Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Đan Bất Diệt quy hồi.

Tiểu thuyết gốc · 6460 chữ

Khiêm Tử Lăng được Lãnh Mộ Tuyết tha mạng còn đưa về Lan Nguyệt Điện cho tịnh dưỡng ít hôm ,khi Hắn tỉnh lại đã trở thành một người thường còn quên hết mọi ký ức,chỉ biết bản thân tên là Khiêm Tử Lăng sống ở Tây Ma Vực.Chuyện này chính là do Lãnh Mộ Tuyết bày ra,Hắn đã phong bế ký ức của Khiêm Tử Lăng ,chủ ý chỉ là chơi đùa ,Hắn muốn cho Khiêm Tử Lăng biết được cái cảm giác chẳng hiểu mình là ai,vì sao lại tồn tại trên đời này.

Khi đi đến còn cách khoảng ba bước chân,Lãnh Mộ Tuyết dừng lại ngước mặt lên nhìn Khiêm Tử Lăng,ánh mắt sắc bén,nhếch nhẹ miệng cười nói.

-Ngươi không còn linh lực,lại thích làm anh hùng sao?

Lãnh Mộ Tuyết phát ma tức,Khiêm Tử Lăng liền bị đẩy văng vào vách ,dội ngược trở lại nằm quỳ trên đất ,một tay ôm lấy ngực ho khan,tuy không bị thương nặng nhưng có vẻ cũng khá đau,cho thấy Lãnh Mộ Tuyết đã nương tay.

-Ặc...ặc...ngươi ngày nào cũng lạm sát,chơi đùa với nô tỳ xong rồi giết hại họ...trong lòng của ngươi không đọng lại một chút cảm tình nào hay sao?ặc...

Lãnh Mộ Tuyết ngồi xổm xuống đưa một tay bóp chặt cằm của Khiêm Tử Lăng,Hắn dùng ánh mắt vui sướng mà nhìn Y,miệng cười một tràn ma quái,trông rất quỷ dị.

-Ha ha ha...cảm tình?Ta là Chủ Nhân, bọn chúng là thuộc hạ,ta cho bọn chúng sinh mệnh ,thích thì để chúng sống không thích thì hủy diệt,tại sao phải có tình?

-Ặc,ặc...ngươi rốt cuộc là gì,tại sao lại máu lạnh như vậy?ngươi muốn gì ?ặc...

Lãnh Mộ Tuyết đứng lên quăng bỏ cái bình rượu trong tay vào cột nhà.

-Xoảng!

-Máu lạnh?ha ha ha...ở khắp Ma Vực này có ai còn trái tim ấm áp hả?Ngu xuẩn!

-Bốp!

-A...

Lãnh Mộ Tuyết tống cho Khiêm Tử Lăng một đá vào ngực,làm cho Y ngã bật ra sau,Hắn lại mỉm cười nói

-Ngươi tiếc thương cho bọn quỷ tỳ đó sao?vậy Ta sẽ cho bọn chúng đến hầu hạ ngươi như lần trước nhé!

Ở thời không Diệt Thế, Lãnh Mộ Tuyết chính trực bao nhiêu thì ở thời không này Hắn hoang dã phóng túng bấy nhiêu,khi Khiêm Tử Lăng lần đầu tỉnh lại vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lãnh Mộ Tuyết mặc thường phục màu đen,tóc búi cao đuôi ngựa,giữa trán là dấu Thần Ấn ,tròng đen đôi mắt to tròn trông rất tinh nghịch,chẳng có vẻ gì là dữ tợn ,Hắn nhìn Khiêm Tử Lăng mỉm cười,dù rằng bản thân Khiêm Tử Lăng không nhớ được gì về lai lịch của mình nhưng cảm giác người trước mặt đây thật là quen thuộc gần gũi,Y buông bỏ mọi phòng bị đối với Hắn.

-Ngươi là ai?đây là đâu?tại sao ta lại ở đây,ta là ai?

Lãnh Mộ Tuyết không nói gì chỉ đi đến ngồi xuống giường,cầm tay của Khiêm Tử Lăng bắt mạch.

-Khí huyết bình ổn,ngươi khoẻ lại rồi!

Tiếp xúc cự ly gần như vậy khiến cho trái tim của Khiêm Tử Lăng đập mạnh,Y lúng túng nói

-Ngươi là ai?

Lãnh Mộ Tuyết lại nhếch miệng cười ,lần này lộ cái má lún đồng tiền sâu hút,bất chợt Khiêm Tử Lăng buột miệng nói

-Tiểu Tuyết!

Lúc này thì chính Lãnh Mộ Tuyết mới là người kinh ngạc,Hắn chớp mắt một cái,con ngươi khẽ co rút vội đứng lên,đầu mài hạ thấp,ánh mắt hằn lên tia máu đỏ nhìn Khiêm Tử Lăng.

-Ngươi vừa nói gì?

Khiêm Tử Lăng cũng bước xuống giường,vịnh vào vai của Lãnh Mộ Tuyết

-Ngươi là Tiểu Tuyết có đúng không?ta nhìn ngươi mỉm cười,chợt trong đầu nảy ra một hình ảnh đó là ngươi,ngươi mặc y phục màu trắng,đang mỉm cười với ta...

Lãnh Mộ Tuyết tâm tư bất ổn,liền tung một chưởng đánh văng Khiêm Tử Lăng vào vách phòng.

-Vô lễ!Ta chính là Chủ Nhân của ngươi... không phải Tiểu Tuyết gì cả!

Khiêm Tử Lăng trúng chiêu đau buốt toàn thân,ối ra búng máu,mơ màng ngất lịm.

Lần thứ hai tỉnh lại,Khiêm Tử Lăng thấy Lãnh Mộ Tuyết mặc chiến bào Dị Thần màu đen,ánh mắt đầy sát khí ,môi thâm đen,chẳng còn vẻ thân thiện,nhưng Y không hề sợ hãi vẫn gọi Hắn là Tiểu Tuyết.Lãnh Mộ Tuyết ánh mắt long lên sòng sọc,nghiến răng nhìn Khiêm Tử Lăng đang ngồi trên giường nhìn lại Hắn với vẻ mặt ngơ ngác.

