Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Hồn Khô

Phiên bản Dịch · 2741 chữ

Chỉ thấy người bịt mặt bay nhanh ra, một cái xương đầu lâu dính trên vai trái hắn. Người bịt mặt thúc dục pháp lực, tròng mắt trống rỗng của đầu lâu phát ra hắc khí đen kịt, một bàn tay từ không trung liền xuất hiện rồi chộp về phía Lâm Phiền và Tây Môn Suất. Tây Môn Suất hừ lạnh một tiếng:

- Ngoại trừ Vô Lượng Vấn Thiên thì ngươi còn chiêu gì nữa không?

Trong lúc nói chuyện, Thất Phá Kỳ của Tây Môn Suất đã bay ra cắm trên bàn tay lớn:

- Phá Pháp!

Ánh sáng lóng lánh, bàn tay lớn bị tạc thành hai đoạn. Tây Môn Suất thu hồi Thất Phá Kỳ:

- Âm Hồn Khô?

- Chính xác mười phần. Căn cứ theo vết tích khắp nơi ghi chép rồi tập hợp lại, người sau khi chết nhân hồn quy thiên, địa hồn về mộ, mệnh hồn quy địa phủ. Do địa hồn một mực ở lại trong thi thể nên Âm Hồn Khô của Quỷ môn căn cứ vào lý thuyết này, dùng đầu lâu câu của người có chu vi cao cường để luyện chế. Đáng tiếc rằng đầu lâu của Hô Duyên Báo đã quá lâu rồi, cho nên Âm Hồn Khô chỉ còn biết đến hai cái pháp thuật, hơn nữa uy lực cũng giảm rất mạnh. Còn nữa, sử dụng Âm Hồn Khô để thi triển Phiêu Bình cần một lượng chân khí khổng lồ mới có thể chèo chống. Cho nên, vị sứ giả Quỷ Môn này… ngươi tiêu chắc.

Người bịt mặt phát ra âm thanh khàn khàn:

- Âm Hồn Khô vừa xuất thì cá chết lưới rách, tiếc rằng ta mới chỉ luyện được một cái Âm Hồn Khô, mà địa hồn lại mỏng manh. Nếu không phải vậy thì các ngươi đã tán thân từ lâu rồi.

- Bày bựa.

Tây Môn Suất xuất ra Cổ kiếm phóng đến người bịt mặt, Lâm Phiền nói:

- Cây này là Phá Kiếm đấy à?

Lúc Ma Quân thu đồ đệ liền giao cây Cổ kiếm này cho Tây Môn Suất, uy lực thật sự có hạn, nhưng mà Tây Môn Suất niệm ân tình nên vẫn luôn giữ bên người.

- Kiếm không ở hình dạng, mà ở tại trong tâm. Mặt khác, kiếm này chính là bảo kiếm, chỉ có điều ta không biết thôi.

Ngón tay Tây Môn Suất vuốt trên thân kiếm, một đạo kiếm quang liền bắn thẳng đến người bịt mặt, một cái mộc thuẫn cỡ lớn xuất hiện ngăn cản kiếm quang. Tây Môn Suất nói:

- Kiếm này không phải kiếm.

- Hả?

Lâm Phiền chưa hiểu. Tây Môn Suất thở dài đáp:

- Sư phụ ta không nói. Người muốn ta tự ngộ, ta ngộ rồi mới khai phong nó, sau khi khai phong mới biết nó không phải kiếm.

- Hả?

Lâm Phiền nhịn không được nói:

- Nói nhảm nhiều vậy làm cái quỷ gì, lên đi bố!

- Gấp cái gì chứ?

Tây Môn Suất vuốt ve thân kiếm.

Một cánh tay của người bịt mặt đột nhiên rớt khỏi thân thể. Người bịt mặt kinh hãi, lập tức vận dụng pháp môn thu lại cánh tay, chân khí vận chuyển bắt đầu nối lại thân thể.

Tây Môn Suất cười ha ha một tiếng, ngón tay lại vuốt một cái, một đạo kiếm khí lại phóng ra, mộc thuẫn kia lại ngăn cản được. Rất yên tĩnh, Lâm Phiền đang chờ đợi, người bịt mặt vô cùng đề phòng, thế nhưng sau đó thì tay phải của hắn lại bay lên. Người bịt mặt bắt lại, khó tin nói:

- Đây là cái gì?

Lâm Phiền lười đáp:

- Ngươi ngu thật hay giả vờ, hắn dùng hai đạo kiếm khí, một đạo thấy được còn một đạo giấu phía sau.

