Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phượng hoàng lộ tẩy

Tiểu thuyết gốc · 2335 chữ

Thanh Hằng giật mình vì bị tấn công chỉ một phần, phần còn lại là không ngờ Ngọc Hùng lại cứu cô. Vụ ám sát này hoàn toàn không phải kế hoạch của bọn họ. Nhưng bảo an của kỹ viện cũng rất tốt, sao có kẻ dám ám sát Thái tử ở đây chứ?

“Cứu với…” Có tiếng người chạy ở bên ngoài định chạy ra kêu người giúp, bỗng có tiếng phi tiêu ghim vào lưng ông ta.

“Tìm hắn đi.”

“Bọn chúng tìm ta.” Ngọc Hùng bảo với Thanh Hằng rồi kéo tay cô “Em biết đường ra gian nhà sau không?”

Thanh Hằng gật đầu rồi nắm tay hắn chạy đi.

“Có lối sau ở đây, ngài chạy trước đi…”

Nhưng Ngọc Hùng lại đứng yên trước cửa:

“Chúng đến tìm ta, em chạy đi, kêu người tới giúp.”

Sau đó hắn đóng cửa lại, rút ra con dao nhỏ phòng thân, sẵn sàng đi ứng cứu người trong kỹ viện.

Các cô gái ôm nhau chạy hết, 4 thị vệ của Ngọc Hùng chạy đến chỗ hắn:

“Bọn họ có 8 người, 3 người có cốt khí.”

“Xem ra là muốn lấy mạng ta bằng được.” Ngọc Hùng cũng chuẩn bị chiến đấu sẵn sàng.

“Hắn kia rồi!” Một tên áo hoa chỉ về phía Ngọc Hùng rồi huýt sáo ra hiệu cho đồng bọn đi đến.

“Đông thế này, xem ra không thể bắt sống tra hỏi được.” Thị vệ thân tín nói với Ngọc Hùng.

“Chúng đều không đeo bị mặt, chuẩn bị rõ tâm trạng muốn chết rồi.” Thị vệ khác cũng chuẩn bị sẵn tinh thần.

“Giữ mạng là trên hết, tên nào có cốt khí?” Ngọc Hùng hỏi.

Nhưng chẳng cần hắn thắc mắc lâu, một tên đã phóng cốt khí là một con cá kình to lớn đánh thẳng về phía bọn họ. So với Quạ đen của Ngọc Hùng thì Cá kình to hơn nhiều, một chiêu đè bẹp được cả 5 người họ ngã lăn ra. Đám sát thủ còn lại đều xông lên, Ngọc Hùng nhanh chóng dùng cốt khí Quạ đen tại ra một bầy quạ lớn, tấn công đám sát thủ để thị vệ của mình có thời cơ tấn công. Phía bên ngoài, các kỹ nữ đang la hét gọi quan binh tới cứu, có người còn bắn pháo sáng để ra ám hiệu. Nhưng đám pháo sáng này giống như còn kích thích bọn sát thủ ra tay nhanh hơn, mạnh hơn để hoàn thành nhiệm vụ.

Cả bốn thị vệ của Ngọc Hùng đều bỏ mạng, đổi lại họ lấy mạng được tên sát thủ cá kình và 5 tên còn lại. Nhưng tên sát thủ Kỳ nhông và Nhím thì vẫn đứng vững, trong khi Ngọc Hùng thì ngã quỳ xuống, mồm hộc máu. Chân trái của hắn bị kỳ nhông cắn, còn trên tay và vai dính ghim lông nhím.

“Kết thúc thôi!” Tên Kỳ nhông nói.

Ngọc Hùng không cam tâm, nhưng hắn biết chẳng còn cách nào khác, hắn đứng yên mở trừng mắt nhìn hai tên kia phóng cốt khí đến. Lúc này một lực kéo ôm lấy hắn, đẩy hắn sang bên cạnh. Ngọc Hùng vừa mệt mỏi không động đậy nổi, nhìn cô đang che chắn cho mình.