"-Hừm...lý nào là vậy,ta đã xóa sạch ký ức của Hắn rồi,sao Hắn vẫn gọi ta là Tiểu Tuyết...khốn kiếp...ta không phải Tiểu Tuyết...".

-Tiểu Tuyết...ta là ai vậy?

-Hừ...ta không phải là Tiểu Tuyết...ngươi tên là Khiêm Tử Lăng,ngươi là nô bộc của ta.

Khiêm Tử Lăng cố gắng tìm kiếm ký ức về Lãnh Mộ Tuyết nhưng không thể nhớ được gì,tất cả chỉ là khoảng không đáng sợ,Y không nghĩ nhiều nữa nghe theo những gì Lãnh Mộ Tuyết nói.

-Ta là Khiêm Tử Lăng...nhưng ta vẫn còn nhớ ra ngươi gọi là Tiểu Tuyết, không phải Chủ Nhân.

Sự kiên định này của Khiêm Tử Lăng đã chọc giận Lãnh Mộ Tuyết,Hắn lại tống cho Y một chưởng nằm bất tỉnh.

-Hừ...hỗn chướng...

Lần thứ ba tỉnh lại,Khiêm Tử Lăng đã không còn một mãnh vải che thân,phòng không lạnh lẽo,cổ Y khát khô nóng bức khó chịu,Y lấy bức màn che giường ,quấn quanh thân dưới,chầm chậm đi ra khỏi phòng tìm Lãnh Mộ Tuyết,miệng Y luôn gọi

tên Tiểu Tuyết.

-Tiểu Tuyết!

Cứ như trên cõi đời này Y chỉ còn biết có mỗi Lãnh Mộ Tuyết,tỉnh lại không thấy Hắn ,trong lòng lại tràn ngập khoảng trống vô nghĩa,khó chịu tột cùng.

Đi lanh quanh khắp Lan Nguyệt Điện,bổng dưng Khiêm Tử Lăng nghe thấy tiếng nhạc du dương ở Đại Sảnh Chính Điện,Y vội đi đến,vừa đẩy cửa ra đập vào mắt Y là cảnh tượng phóng đãng của các nữ nô với y phục đủ màu sắc ,hở hang gợi dục ,bọn nữ nô này nhìn thấy Khiêm Tử Lăng đã chạy đến vây quanh,ôm hôn liên tục,mùi hương của bọn họ xộc thẳng vào mũi của Y,khiến cho Y choáng váng mơ màng,trong huyết quản nóng lên hừng hực,cái côn thịt cương cứng khó chịu.

-Aaaa...

Một ả nữ nô phóng lên dùng hai chân xiết chặt vòng eo của Khiêm Tử Lăng,hai tay ả ôm chặt lấy cổ của Y,hôn lên mặt lên môi Y tới tấp,bầu ngực của ả đã lộ hẳn ra khỏi áo yếm ,cạ sát vào da thịt của Khiêm Tử Lăng,ả nô tỳ khác lại ghì vai Y kéo xuống, khiến cho Khiêm Tử Lăng nằm vật ra sàn nhà,trên tấm thảm đỏ thêu hình Huyết Giáp,Khiêm Tử Lăng lần lượt ân ái với bốn ả nô tỳ,trên ghế chủ toạ Lãnh Mộ Tuyết ngồi quan sát vừa cười vừa vỗ tay khoái trá,một cách rất ư là biến thái.

-Ha ha ha...đúng đúng ...ngươi phải như thế...ha ha ha...ả Mũi To kia mà biết được chuyện này chắc hẳn rất vui nhỉ...Ta xem hai ngươi có còn nguyện ý song tu nữa hay không...ha ha ha...Phùng Tú Cẩm không trùng sinh được tất cả cũng là do tên chết tiệt ngươi và Lãnh Mộ Tuyết giả mạo kia gây ra...hai ngươi sống phải thật đau khổ từ trong tâm trí đến cả thể xác ...mới mong chuộc lại lỗi lầm...ha ha ha...

Đang trong cơn khoái trá Lãnh Mộ Tuyết lại nghe văng vẳng tiếng của Khiêm Tử Lăng gọi tên mình.

-Tiểu Tuyết...ư...Tiểu Tuyết...

Trong tâm trí của Khiêm Tử Lăng bây giờ chỉ nhìn thấy Lãnh Mộ Tuyết,bốn ả nữ nô dù xinh đẹp như mộng nhưng qua mắt nhìn của Khiêm Tử Lăng bọn họ lại là hình ảnh của Lãnh Mộ Tuyết.

Từ vẻ mặt tươi cười lại dần dần chuyển sang tức giận,máu dồn cả lên đỉnh đầu,khiến cho Lãnh Mộ Tuyết bức bối hét lớn

-Câm!

-Uỳnh!

-Á...

Hắn bất ngờ tung chưởng đánh bay một ả nữ nô đang ngồi trên bụng dưới của Khiêm Tử Lăng,văng đi đập vào cột nhà chết tươi,quỷ hồn thoát ra hoảng loạn bị kéo về Địa Ngục Vô Gián.Ba nữ nô còn lại sợ chết khiếp vội bỏ chạy,chưa ra khỏi cửa đã bị Lãnh Mộ Tuyết hút quỷ hồn bóp nát,thân thể ngã xuống tan ra tro.

-Aaa...

Khiêm Tử Lăng vẫn đờ đẫn nằm trên thảm trãi sàn,dấu tích ái ân vươn vãi day ra khắp nơi trên người của Y.

-Ưm...Tiểu Tuyết...

Lãnh Mộ Tuyết đưa một tay bốp trán ,ngả người ra sau dựa hẳn vào thành ghế,Hắn biết rất rõ Khiêm Tử Lăng đang gọi chính là Hắn không phải Mộ Tuyết Mũi Trâu,vì tâm ý tương thông cho nên Hắn biết chưa bao giờ Khiêm Tử Lăng gọi Lãnh Mộ Tuyết Mũi Trâu là Tiểu Tuyết cả.

-Hỗn chướng thật...cái lũ đáng chết các ngươi,ảnh hưởng đến tâm trí của ta...

