Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện tập cùng nữ chính

Tiểu thuyết gốc · 2262 chữ

Hân và Thanh Hằng bắt đầu hẹn nhau luyện tập ngoài giờ vào buổi tối. Hân sẽ tấn công Thanh Hằng bằng mấy đường kiếm mà Lê Thắng dạy. Thanh Hằng nhận thấy đường kiếm đúng là giống nhau, nhưng tốc độ của Hân không nhanh bằng và lực đánh của cô cũng không mạnh bằng. Tuy nhiên Thanh Hằng cũng không hề lơ là khi luyện tập. Hân đôi khi sẽ bất ngờ đánh rất nhanh vào chỗ cô sơ sẩy. Hoặc dần dà đường kiếm của Hân bắt đầu mạnh hơn, nhanh hơn. Trong khi cốt khí Phượng hoàng của Thanh Hằng vẫn không thể tấn công Hân được dù cô đã cố hết sức hơn.

“Sao mà… càng lúc cậu càng mạnh thế nhỉ?” Thanh Hằng chán nản hỏi.

“Tại lần đầu tập luyện thấy cậu đỡ đòn dễ quá, nên mình đã nghĩ phải làm sao để cậu thấy khó khăn hơn.” Hân nhún vai.

“Vậy cậu làm thế nào?”

“Thì có lẽ lực đánh của tớ nhẹ hơn so với các sư huynh? Nên tớ đã buộc bao cát vào tay, chân để tập nâng kiếm và vung kiếm mạnh hơn. Còn đổi cả kiếm gỗ nặng hơn nữa nhằm lực nâng, vung cũng nhanh và mạnh hơn. Thế nên dạo này cậu khá chật vật đúng không?” Hân cười toe toét.

“Làm sao mà cậu nghĩ ra vậy?” Thanh Hằng trong mắt hỏi, không lẽ là Seung Hyun chỉ cách cho cô ấy?

Xem phim thì thấy thôi, nhưng Hân chỉ cười cười bảo:

“Tự nghĩ ra đó.”

Hân cúi người xuống buộc bao cát nhỏ vào chân của Thanh Hằng, rồi buộc lên tay cô.

“Giờ thử cầm kiếm và tập vung xem?”

Thanh nâng kiếm lên đã thấy khó khăn rồi, nhưng cô nhìn sang Hân đang tự buộc bao cát lên tay mình rồi nâng kiếm thuần thục nhẹ nhàng. Hân vừa tập vừa nói:

“Cũng phải mất một tháng để quen đấy. Khi tớ quen rồi thì nâng mức nặng của bao cát lên.”

Cô quay sang nhìn Thanh Hằng:

“Cậu cứ từ từ tập đi, nhưng xong rồi chúng ta tập với cốt khí nhé?”

Lần đầu tiên Thanh Hằng cảm nhận được mình có bạn đồng môn thực sự. Một người bạn mình có thể tâm sự, chia sẻ những khó khăn trong việc luyện tập mà không lo sợ người ta ghét mình hay tính ám hại mình sau lưng.

“Nghĩ gì thế?” Hân hỏi.

“Đang nghĩ… muốn trở nên mạnh mẽ để có thể làm bạn đồng hành với cậu.”

Bởi vì họ nói Hân giỏi như thế sẽ trở thành đồng đội với sư huynh Phạm Thành Trung. Vì huynh ấy là người giỏi nhất trong đám môn sinh sao? Vậy thì cô cũng muốn trở thành người giỏi nhất.

“Được thôi.” Hân gật đầu vui vẻ “Tớ cũng thích cùng đội với con gái hơn!”

Tối về đi ngủ, Hân cười không ngậm được mồm: Thế là kế hoạch trở thành bạn thân của nữ chính thay vì là đối thủ của cô ấy vậy là đã thành công!!! Ôi nữ chính ấy à, cũng mới là con bé mười ba tuổi thôi, làm sao đối đầu được với sự thảo mai của chị đây chứ! Nhưng mà Hân cũng rất thật lòng đối xử tốt với cô bé mà. Tiếp đến là hỏi han con bé về cuộc sống với mấy ông anh trai kia, rồi chỉ nó cách cư xử khéo léo lấy lòng người ta là được. Kể cũng lạ: Thanh Hằng cũng được học đàn, học làm thơ, trở thành một kỹ nữ chính hiệu mà lại không biết cách lấy lòng đàn ông à?

Hân trằn trọc cả đêm nghĩ ngợi chuyện của Thanh Hằng, sáng hôm sau tỉnh dậy mắt thâm như gấu trúc. Mọi người nhìn cô thì bật cười:

“Trông cậu giống hệt thiếu gia.”

À ừ, nhưng Lê Thắng dù ngủ sớm hay muộn cũng đều có quầng thâm mắt. Còn cô thì chỉ duy nhất tối hôm qua thôi.

“Coi như là quầng thâm mắt đôi đi, cheap moment với crush.” Hân bảo.

“Chíp? Chíp mô… gì?” Bạn bè hỏi Hân nhưng cô vừa ngáp vừa lắc đầu.