“Đừng giết chàng ấy…” Cô cầu xin “Chàng nợ tiền gì các ngươi sao? Ta có tiền, ta trả cho chàng ấy.”

Nàng ấy ngốc quá… Ngọc Hùng nắm tay cô lắc đầu.

“Chạy đi…”

“Ngươi chạy đi thì ta còn tha cho ngươi!” Tên Kỳ nhông chỉ tay về phía cô, nhưng Thanh Hằng vẫn lắc đầu khóc lóc cầu xin.

“Chàng ấy chỉ là phú thương nhỏ lên kinh thành lập nghiệp thôi. Nếu đắc tội các ngươi thì để chàng ấy trả tiền, các ngươi lấy mạng người làm gì chứ?”

“Phú thương…?” Tên Nhím quay sang nhìn đồng bọn nhếch mép “Hóa ra là nó không biết!”

“Đã thế cho đồ ngu này chết cùng đi. Quan binh sắp đến rồi!”

Cả hai không nói thêm, cùng đánh cốt khí về phía Ngọc Hùng, hắn muốn đẩy cô ra nhưng không còn sức. Thanh Hằng cũng không tránh mà quay người lại ôm hắn. Lúc này cốt khí Phượng hoàng của cô bắn ra hất tung hai tên kia. Bảo an của kỹ viện thấy hai tên bất tỉnh rồi thì chạy đến trói chúng lại. Quan binh ập vào thấy Ngọc Hùng thì quỳ xuống:

“Thái tử điện hạ.”

Thanh Hằng ngơ ngác nhìn hắn, mà Ngọc Hùng cũng áy náy tránh ánh mắt cô.

—----------------

“Để lộ cốt khí trước mắt hắn đúng là nước cờ nguy hiểm đấy!” Dung mama nhìn quân lính dọn xác của đám sát thủ và khách hàng chơi bị giết hại, nói sang Thanh Hằng ở bên cạnh.

“Hắn mà chết ở chỗ chúng ta, việc kỹ viện này xây trên đất của Tư mã quan sẽ bị lộ, khi đó chúng ta sẽ bị đổ tội mất.” Thanh Hằng cầm khăn lau mặt sạch sẽ, lúc này khóc lóc trôi hết phấn rồi.

“Thế sao không để bảo vệ của chúng ta cứu hắn? Ngươi tự để lộ như vậy ta vẫn thấy không ổn.”

“Hoặc là hắn sẽ đưa con vào cung làm cung nữ để lợi dụng cốt khí. Hoặc là hắn vẫn sẽ để con ở đây thôi.” Thanh Hằng tự tin nói với Dung mama “Hắn sợ nếu Hoàng thượng phát hiện ra cung nữ trong Đông cung có cốt khí thì sẽ trách phạt hắn. Hoặc thậm chí còn sợ con sẽ được ân sủng làm nương nương ấy chứ.”

“Vậy nếu hắn chuộc con ra rồi để con làm cho…” Dung mama nói tới đây thì bật cười “Con bé này, con cũng tính toán đấy nhỉ?”

Còn một phương án khác: đó là Ngọc Hùng chuộc cô ra rồi để cô làm ám vệ riêng của hắn. Như thế Thanh Hằng có thể trà trộn vào tổ chức của đối phương mà tìm hiểu xem bên họ có những vũ khí gì, sát thủ nào giỏi nhất, sử dụng cốt khí gì… Đúng là tiện lợi.

“Công bộ ở Thuận Châu bị tấn công bởi tổ chức Hắc điểu, con đoán là tổ chức của Ngọc Hùng. Cốt khí của hắn là quạ đen mà. Để xem hắn có dám đưa con vào không.”

Thái tử bị ám sát ở ngoài cung, dù không muốn để lộ địa điểm là ở kỹ viện, nhưng việc này vẫn bị báo cáo lên tai Hoàng thượng. Ông đúng là tức giận, nhưng không phải vì Thái tử lại tới kỹ viện chơi, mà vì đây là đứa con thứ 2 của ông bị tấn công rồi. Lần trước thì Tứ hoàng tử bị bắt cóc khi ra khỏi cung, lần này thì Thái tử bị ám sát. Cả 2 lần đều là bọn sát thủ có cốt khí. Ngọc Hùng bị thương không nhẹ, đích thân Hoàng thượng tới thăm cũng quan sát được vết thương của hắn. Lần này ông tức giận cho người điều tra rõ ràng cả vụ của Gia Huy hai năm trước.