Hắn lại đưa Y về tư phòng,lần tỉnh lại sau này Lãnh Mộ Tuyết cho phép Khiêm Tử Lăng rời khỏi Lan Nguyệt Điện,tự do đi lại trong thành.

-Ngươi không tin Ta là Chủ Nhân của ngươi,vậy thì cứ tự đi mà tìm hiểu lấy.

Nhìn nụ cười nửa miệng của Lãnh Mộ Tuyết,Khiêm Tử Lăng vẫn khẳng định Y không phải là nô bộc của Hắn.

-Ta sẽ tìm hiểu,ngươi là ai!

Khiêm Tử Lăng rời khỏi Cung Điện,đi khắp nơi trong thành,thị phố lẫn khu vực rừng hoang ngoại vi Tây Quỷ Thành,dù có hỏi nhiều về cái tên Khiêm Tử Lăng cũng chẳng có yêu ma quỷ quái nào biết đến,khi hỏi về tên ở Cung Điện Lan Nguyệt thì bọn họ tỏ ra rất sợ sệt,hoảng loạn .

-Đó đó là Chủ Nhân của chúng Ta... Diệt Thế Dị Thần...

-Hắn không phải là Tiểu Tuyết sao?

-Ấy ấy...ngươi đừng có hỏi nhiều...ta không biết, không biết gì hết...

Đi suốt cả mấy ngày mà chẳng hỏi ra chuyện gì cuối cùng Khiêm Tử Lăng lại quay về Lan Nguyệt Điện tìm gặp Lãnh Mộ Tuyết.

Khi xưa là sư đệ của Khiêm Tử Lăng,Lãnh Mộ Tuyết bày trò trêu chọc Y chủ ý chỉ là cá cược với Đông Kỳ Vân và các sư đệ đồng môn, không ngờ được Khiêm Tử Lăng lại ấn tượng về mình đến như vậy,ngay cả thời không song trùng này Khiêm Tử Lăng vẫn một lòng ghi nhớ về chuyện cũ.Nghĩ lại mối quan hệ đồng môn cùng bái một Sư Phụ học đạo thuật,Lãnh Mộ Tuyết chỉ có hiểu lầm về chuyện của Tạ Kiều Lam và thân phận Thiếu Chủ Ma Tộc của Khiêm Tử Lăng tạo ra ân oán day dưa,chưa hề có mối thâm cừu đại hận nào.Nhưng hiện tại Hắn là Dị Thần,cô độc trong tam giới,bị bài xích ở Thần Quốc đúng là không chốn đi về ngoài Địa Ngục Vô Gián đầy oán khí lệ quỷ lửa đỏ thiêu đốt,thứ lưu luyến chẳng qua chỉ là ân oán với Lãnh Mộ Tuyết Mũi Trâu ,kéo theo thù hận cả Khiêm Tử Lăng của thời không này.

Lãnh Mộ Tuyết nhìn Khiêm Tử Lăng nói tiếp.

-Ừm...đi suốt mấy ngày ở ngoài thị phố trông ngươi có vẻ là vẫn còn chưa biết mình là ai hả...

Khiêm Tử Lăng nghiêng ngả đứng dậy đi đến gần Lãnh Mộ Tuyết

-Có phải ngươi nói dối ta,tên của ta không phải là Khiêm Tử Lăng,nếu đúng là tên của ta tại sao khắp cả Thành không ai biết về ta...

Tây Quỷ Thành đã bị Lãnh Mộ Tuyết thống trị,tất cả con cháu của dòng tộc Khiêm Lăng đã bị ép đổi sang họ Lãnh ,ai kháng cự chỉ có con đường chết,vì thế dù có nhận ra Khiêm Tử Lăng là Thiếu Chủ của Lan Nguyệt Điện bọn họ cũng không dám nói.

Lãnh Mộ Tuyết đắc ý bậm môi nén cười làm lộ cái má lún đồng tiền,Khiêm Tử Lăng nhìn thấy trong lòng có chút gợn sóng.

-"Gương mặt của Hắn...từ lúc ta tỉnh lại cho đến bây giờ,gương mặt của Hắn luôn ở trong tâm trí ta..."

-Ngươi muốn biết lắm hả?cúi đầu nhận Ta làm Chủ Nhân ,ta sẽ nói cho ngươi biết!

-Hừ...đừng hòng...

Lãnh Mộ Tuyết nhếch mép cười khẩy

-"Hừ ...mất hết trí nhớ cũng không thể bỏ tính cao ngạo...ngươi đúng là rất đáng ghét,vậy để ta cho ngươi một chút ký ức vui vẻ."

Từ khi nhận ra Kim Sơn Vũ Thần bị phong bế,Thần Đan Bất Diệt kia cũng không thể hồi sinh cho Phùng Tú Cẩm,chuyện ở thời không trước cũng như một trận Diệt Thế,đều tan theo lửa Địa Ngục,thú vui bây giờ của Lãnh Mộ Tuyết chính là chơi đùa Khiêm Tử Lăng và Mộ Tuyết Mũi Trâu.Hắn chấp tay ra sau lưng,động tác hai ngón tay tụ linh,tâm trí điểm chú.

Lãnh Mộ Tuyết nói

-Tuy ngươi sống ở Tây Quỷ Thành nhưng nguồn cội của ngươi là ở Trung Nguyên,ngươi có một nương tử tên gọi Tạ Kiều Lam nhưng đã bị bọn người của Bách Kiếm Sơn Trang ở Long Sơn giết hại,bọn họ đã phế Linh Đan của ngươi vì thế ngươi không còn khả năng tụ linh lực,đã trở thành một người bình thường,Ta trong lúc ngao du đã cứu ngươi và nhận ngươi làm nô bộc...

Khiêm Tử Lăng bán tín bán nghi ngẫm nghĩ về cái tên Tạ Kiều Lam,ngẫm một hồi lại hiện ra hình ảnh vui đùa bên Tạ Kiều Lam.

-Sao lại có hình ảnh một cô nương y phục tím hiện ra trong tâm trí của ta như vậy...a...