- Không sai, quả thật là vậy. Bất quá, nếu chỉ là kiếm khí bình thường thì có thể chặt được tay hắn hay sao? Đúng là hai đạo kiếm khí như ngươi nói, ta từng sử dụng qua, nhưng không ngờ kiếm khí của kiếm này lại sắc bén như thế. Quả thật là đại xảo bất công mà. ( Nguyên văn câu nói của Độc Cô Cầu Bại: Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công)

- Thì vẫn là kiếm mà.

Tây Môn Suất thở dài:

- Nếu là đại xảo bất công thì cần chi phải để ý nó có phải là kiếm hay không?

Đạo kiếm khí thứ ba bay ra, lần này người bịt mặt tỏ vẻ thông minh, ba cái mộc thuẫn bay lên ngăn cản. Đạo kiếm khí thứ nhất cùng mộc thuẫn song song biến mất, sau đó hai mộc thuẫn còn lại đều tự xuất hiện một đường nhỏ. Chân người bịt mặt bị chém hơn phân nửa.

Lâm Phiền nói:

- Đừng có nương tay chớ, trực tiếp chém hắn thành hai là được rồi.

Tây Môn Suất quay đầu liếc nhìn Lâm Phiền, thấp giọng nói:

- Không phát hiện là chỉ chém được một mảng lớn thôi sao?

Chém tay rất vừa, nhưng chém chân thì không đứt lìa được. Lâm Phiền nói:

- Hắn đang cố chữa trị thân thể trước, thêm vài đạo chẳng phải… A, ngươi cần phải làm quen cho nên đang cố kéo dài thời gian, cố tỏ vẻ mèo vờn chuột, kỳ thật là…

Tây Môn Suất giận dữ:

- Ngươi nghĩ hắn nghe không hiểu?

- …

Người bịt mặt xoay người bỏ chạy, Tây Môn Suất chỉa ngón giữa:

- Thành sự không có, bại sự có thừa.

Chín cây Tật Phong Châm xuyên từ phía sau lưng phóng ra trước ngực, người bịt mặt rất rõ ràng, đánh thì vẫn có thể đánh, nhưng cả hai thằng nhãi này bất kể là đứa nào cũng đều rất khó đối phó. Chạy làm sao đây? Thứ mình cần nhất là thời gian, quan trọng là chữa trị hai cánh tay mới có thể phát động Phiêu Bình, một khi Phiêu Bình được khởi động thì mình có thể bức lui đối phương, sau đó mình có thể bỏ chạy là được.

Một đạo kiếm khí đánh úp từ phía sau, người bịt mặt vội vàng tránh né, đạo kiếm khí sắc bén liền cắt trúng lưng hắn. Lâm Phiền giận dữ:

- Tây Môn Suất, người là đầu heo à, cần gì phải mặc định có một đạo kiếm khí thấy được để nhắc nhở hắn vậy?

Tây Môn Suất khinh bỉ:

- Phi nhận giấu ở trong đó, có phải vô ảnh kiếm khí thật đâu. Đầu heo so với ngươi còn thông minh hơn đấy.

Người bịt mặt rốt cuộc trốn thoát vào rừng cây, hiển nhiên nơi này rất quen thuộc với hắn. Tây Môn Suất và Lâm Phiền tìm kiếm một lát không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể hộ pháp gần nhau, sợ hắn trốn thoát.

Đột nhiên lá cây quét đến, Lâm Phiền cười khổ:

- Con bà nó, nữa rồi.

Chạy chứ sao giờ. Tây Môn Suất biết rõ lợi hại, rất bất đắc dĩ mà lui bước. Lúc này người bịt mặt liền nhân cơ hội mà thoát đi.

Người bịt mặt vừa ra khỏi rừng cây thì một đạo hào quang chiếu lên thân thể hắn, toàn thân hắn lập tức bốc đầy hơi nước, ở phía bên kia hào quang là một nữ tử. Người bịt mặt tránh né, hào quang liền truy kích theo, người bịt mặt chạy đến đâu thì hào quang rượt theo đến đó, hào quang chiếu lên thân thể thì một luồng khí cực nóng lập tức bay thẳng đến kim đan trong cơ thể. Biết rõ không thể trốn, người bịt mặt cắn răng một cái, hét lớn một tiếng rồi bỏ qua hào quang mà nhắm vào chủ nhân của nó.

Nàng kia kinh hoảng kêu to:

- A!

Hiển nhiên là cô nàng không có kinh nghiệm đối địch, còn chưa nghĩ đến chuyện đối phương sẽ đánh về phía mình.

- Tà nhân, tiếp kiếm.

Lại là giọng của một người con gái, bóng kiếm màu lam nhạt liền trảm xuống. Người bịt mặt thúc dục pháp thuật, Vô Lượng Vấn Thiên khởi động, đem cây cối ngăn cản bóng kiếm. Nhưng thật không ngờ rằng bóng kiếm này vô cùng bá đạo, trực tiếp đem cây cối cắt đứt. Đồng thời, bóng kiếm hóa thành mười tám thanh tiểu kiếm đâm xuyên thân thể người bịt mặt. Nử tử nói:

- Vụ Nhi.