“Phụ hoàng con nghĩ rằng Gia Huy bị bắt cóc là do chúng ta làm, thế nên ông ấy mắt nhắm mắt mở bỏ qua.” Hoàng hậu đút thuốc cho Ngọc Hùng rồi nói. “Nhưng lần này con cũng bị tấn công, Hoàng thượng đã không còn nghi ngờ chúng ta nữa rồi!”

Nhưng mà vụ bắt cóc của Gia Huy đúng là do ông ngoại hắn làm, Ngọc Hùng thở dài nhìn mẹ mình. Hắn cũng không muốn dính líu vào việc tranh chấp như thế này, còn mẹ hắn cùng ông ngoại chỉ hận không thể đưa hắn lên ngôi càng sớm càng tốt, hạ bệ toàn bộ anh em của hắn. Thân bất do kỷ, hắn chỉ có thể thuận theo thôi.

“Mà có phải võ công của con tiến bộ không? Có thể đối đầu với cả 2 tên sát thủ có cốt khí. Đúng là con trai ta ngày một giỏi giang hơn. Có khi cha con còn cho con cầm quân ra trận. Như vậy cũng không cần lo Minh Quang cầm thẻ quân bài quá lâu…”

Hoàng hậu bắt đầu vẽ ra viễn cảnh con trai mình còn làm thống lĩnh quân đội, quang minh chính đại trở thành vua được tôn kính. Hất cẳng Tam hoàng tử Minh Quang. Nhưng Ngọc Hùng lại nghĩ đến Thanh Hằng.

Một cô nương có cốt khí Phượng hoàng mạnh như thế. Nếu có thể làm ám vệ của hắn thì thật tốt. Nhưng hắn không thể đưa nàng vào cung, nếu phụ hoàng biết được rất có thể sẽ trách phạt nàng. Hơn nữa còn có thể nạp nàng ấy vào hậu cung. Còn nếu để Thanh Hằng ở lại kỹ viện thì đúng là phụ bạc nàng ấy rồi.

Rất nhanh sau 2 tuần, Hình bộ đã điều tra ra đội sát thủ là của Tể tướng, nhưng bằng chứng không có được công khai. Chỉ có thông tin cho thấy chúng từng đánh bài với phu xe của nhà Tể tướng, và được nhiên ông ta cũng có tổ chức sát thủ riêng.

“Ta nghĩ con hiểu vì sao Tể tướng lại cho người ám sát con.” Hoàng thượng gặp riêng Ngọc Hùng trong thư phòng.

“Có lẽ ông ấy dè chừng Tư đồ quan.” Ngọc Hùng thận trọng đáp.

Tể tướng lo lắng rằng Tư Đồ phủ cho người ám sát Công bộ và Thái úy, khiến cho ông ta không còn kiểm soát được hậu cung. Quý phi thì thất sủng, Hiền tần vẫn chưa thể có thai, tiểu thư nhà Thái úy gặp chuyện nhà có tang cũng không tiện vào cung nữa. Bản thân Tể tướng cũng lo sợ rằng có phải đối tượng tiếp theo bị ám sát sẽ là mình không?

Như vậy thì để ông ta ra tay trước: ám sát Thái tử. Để ngôi vị này chọn lại lần nữa! Hoàng hậu đã quá tuổi sinh nở rồi, Minh Quang có thể kế thừa ngôi báu, nhưng nhà ngoại lại chẳng có họ hàng gì nhiều. Tư Mã quan cũng đã già, sắp về với đất rồi. Như vậy thì hậu cung của Minh Quang vẫn phải dựa vào ông ta. Thà là ra tay trước còn hơn để bản thân là con môi - Tể tướng đã nghĩ vậy và cho người theo dõi Minh Quang rồi ám sát hắn.