Khiêm Tử Lăng ôm lấy đầu cúi gầm mặt,trán vã mồ hôi,trong khi Lãnh Mộ Tuyết lại khoái trá mỉm cười,cũng đủ biết là việc tốt mà Hắn đang làm.Lãnh Mộ Tuyết nói tiếp

-Ta sẽ sai quỷ nô đưa ngươi về Trung Nguyên tìm hiểu...nhưng hãy cẩn thận vì bọn Trung Nguyên đều là kẻ thù của ngươi...

Khiêm Tử Lăng ngước nhìn Lãnh Mộ Tuyết,cơn đau đầu của Y vẫn không giảm,mắt nhoè ra lại hiện lên những hình ảnh chiến đấu điên cuồng,là lúc Y chống trả bọn nhân sĩ Trung Nguyên ở Bách Kiếm Sơn Trang.

-Á... đầu ta...

Khiêm Tử Lăng vì một lúc tiếp nhận quá nhiều ký ức giả do Lãnh Mộ Tuyết tạo ra,lẫn lộn với ký thật tồn tại trong tâm trí,nên không chịu đựng được,Y ngất đi.Đến khi tỉnh lại thì đã có hẳn một ký ức hoàn chỉnh,vừa mở mắt đã chạy đi tìm Lãnh Mộ Tuyết,lần này thì Khiêm Tử Lăng đã phải quỳ gối nhận Chủ Nhân,còn cầu xin Lãnh Mộ Tuyết dạy cách hồi phục linh lực để trở về Trung Nguyên trả thù.

-Chủ Nhân xin hãy giúp ta...Khiêm Tử Lăng này xin thề chỉ cần lấy lại được linh lực để trả thù bọn Bách Kiếm Môn,ta sẽ đời đời kiếp kiếp là nô bộc trung thành của Ngài.

Lãnh Mộ Tuyết đắc ý cười một tràn dài,vang vọng khắp Lan Nguyệt Điện

-Ha ha ha...Khiêm Tử Lăng xem ngươi kìa sao mà thảm hại đến như vậy...buồn cười thật đó...Ừm...muốn ta giúp ngươi cũng được ,trước tiên ngươi phải giết hết những kẻ mang họ Lãnh trong Tây Ma Vực đi...phải tự tay ngươi giết họ...sau khi làm được việc này ta sẽ cho ngươi Thần lực,một bước lập tức kết Ma Đan.

Lãnh Mộ Tuyết lúc ở hậu sơn Bách Kiếm Môn đã điều khiển tên tu nhân vô danh làm loạn và đâm kiếm vào Khiêm Tử Lăng,nhác kiếm này có yểm một luồng linh lực nghịch chuyển vào người của Khiêm Tử Lăng vì thế khi ở trong Hoàng Lăng Ma Tộc,Y luôn bị huyết quản đảo loạn.Bây giờ thì Lãnh Mộ Tuyết lợi dụng luồng chân khí đó giúp cho Khiêm Tử Lăng ma hoá viên Tiên Đan trong người phóng thích dòng máu Ma Tộc ,tuy không có Ma Đan nhưng Khiêm Tử Lăng cũng có linh lực tương đương quỷ cấp trung.

Khiêm Tử Lăng bắt đầu đi khắp nơi tàn sát,ban đầu là những quỷ bậc thấp trong nhánh họ ,sau đó là quỷ tướng bậc Trung,quỷ cấp Đại,mỗi lần chiến đấu không phải dễ dàng giết được họ,Y phải mấy chục lần thọ thương bỏ chạy,khi vết thương lành thì tiếp tục khiêu chiến,Lãnh Mộ Tuyết chỉ ngồi ở Lan Nguyệt Điện mở nguyệt quang kính mà xem trò tiêu khiển,mỗi khi Khiêm Tử Lăng đánh thắng trở về thì Hắn lại thưởng cho Y một mĩ nữ ,bắt buộc phải ân ái trước mặt Hắn,thật bệnh hoạn,biến thái.

...Bách Kiếm Sơn Trang...

Bảo Liên thời trước và sau cùng ngồi ở bàn án thư sát cửa sổ lớn hướng ra vực thẳm trong tư phòng của Mộ Tuyết Mũi Trâu,nhâm nhi chung trà thưởng thức cảnh núi non yên bình xa xa,Bảo Liên thời sau nói.

-Ngươi nghĩ ra cách xuống Địa Ngục chưa?

Bảo Liên thời trước đưa ánh mắt hình viên đạn liếc xéo Y nói

-Ngươi có biết tại sao nơi đó gọi là Địa Ngục không?...Hừ...khác xa với Địa Phủ lắm... không phải làm một chú yểm tránh âm khí rồi xuất hồn là có thể đi vào Cửa Môn Quan của Âm Tào...phải có tu vi hơn hai mươi ngàn năm mới có thể mở không gian Địa Ngục Vô Gián,phải có Thần lực hỗ trợ mới có thể chống chọi với lửa Địa Ngục không thiêu đốt linh hồn...vì nơi đó chỉ toàn tập trung những Quỷ Quái không thể siêu độ cho nên oán khí ngút trời,nghiệp chướng của bọn chúng tạo ra dòng dung nham sôi sục mãi mãi qua hàng sa số kiếp... Người không phải Thần, không mang huyết nhục của Thần đi vào chỉ trở thành Lệ Quỷ trong đó mà thôi...

-Thế thì đành chịu thua rồi...ngồi chờ tên Dị Thần điên loạn kia đến lấy mạng đi.

-Hừ...câm cái miệng quạ của ngươi đi,chúng ta không vào Địa Ngục được nhưng cái tên tiểu tử đang nằm trên giường kia thì đủ sức.

Bảo Liên thời sau vân vê chung trà trên tay nói

-Cả tháng trôi qua rồi mà Hắn không động đậy gì cả...nói không chừng Hắn đã thăng thiên rồi ...

Vừa nói đến đó thì Mộ Tuyết bật ngồi dậy,hai tay nắm chặt vào cái chăn đang đắp trên người,Hắn grừ lên một tiếng dài như thú hoang,nghiến răng nghiến lợi

-Grừ...

Khiến cho Bảo Liên thời sau giật bấn người đánh rơi cả chung trà xuống bàn.

