Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại ca mau cứu ta

Phiên bản Dịch · 1764 chữ

Ba ngày sau, nhóm Lâm Nam đã tới thành Bắc Mạc.

Kế hoạch vốn là sau ngày thứ hai liền có thể xuống núi, nhưng mà hai người Quách Ngưu Quách Ngọc này, Lâm Nam không có ý định buông tha đâu, chờ đợi một ngày tại Quách gia thôn, trình bày hết ưu điểm của việc tu tiên cho hai người, còn biểu diễn cả bản lĩnh phun nước hóa lửa từ bàn tay không, khiến cho Lâm Nam tý xíu nữa hô lên "Có tiền thì ủng hộ, không có tiền thì đi mượn tiền ủng hộ nào."

Hao tốn không biết bao nhiêu miệng lưỡi, cuối cùng cũng thuyết phục được hai người đồng ý gia nhập Vô Tẫn Môn, thế là liền dẫn hai người lên đường, mặc dù cần về tông môn để lựa chọn công pháp, nhưng một chút cơ bản thông thường, vẫn có thể hướng dẫn sơ sơ trước cho hai người, thuận tiện cũng cho bọn hắn nhìn xem, đãi ngộ của cường giả Trúc Cơ ở bên ngoài, Lâm Nam nghĩ như thế.

- Thật có lỗi, Thành Chủ bây giờ không có ở trong thành.

Khi Lâm Nam đề nghị muốn gặp Thành Chủ, thủ vệ Phủ Thành Chủ đáp lại Lâm Nam như vậy.

Rơi vào đường cùng, Lâm Nam cũng chỉ có thể mang theo Quách Ngưu Quách Ngọc, đi ở tạm một đêm trong nhà trọ trên trấn.

Ở trong gian phòng xa hoa nhất nhà trọ, dù cho khu vực Bắc Mạc này cũng không màu mỡ, nhưng mà sinh hoạt trong nội thành Bắc Mạc, những thôn trang nhỏ ngoài thành hoàn toàn không có khả năng so sánh.

Nhất là đến ban đêm, trong thôn trang, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, còn Bắc Mạc Thành lúc này mới bắt đầu sinh hoạt xa hoa truỵ lạc.

Trên đường phố, người đi đường còn nhiều hơn so với ban ngày , có người tựa vào thân cây vừa gào khóc, vừa không ngừng nôn mửa, có người vừa mới thay xong hành trang, tốp năm tốp ba đi tới tửu quán nào đó trong thành, cũng có người đứng bồi hồi thật lâu trước tầng lầu cao ba tầng, phát ra quang mang màu hồng, mới đi vào.

Lâm Nam ở trong chính nhà lầu này, dưới lầu loáng thoáng truyền đến tiếng thực khách đang nói chuyện phiếm, rất là ồn ào.

- Đây chính là thành thị về đêm sao?

Dựa vào bệ cửa sổ, trên mặt Quách Ngưu Quách Ngọc tràn đầy hưng phấn, trong mắt cũng tràn đầy mơ ước.

- Đi dạo chơi cái nào.

Lấy ra một túi tiền từ trong ngực áo, đưa tới tay Quách Ngưu, ra hiệu hắn tùy tiện xài, không đủ lại đến lấy thêm.

Nâng nâng túi tiền, trọng lượng truyền đến lòng bàn tay khiến Quách Ngưu có chút không thích ứng, từ nhỏ đến lớn, dù cho lúc cha mẹ còn sống, trong tay Quách Ngưu cũng không có nhiều tiền như thế, vất vả lao động cho tới nay, cũng chỉ giải quyết được vấn đề ấm no của hai huynh muội, khi có chút tiền dư ra, cũng đem cho muội muội mua chút sách vở, để làm bạn với Quách Ngọc khi ở nhà.