- Dạ!

Một đạo hào quang chiếu xạ lên người người bịt mặt, người bịt mặt bị tiểu kiếm đâm cố định, chân khí có thể miễn cưỡng đối kháng kiếm khí xâm lấn cơ thể nhưng vô lực đối kháng với hào quang. Không quá lâu, hắn tận mạng.

- Oa… thật là lợi hại nha.

Lâm Phiền vỗ tay:

- Vụ Nhi thật là lợi hại… Diện kiến chân nhân.

Hai người vừa đến chính là Vụ Nhi và Diệt Tuyệt chân nhân. Diệt Tuyệt chân nhân mang Vụ Nhi rời núi để tế bái cha mẹ nàng. Nhưng sau đó thấy phương pháp truyền thư của Vân Thanh môn liền bắt lại, rồi sau đó cùng Vụ Nhi đến Hô Duyên sơn trang này, vừa vặn đụng độ được người bịt mặt.

Tây Môn Suất một bên khó chịu, chúng ta phải chống đỡ Phiêu Bình, các ngươi lại hưởng thành quả. Tây Môn Suất nói:

- Cô nương này dù bộ dạng xấu thật, nhưng cái Tiểu Thần Quang Ly Hợp này dùng không tệ.

Thần Quang Ly Hợp nguyên bản là thần thuật, ly hợp không phải ám chỉ ly và hợp mà là ám chỉ âm dương. Tiểu Thần Quang Ly Hợp là một môn đạo thuật, hơn nữa còn là đạo thuật rất cao thâm. Không ít người có thể dùng, nhưng người có thể dùng tốt lại không nhiều. Dùng Thần Quang lòng phải trở nên yên tĩnh, cái này khác với yên tĩnh của những người thanh tu. Thanh tu giả tuy không hỏi thế sự nhưng trong lòng vẫn luôn tự hỏi. Mà lòng yên tĩnh thì cái gì cũng không suy nghĩ, không có bất kỳ tạp niệm nào, dùng tâm thái ấy mà đi thấu đạo cực âm và cực dương. Tại sao gọi là Tiểu Thần Quang? Bởi vì nó chỉ có một đạo. Đại Thần Quang được ghi lại trong điển tích chính là lấy thân làm chủ, bốn phương tám hướng ngàn vạn đạo thần quang.

Diệt Tuyệt chân nhân trợn mắt tức giận, Vụ Nhi khuyên bảo:

- Sư phụ, đừng so đo với hắn.

- Vụ Nhi, không cần để ý tới hắn.

Lâm Phiền bênh vực Vụ Nhi.

- Ồ, hóa ra ngươi chính là Vụ Nhi cô nương. Lâm Phiền từng nhắc về ngươi.

- Thật không?

Vụ Nhi vui mừng hỏi.

Tây Môn Suất vốn định chọc ghẹo Vụ Nhi, nghe qua cái giọng điệu này, lại nhớ tới chuyện tình của Vụ Nhi mà Lâm Phiền từng kể. Thuận miệng trả lời.

- Thật, à mà đúng rồi, Lâm Phiền hình như có biện pháp giải tà thuật của ngươi.

- Đậu xanh…

Lâm Phiền liếc Tây Môn Suất, sau đó nói:

- Có khả năng nhưng tỷ lệ rất thấp. Ta sẽ truyền thư cho sư phụ ngươi.

Nói mấy chuyện này với nử tử trẻ tuổi thì xấu hổ quá rồi, về phần Diệt Tuyệt chân nhân thì… cơ bản là thằng nhãi này không coi người ta là nữ nhân.

- Vụ Nhi!

Diệt Tuyệt chân nhân nói:

- Người này che mặt hiển nhiên có nguyên nhân. Đi kiểm tra xem.

- Vâng!

- Để ta được rồi.

Lâm Phiền biết rõ Vụ Nhi rất ít khi tiếp xúc với thi thể. Hơn nữa còn là lần đầu tiên giết người, để nàng đi khám nghiệm tử thi thì có chút quá đáng.

Diệt Tuyệt chân nhân nhẹ giọng nói với Vụ Nhi:

- Tính ra hắn vẫn còn chút lương tâm.

- Là sao sư phụ?

- Không có gì.

- Người này… ta không biết.

Lâm Phiền nhìn trái lật phải xem xét.

- Ta nhận ra.

Tây Môn Suất nhíu mày:

- Lôi Vân Tử, một trong ba người đệ tử chân truyền của tông chủ Kim Tông Lôi Sơn phái Nam Châu.