-Á!A Di Đà Phật...

Bảo Liên thời trước nhìn sang chiếc giường thì thấy Mộ Tuyết bổng dưng bật ngồi dậy sau những ngày dài bất tỉnh thì cũng rất kinh ngạc.

-Ối,tỉnh,tỉnh,tỉnh lại rồi...Hắn... hắn...

Cả hai vội chạy đến bên giường nhìn Mộ Tuyết ,thì không khỏi rùng mình,Mộ Tuyết hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc,sát khí đằng đằng,nghiến răng ken két trông vẻ mặt rất ư là tức tối tột độ,Bảo Liên thời sau nói

-Này này ngươi không sao chứ hả...vừa mới tỉnh đã phát điên rồi hay sao?

Bảo Liên thời trước quan sát Mộ Tuyết kỹ càng một lúc rồi nói

-Ngươi đang ấm ức cái gì vậy hả?chúng ta đã về đến Long Sơn Đỉnh rồi...để ta bắt mạch cho ngươi...

Nhưng Bảo Liên chưa kịp động vào tay , Mộ Tuyết đã hét lên một tiếng dài muốn nổ cổ họng,bao ấm ức chất chứa trong lòng dường như tống hết ra bên ngoài ,tiếng hét khiến cho trên dưới Trúc Thanh Đường rung chuyển,chim chóc cũng bay tán loạn.

-Á!aaaaaaaaaaa...

Hai vị Bảo Liên thì hồn phi phách lạc,ngáo ra một lúc.

Hoá ra việc của Lãnh Mộ Tuyết làm ra ở Lan Nguyệt Điện không phải là để Hắn xem cho vui,mà muốn cho Mộ Tuyết Mũi Trâu nhìn thấy bởi vì cả hai có tâm ý tương thông cho nên những điều mà Hắn chứng kiến cũng có đôi ba phần hiện ra trong tâm trí của Mộ Tuyết Mũi Trâu.Chuyện Khiêm Tử Lăng tàn sát quỷ tộc ở Tây Thành và ân ái cuồng loạn với các quỷ nữ đều trở thành những giấc mộng dài của Mộ Tuyết,sự ghen tức ,căm phẫn dồn ép lâu dần bộc phát dữ dội đến độ đánh thức linh thần của Mộ Tuyết khiến cho Hắn bật tỉnh lại.

-Khiêm Tử Lăng,Khiêm Tử Lăng,yaaaa...grừ...ngươi nói sao với ta...grừ...

Hai tay của Mộ Tuyết trong vô thức đã xé nát cái chăn,Hắn đột ngột quay đầu nhìn ra hướng cửa chính,vội bỏ chân xuống giường,định chạy ra bên ngoài,nhưng chân vừa chạm đất đã ngã khụy xuống khiến cho đầu gối của Hắn đập mạnh đau điếng.

-Á!

Bảo Liên thời trước đứng bên cạnh vội đỡ Hắn lên

-Ây da ngươi làm cái gì vậy hả,nôn nóng đi đâu đây...ngươi không còn linh lực lại bị thương toàn thân ,một tháng qua chỉ uống mỗi nước cháo, không thể dụng sức trong nhất thời được đâu à...

Mộ Tuyết bấu chặt vào tay Bảo Liên nói

-Ta phải đi Ma Vực,ta muốn đến Lan Nguyệt Điện...ta phải tìm Tử Lăng...

Bảo Liên giữ Hắn lại nói

-Ngươi không còn linh lực sợ đi chưa đến nơi đã chết trên đường rồi...huống hồ Khiêm Tử Lăng đã bị kéo xuống vực sâu đen tối...nói không chừng đã bỏ mạng rồi ...

-Hắn chưa chết...Hắn đang bị tên Lãnh Mộ Tuyết kia giữ lại ở Lan Nguyệt Điện...ta ta phải đi cứu Hắn...

Bảo Liên thời sau đi đến gần nói

-Woa...ta quên mất Hắn và Lãnh Mộ Tuyết Dị Thần kia tâm ý tương thông...này này ngươi có cảm nhận được nguyên thần của Hắn ở Địa Ngục không?có thể đến đó huỷ diệt nó không?ngươi còn khả năng mở Thiên Oán không hả?

Bảo Liên thời trước bực bội đứng lên quay sang nói như hét vào mặt của Bảo Liên thời sau.

-Ngươi có lòng từ bi không hả?không thấy Hắn chẳng còn sức lực để đứng vững hay sao mà còn hỏi nhiều chuyện như vậy...Thần Đan Bất Diệt trong người của Hắn bị phong bế rồi...trước hết phải giải phong ấn mới mong Hắn lấy lại được linh lực...ngươi không nghĩ ra cách giải phong ấn mà cứ hỏi dồn dập chuyện không đâu...

-Ê ê ê...ngươi tạm dừng càu nhàu ta đi ,nhìn ra cửa kia kìa...

Lúc này cả hai mới nhìn qua cửa lớn thì chỉ còn thấy đôi chân đang bò đi của Mộ Tuyết,Hắn vì nôn nóng mà bò trườn trên sàn nhà như con giun để rời khỏi tư phòng.Nhìn thấy cảnh tượng này Bảo Liên cũng chưng hửng

-Hắn đổi cách di chuyển mới rồi a...

-Hừ...tình cảnh này Hắn có thể bò qua Thiên Oán được chăng?

-Ngươi bớt điên cho ta nhờ...đuổi theo Hắn ...

Mộ Tuyết bò trườn ra đến sân thao trường trước tư phòng của mình thì nhìn thấy đôi giày vải đen chắn ngang ,ngóc đầu nhìn lên thì thấy gương mặt ngáo ngơ của Đặng Tâm.

-Á,Sư Tôn...sao sao người lại bò trên đất thế này?

Đặng Tâm vừa từ nơi canh gác ở tuyến phòng ngự trở về Trúc Thanh Đường để thăm hỏi tình trạng của Sư Tôn mình thì đã nhìn thấy Mộ Tuyết bò trườn trên đất,Hắn vội đỡ Mộ Tuyết đứng lên,Mộ Tuyết nhân cơ hội ôm lấy cổ của Đặng Tâm nói

-Cõng ,cõng Sư Tôn đi Tây Ma Vực... đi...đi mau...