Điều ông ta không ngờ nhất là Minh Quang còn sống, còn đám sát thủ kia lại bị bắt. Tuy rằng chúng đã cắn lưỡi tự tử trong nhà giam, ông ta cũng cho người đốt luôn doanh trại sát thủ và xóa mọi dấu vết. Nhưng ai mà biết được Hoàng thượng có điều tra ra gì không?

Tể tướng lo lắng lắm, nhưng đúng là Hoàng thượng và Ngọc Hùng đang tạm án binh bất động. Họ sẽ thu lưới một mẻ sau.

“Nhưng một mình con có thể đánh được 3 sát thủ có cốt khí sao?” Hoàng thượng hỏi hắn.

“Con… cũng chật vật giữ mạng ạ…” Ngọc Hùng tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng lo lắng không biết Hoàng thượng có cho người điều tra ở kỹ viện không.

“Hơn nữa, ta biết việc nam nhân thường ra ngoài chơi là chuyện bình thường. Nhưng với thân phận của con cũng phải tiết chế lại. Sang năm khi tình hình ổn định cũng phải nạp Thái tử phi thôi.”

Ngọc Hùng ngẩng lên nhìn vua cha:

“Chuyện này, không gấp ạ.”

Hoàng thượng nhìn hắn một lúc, rồi cũng gật đầu:

“Ừm, không gấp.”

Thanh Hằng chờ đợi một tháng ở kỹ viện mà Ngọc Hùng không tới. Cô biết hắn sẽ bị quản thúc chặt hơn, đảm bảo an toàn hơn. Nhưng kỳ lạ là hắn không cho người đưa tin đến cho cô như trước kia, sao bảo cô phải để mắt tới ai, hoặc là đưa cô chút tiền tiêu vặt.

Lần này hoàn toàn im lặng, như thể hắn sẽ biến mất.

“Không sao, vẫn còn căn nhà đó của hắn, cần thì cứ bán đi rồi tiêu cho sướng đời.” Dung mama an ủi Thanh Hằng.

“Chỉ cần bọn con muốn đi, tổ chức cũng đâu giữ lại, vẫn cho tiền để bọn con ra đi mà.” Thanh Hằng cười với bà “Con là muốn xem hắn định làm gì với con thôi.”

“Chị Hằng, Thái tử đến.”

“Người thiêng thế này, sau gọi hồn chắc lên nhanh lắm đây!” Dung mama nhìn cô.

“Con không ra đâu, người đưa cái hộp này cho hắn.” Thanh Hằng đưa cho bà một hộp gỗ: gồm toàn tiền bạc và giấy tờ nhà đất mà Ngọc Hùng mua cho cô.

Ngọc Hùng cầm hộp gỗ trên tay, nhìn Dung mama:

“Thế này là ý gì?”

“Thanh Hằng không ngờ khách quý mà nó tiếp đãi mấy năm qua lại là Thái tử. Chắc ngài cũng biết chuyện cả làng nó bị chết đói do Tư đồ quan không mở kho thóc cứu trợ, đòi giữ lại cho quân phòng chứ nhỉ?”

Ngọc Hùng sắc mặt chuyển sang trắng bệch, nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, Dung mama lại tiện thể nói tiếp:

“Con bé ngu ngốc còn nghĩ nhờ ngài chuộc thân. Ai ngờ… Nó bảo sẽ không tiếp ngài nữa. Mà kỹ viện của ta cũng không dám tiếp ngài. Mời thái tử về cho!”

Lần đầu tiên Ngọc Hùng bị đuổi thẳng mặt như thế, đối phương còn là mama của kỹ viện. Hắn không những không giận giữ, mà để lại hộp gỗ trên bàn:

“Nói với Thanh Hằng: ta có kế hoạch cho nàng ấy. Nếu nàng ấy muốn trả thù Tư đồ thì hãy ra gặp ta.”

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Vào Truyện Đã Đọc Nhưng Crush Lại Hóa Gay!!! sáng tác bởi Rima12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rima12
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.