Lôi Sơn có sáu tông, kim mộc thủy hỏa thổ, còn chỗ của Lôi Chấn Tử là Vân Tông. Lâm Phiền gật đầu:

- Khó trách lôi thuật lại thành thạo như vậy, có thể nhẹ nhàng đem tam hành hợp nhất mà thi triển cũng không quá khó hiểu.

Diệt Tuyệt chân nhân tự hỏi một lát, sau đó nói:

- Đem thi thể về Vân Thanh môn.

- Để ta.

Lâm Phiền khiên thi thể, sau đó hướng về phía Vụ Nhi cười một cái.

Tây Môn Suất nhìn Vụ Nhi đỏ mặt, sau đó lại nhìn Lâm Phiền thầm nghĩ: Cái đậu xanh, không có ý thì ngươi câu dẫn người ta làm cái quỷ gì? Hắn không biết rằng bởi vì hắn nói Vụ Nhi xấu nên Lâm Phiền đang cổ vũ nàng. Đương nhiên, rất nhiều chuyện nam nữ đều bắt đầu bằng hiểu lầm đấy.

Lôi Vân Tử không phải người bình thường, lôi lấy Kim dẫn đầu. Kim Tông Lôi Sơn chính là tông phái đứng đầu lục tông, thận phận của tông chủ Kim Tông cũng không hề tầm thường, hắn chính là sư phụ của của chưởng môn Lôi Sơn. Hắn có ba người đồ đệ, người thứ nhất chính là chưởng môn Lôi Sơn Lôi Chấn Tử, người thứ hai là tông chủ Vân Tông Lôi Sơn, đồ đệ thứ ba chính là vị Lôi Vân Tử này.

Lôi Vân Tử năm nay chỉ mới 30 nhưng đạo pháp đã có chút cao thâm, đặc biệt nhất chính là lôi thuật, hắn có thể dung hợp được tam hành lôi. Nếu như trước năm mươi có thể tiến vào Nguyên Anh thì hắn hoàn toàn có khả năng trở thành ngũ lôi giả Lôi Sơn, thậm chí có thể luyện ra được Quý Thủy Âm Lôi cũng không chừng. Tiền đồ rộng lớn đến vậy, cần gì phải đi sai hướng chứ.

Thiên Vũ chân nhân nhìn thi thể Lôi Vân Tử hồi lâu, sau đó nói:

- Các ngươi đi nghĩ ngơi đi. Truyền tứ tú vào.

- Vâng.

Đệ tử truyền lệnh đáp lại.

Diệt Tuyệt chân nhân vừa rời đi thì tứ tú đã đến, Thiên Vũ chân nhân nói:

- Đem thi thể này đưa đến Lôi Sơn, đừng nói bất kỳ thứ gì cả.

- Vâng!

Thiên Vũ chân nhân có chút lo lắng, thân phận cao như Lôi Vân Tử cũng gia nhập Quỷ Môn hay sao? Âm Hồn Khô kia thậm chí còn có thể huy động đạo pháp của người chết lúc còn sống. Thiên Vũ chân nhân hướng về đệ tử đang gác cửa nói:

- Ta đi Ẩn Tiên tông.

- Vâng.

Đi Ẩn Tiên tông làm cái chi? Ngày thứ hai, chuông vàng vang lên, tất cả tông chủ lập tức đi đến đại điện. Tông chủ Chính Nhất tông không có mặt, Lâm Phiền thân là đại sư huynh phải đi dự thính. Nội dung chỉ có một, chưởng môn yêu cầu đem người của Vân Thanh môn từng mai táng đi hỏa táng. Tất cả tông môn tự thi hành xử lý, trong vòng ba ngày phải hoàn thành.

Có vài người sau khi vũ hóa sẽ hỏa táng, đa số chính là thổ táng. Mà theo truyền thống thì đào mộ phần lên là việc rất hao tổn âm đức. Các tông chủ đều rất nghi kỵ, Thiên Vũ chân nhân giải thích:

- Đã có đệ tử chính đạo trở thành đệ tử Quỷ Môn, bọn họ có thể thông qua sách vở, thư tịch mà tìm được thi thể các tiền bối cao nhân đã mai táng từ trước. Tuy chỉ có thể thúc dục đạo pháp nhưng nếu có cách thì cũng có thể sử dụng đến một hai phần, hơn nữa chỉ là một cái Âm Hồn Khô mà thôi. Âm Hồn Khô chín cái hợp lại thành bảo khí, uy lực ra sao không ai biết. Ta không muốn nghĩ đến việc khi ta còn sống lại đối địch với tiền bối Vân Thanh môn. Ta cũng tin tưởng bọn họ cũng không nguyện ý để cho bọn đạo chích lợi dụng cái chết của họ.

Bạn đang đọc Tối Tiên Du (Dịch) của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 199

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.