Khiến cho Đặng Tâm lúng túng

-Đi đi Ma Vực sao Sư Tôn?nhưng nhưng mà Tông Chủ đã ra lệnh cấm tất cả đệ tử trên dưới Bách Kiếm Môn rời khỏi Long Sơn trấn.

-Ta mặc kệ,cõng ta đi...

Lúc này hai vị Bảo Liên cũng vừa đến.

-Hừ...ngươi cõng Hắn trở lại tư phòng đi...

-Ơ hai vị sư Thúc tổ ...Sư Tôn người...

-Ậy bảo ngươi cõng Hắn về thì cõng ngay đi còn ấp úng cái gì...

-Dạ dạ dạ...

Mộ Tuyết giẫy giụa hét lên

-Không, không...ta phải đi Ma Vực,ta phải đi tìm Tử Lăng...aaaa...

Hai vị Bảo Liên nhìn nhau rồi nhìn Đặng Tâm đang cố gắng cõng Mộ Tuyết về tư phòng.

-Trước khi giải phong ấn của Thần Đan,ngươi nên tìm cách chữa bệnh điên cho Hắn đi đã...

-Ta đi tìm Tô Nhược Hồng,ngươi canh giữ Hắn...

Nghe tin Mộ Tuyết tỉnh lại Phong Truy Mệnh,Tô Nhược Hồng và phu phụ Cát Danh Kỳ đều đến Trúc Thanh Đường xem tình hình,ai nấy đều ngỡ ngàng khi thấy Mộ Tuyết nhất quyết đi tìm Khiêm Tử Lăng.

Cát Danh Kỳ nói

-Lãnh sư huynh...ta biết rõ tình cảm của huynh đối với Khiêm Tử Lăng,nhưng hiện tại huynh không thể vào được Ma Vực vì nơi đây đã bị tên Dị Thần Lãnh Mộ Tuyết thống trị rồi,Bá Dực Lãng Thiên là thuộc hạ đắc lực giúp Hắn cai quản Quỷ Thành,bọn chúng đang tập kết quân chuẩn bị tấn công vào Trung Nguyên.

Mộ Tuyết nghe xong thì ngạc nhiên không làm loạn nữa.

-Đệ nói gì?bọn quỷ binh quỷ tướng ở Quỷ Thành đang muốn tấn công vào Trung Nguyên sao?bọn chúng không lo lắng chuyện Sa Mạc Huyền Ảo đã bị sụp đổ rồi hay sao?

Phong Truy Mệnh nói

-Tịnh Tâm Sư Thái đã mở giao tiếp với các vị Chân Nhân đắc đạo của Ngọc Liên Sơn, được họ chỉ điểm mở ra nguyệt quang soi chiếu tiến vào Ma Vực thăm dò,cái cây Hắc Đại Thụ đã biến mất,đất đai của Sa Mạc Huyền Ảo và các khu lân cận như Tây Quỷ Sơn,một phần Tây Ma Vực đã hồi phục trở lại,tuy đám yêu ma quỷ quái bị

vực sâu nuốt đi không còn nhưng có số lượng lớn quỷ binh mới đã được tên Dị Thần tạo ra thay chỗ bọn chúng.Bây giờ Hắn đang phát động chiến tranh khắp Ma Vực,khí thế còn đáng sợ hơn cuộc chiến giữa Tu Nhân và Ma Tộc do Bá Dực Lãng Thiên gây ra năm xưa.

Mộ Tuyết nói

-Vực sâu kia chính là bụng của Hắc Đại Thụ,Hắn ăn no rồi thì thu lại...nhưng cũng sẽ mở ra cắn nuốt tất cả thêm một lần nữa.Muốn đối phó vực sâu vạn trượng kia cùng với mạng lưới rễ cây Hắc Đại Thụ chỉ có một cách duy nhất chính là đánh hạ nguyên thần của Lãnh Mộ Tuyết.

Bảo Liên thời sau nói

-À cái này thì chỉ có ngươi làm được thôi,vì chúng ta đã nghĩ ra nguyên thần thật sự của Hắn đang ở Địa Ngục Vô Gián.

Mộ Tuyết nói

-Nếu như ta mở Thiên Oán tiến vào Địa Ngục thì bọn Lệ Quỷ,quỷ hồn trôi nổi cũng sẽ theo lửa Địa Ngục tràn ra ngoài,Nhân Giới sẽ khó tránh một trận tai kiếp...huống hồ Thần Đan Bất Diệt trong người của ta đã bị phong bế rồi...Ta hết cách.

Lúc này Bảo Liên thời trước mới nói

-Thật ra cái bức Bạch Ngọc ở động diện bích của Động Tu Linh có huyền cơ... không những làm sạch tâm ma còn có thể đưa thần thức của con người đi vào trạng thái sóng âm có thể kết nối với nhiều thần thức khác ở đa thời không...ngươi có mối liên kết giữa Kim Sơn Vũ Thần bền chặt đến như vậy,nên thử một lần đi tìm ông ta xem.

Bảo Liên thời sau cười khẩy một cái nói

-Hừ...thần thức của Hắn liên kết không chỉ với Kim Sơn Vũ Thần,còn có Ma Tôn và Dị Thần Lãnh Mộ Tuyết...xuất thần đi loạn trong đa thời không,không chừng gặp phải hai tên kia thì toi mạng.

Mộ Tuyết nói

-Vì cứu Tử Lăng ta phải nhanh chóng hồi phục linh lực...ta đi Động Tu Linh...

"Mình không nên manh động,khinh suất... không nên tức giận mà mắc mưu tên Lãnh Mộ Tuyết kia...aaa...Khiêm Tử Lăng ta sẽ dở tung Ma Vực lên tìm ngươi...xem ngươi ăn nói sao với ta...gr...grư..."

Tô Nhược Hồng ngăn Hắn lại

-Đệ chớ manh động,kết giới ở Động Tu Linh chỉ miễn nhiễm với linh đan cấp Bạch Kim,bây giờ đệ không còn linh đan nữa kia mà...