Mấy ngày ở chung, đối vị Đại sư huynh trong tương lai này, hai người Quách Ngưu và Quách Ngọc đều cảm thấy rất tốt, không có khó tính, trên mặt luôn mỉm cười, cảm thấy ấm áp như ánh nắng.

Mà mấy ngày nay, Lâm Nam mỗi ngày cũng ôn dưỡng thân thể cho Quách Ngọc, Lâm Nam nhìn ra, thể chất yếu ớt trời sinh của Quách Ngọc, là do Linh căn trong cơ thể.

Bởi vì phẩm chất của đơn Linh căn đã đạt tới Địa cấp, coi như dù chưa bắt đầu tu hành, nhưng là bởi vì tính thích ứng cực mạnh trời sinh đối với linh khí, Linh căn sẽ không tự chủ được hấp thu linh khí trong trời đất.

Mà bên trong khu vực Bắc Mạc, ngoại trừ trong thành Bắc Mạc, chỉ có ba đại tông môn, là khu có linh khí ở mức độ đậm đặc, còn lại đều mỏng manh đến có thể bỏ qua không tính, nếu là qua dãy núi, đi tới phía bắc sa mạc, thậm chí ngay cả linh khí đều không cảm giác không được.

Cho nên khi không hấp thu được linh khí từ ngoại giới, một cách tự nhiên, liền sẽ hấp thu chất dinh dưỡng từ trên thân Quách Ngọc.

Có thể nói là, hiện tại Quách Ngọc còn có thể sống, chính là may mắn do có Quách Ngưu thỉnh thoảng bồi bổ thân thể cho Quách Ngọc, đi săn trong núi, đào thuốc, nhiều khi còn có thể ăn được trúng một cây linh thảo để duy trì trong năng lượng thân thể.

Hiện tại có linh lực của Lâm Nam chèo chống, Quách Ngọc không giống như trước đó nhìn thế nào cũng là một dáng vẻ yếu đuối, bây giờ chỉ là khuyết thiếu rèn luyện lâu dài cho nên suy yếu thôi, vào lúc này thì nên ra ngoài hoạt động một chút cũng có lợi lớn cho thân thể Quách Ngọc.

Dẫn theo hai huynh muội xuống lầu, Quách Ngưu đỡ lấy Quách Ngọc, trong lúc nhất thời trở thành tiêu điểm toàn trường, một người cao hai mét trong thành Bắc Mạc cũng không thấy nhiều, huống chi một đại hán thô to như vậy, lại đỡ lấy một thiếu nữ thẹn thùng nhu nhược, dù cho thiếu nữ này nhìn không lớn lắm, nhưng luôn có miệng người nói vài lời không hay.

Trong khách điếm, đương nhiên cũng không thiếu tu giả, phục sức của ba đại môn phái dù sao cũng đặc biệt dễ thấy, còn có một số tán tu trong nội thành Bắc Mạc, mượn hơi rượu, có chút ngo ngoe muốn động.

Đám người bạo động, Quách Ngưu còn tốt, Quách Ngọc là lần đầu đi xa nhà cho nên không quen ánh mắt của mọi người, núp ở phía sau Quách Ngưu, thân thể nhỏ bé hoàn mỹ ẩn giấu đi.

Thấy ánh mắt mọi người có chút không tốt, Lâm Nam cũng ngừng mỉm cười, hai mắt nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, khí thế của tu sĩ Trúc Cơ trong nháy mắt phóng ra, vòng qua hai huynh muội, khuếch tán toàn bộ khách điếm.

Mặc dù chỉ trong một nháy mắt Lâm Nam liền thu hồi uy áp trên người, nhưng ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ là luyện khí tầng năm.

Tu vi cao còn tốt, vẻn vẹn chỉ là đổ một trận mồ hôi lạnh, sau lưng ẩm ướt, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Tu vi thấp, sắc mặt trắng bệch, hai tay chống ở cái bàn, suýt chút nữa hôn mê.