Trong lúc bọn trẻ ở nhà tập luyện võ công, Thắng và Quang ở trong cung cũng đang có một cuộc chiến ngầm. Dù bên ngoài Quang tập võ công như điên, nhưng trong cung lại mượn cớ ham chơi mà né tránh việc quốc gia đại sự. Dù sao thái tử đang làm tốt, vua cha khen ngợi hắn rất nhiều. Quang không thể tỏ vẻ chống đối muốn giành công được. Mà ai biết được nếu hoàng thượng giao việc gì cho hắn thì có bị thái tử phá hỏng không. Hoàng thượng có bốn người con trai, người con thứ 2 đã qua đời vì bệnh đậu mùa khi mới hai tuổi, thái tử là con cả, tam hoàng tử là Quang: mẹ mất sớm, ông ngoại đã từ quan về quê nên cũng chẳng thể ủng hộ cháu trai lên ngôi. Còn tứ hoàng tử lại có mẹ là cung nữ, không được đánh giá cao về vị trí thừa kế. Hơn nữa khi mẹ Quang qua đời, Khanh tần – mẹ của tứ hoàng tử Gia Huy là người đã chăm sóc Quang. Quang thật sự rất yêu thương mẹ nuôi và em trai, nhưng Lê Thắng lại lo ngại Gia Huy sau này sẽ giành vị trí của Quang.

“Gia Huy không phải nỗi lo của chúng ta. Mà giờ là thái tử kìa.” Quang huých vai Thắng.

Thắng hiểu ý của Quang rằng Huy không có ý định làm vua. Nhưng ý định của hắn là một chuyện còn ý định của các quan đại thần là chuyện khác. Hiện tại trong triều chia ra hai phe tả hữu, phe cánh tả gồm tể tướng, thái phó của thái tử, quan tư đồ, tư khấu, thái úy… Trong đó quan tư đồ Hoàng Dũng chính là cha của hoàng hậu, ông ngoại của thái tử. Vì thế bọn họ cùng một phe cánh với nhau ăn tiền cứu hộ lũ lụt của dân chúng, rồi cả tiền lương thực cho quân đội, tiền xây sửa cầu đường. Thái tử làm việc nhanh gọn được vua cha khen, nhưng đó là do hắn chả làm gì cả. Xây cầu chống lũ phải xây năm sáu cột bắc qua sông một cách chắc chắn, nhưng bọn họ lại chỉ xây qua loa bốn năm cột. Dân chúng lại phải tự mình bê đá bê gỗ đến để chống thêm cho các cột cầu. Chưa kể tiền và đồ cứu trợ nạn đói thì rất nhiều, mà đến tay dân chúng chẳng được là bao.

“Miễn là các quan lại nhận tiền rồi ủng hộ thái tử trên triều, đồng thời họ còn nắm chức vụ thái úy thì còn mạnh lắm.” Lê Thắng nhìn sơ đồ các quan lại đang cùng phe cánh với thái tử.

“Trước tiên chúng ta nên nhắm vào thái úy Trung Hiếu, như vậy mới có thể đối đầu với tể tướng được.”

“Hai vị trí quan trọng nhất trong triều đều là thuộc hạ của thái tử. Cùng ăn tiền của dân và nghe lệnh từ một người nhưng họ ghét nhau lắm. Để họ tự đấu với nhau là tốt nhất.”

“Nhưng họ sẽ không đấu với nhau vì thái tử luôn cân bằng họ ở giữa.”

“Vậy thì việc chúng ta cần làm là để một bên mất cân bằng đi.” Lê Thắng nhìn vào hai cái tên đứng đầu rồi nhìn xuống các chức quan bên dưới.

“Nếu như để các tay chân của Thái Úy bị người của Tể tướng thay vào thì ông ta sẽ tức điên.”

“Để bọn họ tự thay người của đối phương bằng người của chính chúng ta.” Quang gật gù.

Bọn họ đã thêm người của mình vào làm tay chân cho người của Tể tướng và Thái Úy, giờ chỉ cần lấy được niềm tin của bọn họ thôi.

“Trước tiên là Nguyễn Đức Việt đang trong cấm quân. Để cậu ta lấy lòng thái úy Hiếu thì có thể nhân lần cứu nạn lần này cho cậu ta thể hiện.”

Vùng núi tây bắc vừa trải qua dịch bệnh. Người dân thoát khỏi bệnh tật thì lại đến nạn đói. Tuy rằng triều đình đã cho người đi cứu nạn nhưng Quang biết bọn họ sẽ cắt xén lương thực cứu trợ rồi tích lũy lại đem bán với giá cao.

“Ba ngày nữa Thái úy sẽ cho người đi vận chuyển lương thực, chúng ta sẽ cướp của họ chia cho dân chúng. Bắt đầu thực hiện các vụ cướp từ kho lương thực và kho vàng bạc của Thái úy trước – và chỉ của Thái úy thôi. Khi nào Nguyễn Đức Việt đi cùng với Thái úy, chúng ta sẽ giả vờ ám sát lão rồi cho Đức Việt cứu lão lập công, cứ từ từ đi lên.”