Bảo Liên thời trước nói

-Chuyện này không cần phải lo chỉ cần một đạo bùa mở kết giới đưa Hắn vào trong là được...nhưng mà ta lo ngại Hắn không chống chọi được với tâm ma...Thần Đan chưa giải phong ấn thì Hắn đã về trời...

Mộ Tuyết nóng lòng,tay chân đã lóng ngóng vì Khiêm Tử Lăng cho nên gạt bỏ những mối lo ngại mà nói

-Ở kiếp trước ta đã chiến thắng Ma Tôn để kiểm soát thân thể,lần này cũng không ngoại lệ...lão không cần phải bận tâm... điều đáng bận tâm bây giờ chính là chuyện đối đầu với Ma Tộc đang tiến vào Trung Nguyên,ta nghĩ tin tức này các môn phái còn lại đã biết rồi,nên thuyết phục họ liên kết để tạo tuyến phòng thủ ở U Minh Nhai.

Diệp Thiên Thanh nói

-Lãnh sư huynh nói rất đúng nhưng các môn phái bây giờ đã chia rẽ,họ không còn tình giao hữu nữa,khó lòng liên kết...

Tô Nhược Hồng nói

-Đoàn kết mới là sức mạnh ,với thế binh hừng hực như vậy còn có Bá Dực Lãng Thiên lãnh đạo,các môn phái sẽ không thể tự mình chống chọi,chúng ta nên nói rõ quan điểm này để thuyết phục họ...có lẽ sẽ có cơ hội.

Cát Danh Kỳ nói

-Chuyện này cần do người đứng đầu môn phái đảm nhận,Đệ sẽ cùng phu nhân của mình đi tìm đồng minh,Bách Kiếm Sơn Trang xin nhờ Phong sư huynh và Tô sư tỷ điều phối.

Bảo Liên thời sau nói

-Còn hai chúng ta sẽ hỗ trợ cho tên tiểu tử này giải phong ấn ...

Bảo Liên thời trước nhìn Y cười khẩy nói

-Hừ...ta và ngươi ư?ngươi quên mất rằng mình không còn linh lực sao?

-Ê...chính ta là người đã giúp Cát Danh Kỳ đột phá linh đan Tuyệt Hoàng Kim nha...

-Vì Hắn có tư chất hơn người mà thôi tưởng vì những lời ăn may của ngươi ư?nằm mộng!

-Ngươi...hừ...ta đọc nhiều kinh sách,học nhiều đạo thuật mới đúc kết ra được những lời chỉ điểm về việc thăng cấp linh đan...ngươi cho đó là lời ăn may ư...hàm ngôn loạn ý...bản thân của ngươi tốt hơn ta sao hả?

-Ngươi giỏi vậy sao không chỉ dẫn cho tên tiểu tử này tự giải phong ấn đi,cần gì phải đi tìm thần thức của Kim Sơn Vũ Thần...ta nói đúng không tiểu...

Khi Bảo Liên thời trước nhìn sang thì Mộ Tuyết đã đi mất rồi,ngó lại cũng chỉ còn có mỗi Đặng Tâm đang thu dọn bàn trà.

-Ể đi đâu hết rồi hả?

-Cái bọn tiểu bối này đi sao không báo lại hả?

Đặng Tâm cười ngượng nói

-Dạ ,trong lúc hai vị sư Thúc Tổ tranh cãi thì mọi người đã chia nhau đi làm nhiệm vụ của mình rồi ạ,họ có thi lễ cáo từ mà hai vị không lưu tâm đến,còn Sư Tôn của đệ tử đã "bò"ra khỏi phòng rồi ạ!

-Gì?

...Tu Linh Động...

Hai vị Bảo Liên mở kết giới đưa Mộ Tuyết đi vào bên trong sơn động,họ nhanh chóng đi đến Động Diện Bích,Mộ Tuyết đứng trước vách Bạch Ngọc không chằng chừ mà đặt luôn hai tay lên vách ,Hắn nhắm nghiền mắt chờ đợi linh hồn ,hay thần thức của Mũi Trâu bị đánh bật ra,thế nhưng chẳng có động tịnh gì,Hắn hi hí một mắt ra nhìn,hình ảnh phản chiếu cũng chỉ là Lãnh Mộ Tuyết trong bộ bạch y.Hắn há hốc mồm

-Sao ,sao lại như vậy...ta ta ta...vẫn là ta luôn á?

Bảo Liên thời sau nói

-Có gì là lạ đâu,kiếp trước ngươi mượn xác Lãnh Mộ Tuyết hồi sinh,biến ra Dị Thần cũng là dung mạo của Hắn nên khi sang đến thời không này linh hồn chỉ còn ghi nhớ dung mạo này,nếu có kiếp sau nói không chừng ngươi cũng mang dung mạo của Hắn luôn a.

Bảo Liên thời trước nói

-Ngươi đừng nghe Hắn nói nhảm,thần thức của ngươi đã nhận dung mạo của Lãnh Mộ Tuyết là thể chủ,nên mới phản chiếu cho ngươi thấy như vậy...linh hồn trải qua hàng ngàn kiếp ,sẽ có một kiếp trùng lặp dung mạo thôi mà.

Mộ Tuyết bối rối

-Ta không màng đến dung mạo ra sao,ta chỉ không thể nào xuất thần ra được đây này...

Bảo Liên thời trước nói

-Xuất thần có gì khó,khó ở chỗ xuất ra rồi ngươi có đến được Đa thời không,mới là điều quan trọng.

Bảo Liên thời sau nói

-Hừ...vừa hay lão nạp lại biết một trận pháp có thể đưa thần thức của một người đi du hành vào Thời Không Đa Chiều...

Bảo Liên thời trước nhìn sang Y có vẻ dò xét

-"Năm xưa ta chỉ xem qua có một lần ở Tàng Thư Các của Tổ Sư Gia mới bị Sư Tôn phạt Diện Bích ba năm trời,khi ra khỏi Động cũng trở nên móc meo,luyện xong chẳng dám thi triển lần nào vì lời trách phạt sẽ trục xuất khỏi sư môn...mà bây giờ Hắn lại..."

-Ngươi dám thi triển chú thuật đó sao,lời thề với Sư Tôn dám phản lại à?

