ngột trồi lên một toà tháp đồ sộ lớn bức người, tầng tầng lớp lớp sừng sững như hắc long vượt nước, khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Hồ nước này còn có thể có thứ to lớn hùng hồn đến vậy sao.

Nhìn chất liệu và hoa văn khắp trên chín tầng tháp, thời gian chắc cũng đã thuộc hàng thần vật hồng hoang, có điều toà tháp này được linh khí phong ấn, linh lực dồi dào,

tinh hoa vô hạn, đương nhiên không hư tổn như những thần vật lưu lạc giang hồ kia.

Hắc Thiên khoé mắt có chút mơ hồ, âm trầm nói:

- Đây là...Cửu U Ngục?

- Phải, đương nhiên là Cửu U Ngục

Tử Phi Lăng lại bắn ra một luồng linh lực, máu tươi cuồn cuồn chảy vào bỉ ngạn đen trên đỉnh tháp. Cửa tháp chậm rì rì mở ra, linh lực mạnh mẽ bắn ra tứ phía, hàn khí doạ người, lớn tới mức nếu bọn họ không bay lên, chắc chắn sẽ không nhìn tới đỉnh.

- Cải tử hoàn sinh là đại cấm thuật, nếu như Hắc hoàng tử dám tới, hẳn đã chuẩn bị từ trước rồi. Dẫn Hồn Đăng Âm giới đương nhiên có thể cho ngươi mượn, nhưng có lấy được hay không...còn tuỳ vào bản thân ngươi nữa.

Cửu U Ngục, tên cũng như vật, có tất cả chín tầng. Mỗi tầng đều là thiên la địa võng, nguy hiểm trùng trùng. Thành công đột phá chín tầng, phía dưới chính là ngàn vạn thần vật, trân tài dị bảo, vô số tài nguyên.

Mà nổi tiếng nhất, chính là ba món cấm vật, Dẫn Hồn Đăng, Tịch Tà Kiếm và Lưu Ly Thánh Huyết

Chỉ cần một trong vạn vật đó, mang ra ngoài cũng có thể đổi được ngàn đời phú quý vinh hoa, ngàn người tung hô, vạn người kính trọng

Nhưng đáng tiếc, trải qua ngàn vạn năm ngoài Mục Trần Thần Đế và Nhị Quỷ Văn Y

- Hắc Thiên, tôi đi với cậu

Vô Tung trong lòng biết rõ, Cửu U Ngục là thứu đáng sợ như thế nào. Huống hồ Hắc Thiên hắn cho dù có cường đại cỡ nào, chung quy cũng không phải là đối thủ của thần vật

- Không được. Cửu U Ngục chỉ có thể có một người được tiến vào.

Diêm Đế cau mày khẽ nói

- Ta biết. Đa tạ Diêm Đế nhắc nhở.

Hắc Thiên ngẩng đầu, con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Cửu U Ngục. Từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu lấy một cái, mặt không đổi sắc bước vào Cửu U Ngục, tựa như thứ hắn bước vào chỉ là một bữa tiệc trà, hoàn toàn không phải nơi thập tử vô sinh.

- Nội trong 1 ngày, nếu ngươi không thể bước ra khỏi đây, cửa của Cửu U Ngục sẽ tự đóng lại vĩnh viễn. Mà ngươi, cũng sẽ bị nó nghiền thành tro tàn. Nghĩ kĩ chưa?

Diêm Đế có chút không đành lòng, hắn tin Hắc tiểu tử kia không phải người tầm thường...nhưng dù sao...cũng là Cửu U Ngục

- Ta và nàng, cùng sinh cùng diệt

-----------

Giờ tý: khoảng từ 23 giờ đến 1 giờ sáng

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.