Không có tu vi, vớt mặt của hắn từ trong canh ra mau, sẽ chết người đó nha.

- Xong chuyện ở đây, lập tức dẫn các ngươi về núi tu hành.

Quay đầu trông thấy ánh mắt sùng bái của hai huynh muội, nụ cười công nghiệp lại lần nữa treo về trên mặt.

Nhạc đệm nho nhỏ này cũng không có ảnh hưởng tinh thần của hai huynh muội, thậm chí hai người càng thêm kiên định quyết tâm trở thành người tu tiên.

- Ca ca, ta muốn ăn cái kia.

- Ca ca, ta muốn mua cái này.

- Ca ca, . . .

Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường.

Cho dù Quách Ngọc đã đọc qua số lượng thư tịch có thể chất đầy nửa cái gian phòng, nhưng mà không có đi ra khỏi cửa phòng, nên cuối cùng cũng biết đến thế giới bên ngoài, phải phấn khích cỡ nào.

Tựa như chim nhỏ vừa được sổ lồng, cho dù có mệt mỏi, cũng không ngăn cản được quyết tâm bay lên trời xanh của chim nhỏ.

Mặc dù thể lực chống đỡ hết nổi, Quách Ngọc vẫn cứ lôi kéo Quách Ngưu, hưng phấn đi dạo đi ngang qua mỗi một cửa hàng, sự hiếu kỳ đối với những thứ mới lạ tựa hồ chiến thắng sự mệt nhọc của thân thể.

Mà Quách Ngưu vừa trở thành "Nhà giàu mới nổi", nhìn thấy thần sắc vui vẻ của Quách Ngọc, trong lòng chỉ còn sót lại ba chữ "Mua mua mua".

Trên đường người đi lại dần tăng lên, con đường cũng trở nên chật chội.

Nhưng mà dáng người Quách Ngưu đem lại cho hắn không ít ưu thế, trên đường phố lộn xộn không chịu nổi này, có thể nhìn thấy tình huống cả con đường, còn có thể tạo ra một khoảng trống lớn cho Quách Ngọc.

Lâm Nam thì tương đối lợi hại, dòng người giống như sẽ không tự chủ tránh đi hắn, cho nên Lâm Nam chính là đi lung tung trên con đường không có ai.

Nhiều người tay ngứa, trên đường đi, tự nhiên cũng không thiếu ăn trộm, động thủ tương đối bí mật đều bị Lâm Nam lặng lẽ đuổi, cho đến khi một tên trộm bị Quách Ngưu một tay đè lại cổ nhấc lên, sau đó không còn có người tới gần nữa, người đi trên đường thậm chí tự động tránh ra một con đường cho Quách Ngưu.

Bỗng nhiên ở giữa, xuất hiện rối loạn tưng bừng trong đám người, thỉnh thoảng lại có người đi đường té ngã.

- Có thích khách!

Tuân theo một tiếng kêu to rõ, mấy vị tu sĩ cùng một nhóm, phi nước đại ngay trên đường phố phồn hoa, mặc dù đã tận lực tránh né người đi đường, nhưng vẫn ngộ thương không ăn ít quần chúng vô tội.

Quách Ngưu đã dẫn Quách Ngọc tránh sang một bên, loại thời điểm này, vẫn là ít dính vào phiền toái mới đúng.

Nhưng là ngươi nói xem trùng hợp đến thế nào, một đạo hắc ảnh chạy ra khỏi đám đông, liền ngã xuống mặt đất, sau khi lăn lộn vài vòng, lăn đến bên chân Lâm Nam.

Nhìn thấy mấy tu sĩ đã đuổi tới, bóng đen gọi lớn một tiếng về phía Lâm Nam.

- Đại ca mau cứu ta.

Sau đó chỉ thấy một cái chân to, thẳng tắp giẫm lên mặt của mình, đem mình đạp trên mặt đất, không thể động đậy.

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.