-Hừ...ta chỉ đọc ra những lời " ăn may",còn thi triển chú là người có linh lực cao nhất ở đây...ta đâu có phản lời thề...

-Ý ý ý của ngươi là Ta á?

-Thời không của ngươi cũng đã bị hủy diệt rồi...đến thời không này ngươi xem như đã được tái sinh ,lời thề độc vô hiệu rồi ,có vạn tiễn xuyên tâm thì cũng là do số mệnh của ngươi ở thời không này mà thôi à...Sư Tôn sẽ không trách phạt ta...

-Ngươi nói cho nhiều rồi người chịu trận vẫn là ta á...

Mộ Tuyết nói

-Vì tránh khỏi sinh linh đồ thán ,lão nên chấp nhận phản lời thề đi,hi sinh một mình lão vẫn hơn là cả một thời không.

-Gì?

Ngẫm một hồi Bảo Liên thời trước cũng đành nghe theo thi triển trận pháp đối diện vách Bạch Ngọc giúp cho Mộ Tuyết đưa thần thức của Mộ Tuyết nhập định vào trong Đa thời không.

-Hừ, vì đại cuộc và sự tồn vong của hàng vạn bá tánh,Sư Tôn xin thứ lỗi cho đệ tử...Tiểu Tử một khi thời không đa chiều mở ra thì thần thức của ngươi sẽ bị trôi dạt trong vô định,nếu không tìm được kết nối với Kim Sơn Vũ Thần thì nên nhanh chóng quay về,bằng không e rằng ...

Mộ Tuyết hạ đầu mài quyết tâm nói

-Lão im cái miệng quạ đi...thi triển trận giùm cái...

-Grừ...ngươi...hừ...đi nhanh về nhanh...

Trận pháp liền nhanh chóng khởi động,Mộ Tuyết rơi vào nhập định,thần thức bị kéo vào một không gian kỳ ảo,đủ màu đủ sắc đan quyện, không rõ ra một màu nhất định nào,lam lam lở lở, những chuyển động như linh tức áp chế vây quanh lúc xiết chặt thần thức của Mộ Tuyết đến không thể thở nổi khó chịu tột độ,lúc kéo dãn Hắn ra như muốn phanh thành trăm mảnh,đau nhức khó tả,lúc êm dịu mềm mại trôi dạt không kiểm soát.

-Kim Sơn Vũ Thần,Kim Sơn Vũ Thần...ông ở đâu...

Bổng dưng lúc này có hàng ngàn tia điện tím xuất hiện bao lấy thần thức của Mộ Tuyết kéo đi ẩn vào một chiều không gian kỳ lạ.Ở đây Mộ Tuyết nhìn thấy những luồng linh khí bay vờn xung quanh,xẹt qua xẹt lại ,mang tính hủy diệt cao,khiến cho Hắn phải lách người né tránh,nếu không sẽ bị đánh tan thần thức.

-Hừ nơi quỷ quái nào thế này, sao lại có một thời không đáng sợ thế hả?...

-Aaaa...

Một tiếng hét kéo dài khiến cho Mộ Tuyết giật bấn người quay tròn tìm kiếm,nhưng xung quanh chỉ toàn là những luồng linh khí bay vờn,che khuất tầm mắt.

-Kim Sơn Vũ Thần là ông hả?lên tiếng đi...

-Đến đây...aaaa...nhanh...ta không còn thời gian cho ngươi...aaa...

Mộ Tuyết chưa hiểu ra chuyện gì thì đã có một kết giới bao quanh Hắn kéo thẳng về phía trước,kéo đi mãi chẳng dừng,khiến cho thần thức của Hắn dao động,ẩn ẩn hiện hiện sắp bị đẩy ra ngoài.

-Aaa...Kim Sơn Vũ Thần...aaa...

Mộ Tuyết bị quăng quật một lúc trong cái không gian rối loạn của những luồng linh lực,một lúc mới có thể nhìn thấy được Kim Sơn Vũ Thần đang ở ngay trước mặt,ông ta bị trói buộc bằng những sợi rễ cây đen xì của Hắc Đại Thụ.

-Kim Sơn Vũ Thần!

Vũ Thần nghiến răng chịu cơn đau kinh khủng do gai nhọn của rễ cây đâm vào thần thức,ông ta nói

-Lãnh Mộ Tuyết vốn là một Mộc Thủ Tinh của cây Nguồn Cội,Hắn đã trãi qua nhiều kiếp nạn ở Nhân Giới để thăng cấp bậc Thần Đan vì một trận Thiên Kiếp không vượt qua nên trở thành người thường...hộc hộc...nhưng tư chất tu luyện không bị mai một...ặc ặc...bụi tàn hồn có khả năng tự tái sinh...hiện tại Hắn dung nạp một phần của cây Nguồn Cội,biến Dị Thần bậc cao ,có thể, có thể thay thế ta làm chủ nhân của Thần Đan Bất Diệt...nếu như Hắn hoá Thần sẽ ...ặc sẽ khó đoán được ý đồ Hắn là gì...ặc ...ta sắp chuyển sinh sang một nơi khác...ặc không thể trở lại Thần Đan Bất Diệt...ngươi một là ngay lúc này hoà nhập Thần Đan đón nhận chuyển sinh,hai là Thần Đan Bất Diệt tự trở lại Thần Quốc...ặc...Đi...

Chỉ nghe một tiếng hét lên của Kim Sơn Vũ Thần tức thì hàng ngàn tia linh lực tụ hội về ông ta,tạo ra một khoảng không sáng chói,loá cả mắt,Mộ Tuyết không thể nhìn thấy được gì ,chỉ cảm nhận một luồng linh lực cực mạnh dạng bắn đến mình.

-Ta chẳng hiểu gì cả...Kim Sơn Vũ Thần...

Trong thần thức của Mộ Tuyết lúc này xuất hiện hai dòng suy nghĩ,một chờ cho luồng linh khí đó oanh tạc thần thức,hai né tránh ,né tránh cho thật nhanh.

-Aaaaaaa...

Bạn đang đọc Tông Chủ Ác Ma Của Ta sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.