“Bên dưới Thái úy còn quan tư mã, binh bộ, hình bộ, công bộ nữa.”

“Phía Tư Đồ phủ thì người của chúng ta không dám đột nhập vào quá lộ liễu, nhưng hầu gái thì không tìm thấy sổ sách gì quan trọng cả.”

“Có lẽ phải tìm mật thất của hắn thôi.” Quang nói “Toàn bộ giấy tờ ăn chặn tiền cứu hộ của bọn họ đều là hắn ta giữ.”

“Thần sẽ thêm hầu gái khác vào phủ để tìm thêm chứng cứ.”

“Người của ta đã nghe được chứng cứ đang ở nhà Tư Đồ phủ, nhưng tìm mãi không thấy đúng là sốt ruột!” Quang thở dài.

“Bình tĩnh, chuyện này không thể nhanh được đâu.” Lê Thắng trấn an.

“Ngoài ra, đội cướp của chúng ta đã tập hợp đủ người chưa?”

“Hai mươi người, chúng ta nắm rõ lộ trình của họ rồi nên việc mai phục cướp đồ sẽ dễ thôi.”

“Cướp đồ là được, nhưng nếu bọn chúng kháng cự quá mạnh thì cứ thẳng tay.”

Dù sao cũng cần thay người của thái úy thành người của bọn họ hết mà.

“Nhóm của Thanh Hằng và Hân luyện tập tới đâu rồi?”

Quang nhìn sang Thắng, cậu nghĩ một lúc tính toán tiến độ luyện tập của 2 đứa trẻ rồi nói:

“Vẫn theo đúng tiến độ. Bình thường khi bọn trẻ mười lăm tuổi là sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ đầu tiên.”

Nhiệm vụ đầu tiên đó chính là giết người. Phải giết người thì mới làm sát thủ được chứ. Nhưng bọn trẻ mới mười ba tuổi, mà Quang thì có vẻ đang nóng vội.

“Thanh Hằng sẽ làm kỹ nữ, còn Hân thì sẽ làm gì?”

“Con bé sẽ vào làm trong khách điếm, thu thập tin tức từ bên ngoài. Làm việc trong khách điếm của chúng ta sẽ dễ dàng đi lại trao đổi thông tin hơn.”

“Ta muốn đưa con bé vào phủ của Tư Đồ.”

Lê Thắng khựng lại một chút, nhưng Quang đã nói ngay:

“Nó còn nhỏ, hầu gái nhỏ tuổi vào làm từ sớm sẽ dễ dàng có được niềm tin của bọn họ. Hơn nữa chỉ cần nó tìm ra mật thất và báo tin cho chúng ta, việc trực tiếp vào mật thất sẽ do chúng ta làm.”

Trên thực tế, bọn trẻ đã có kiến thức căn bản để tự vệ và tấn công rồi. Việc luyện tập thêm sẽ giúp kỹ năng thuần thục hơn, nhưng đa số bọn trẻ sẽ được gửi đi làm kỹ nữ hay vào quân đội từ sớm. Ngay cả những đứa trẻ đi làm hầu gái cho các phủ cũng bắt đầu đi từ độ tuổi này rồi.

“Mười ba tuổi là lúc bọn trẻ bắt đầu làm nhiệm vụ rồi, sao lần này ngươi lại không muốn?” Quang cợt nhả trêu Thắng “Bản thân ngươi cũng làm thị vệ trong cung mà? Thái tử để mắt đến ngươi lắm đấy. Nhưng với Hân thì ngươi lại không muốn cho nó đi sao?”

Lê Thắng vẫn trầm ngâm suy nghĩ: đúng là cậu đang o bế Hân quá rồi. Rõ ràng là muốn đào tạo để nó trở nên hữu dụng, nhưng lúc phải đưa nó đi làm nhiệm vụ thì lại thấy không an tâm.

Quang giơ tay lên trước mặt cậu ra hiệu:

“Sao? Không muốn cho nó đi thật à?”

Thắng nhìn Quang trước mặt rồi lại nghĩ đến Hân. Dù sao thì, cả cậu và Hân cũng đều có một nhiệm vụ là đưa Quang lên làm vua mà.

“Không, thần sẽ để con bé đến làm hầu gái cho Tư Đồ phủ.”

Tuy là nói để Hân đi nhưng ánh mắt Lê Thắng vẫn lo lắm. Thà để nó đi làm ở khách điếm rồi có ông chủ bà chủ là người của phe mình hướng dẫn nó, bảo vệ nó thì vẫn an toàn hơn là để nó vào hang địch. Hơn nữa, Hân nói là muốn làm ở khách điếm nên cậu cũng định sẵn sẽ chiều theo ý con bé…

Đúng là do cậu sai rồi sao? Tự dưng lại muốn làm theo lời con nhỏ…

Tuy rằng khó chịu vì Thắng cứ mải nghĩ về Hân, nhưng Quang ngồi cạnh lại thấy vui hơn nhiều: Lần này tách được 2 người họ ra rồi!

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Vào Truyện Đã Đọc Nhưng Crush Lại Hóa Gay!!! sáng tác bởi Rima12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rima12
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.