Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Nữ Nhà Bên

Tiểu thuyết gốc · 2001 chữ

Chương 4: Thiếu nữ nhà bên.

Mạc Thương lặng lẽ về Liễu Thôn ngồi dưới gốc Hoè già tiếp tục tu luyện, ở đây hắn tự dựng lên cho mình một căn nhà gỗ, tiểu hài không nói nhưng hai người kia dù gì cũng là vợ chồng son có mặt hắn sinh hoạt chung đụng rất là tế nhị, mà thân phận tu sĩ, Mạc Thương không muốn cho người ngoài nhìn thấu.

Mạc Thương cầm đi Long Châu đã hoàn toàn nắm trong tay sinh mệnh Long Xà, chỉ cần một cái ý niệm liền có thể khống chế sinh tử của nó, cứ như vậy có một đầu thú cưỡi Kim Đan kỳ, nhưng mà cái giá Mạc Thương bỏ ra tuyệt đối không nhỏ, mấy năm ngưng luyện Thần Hồn mới có thể để cho Nguyên Thần xuất khiếu một lần, đó chính là thủ đoạn bảo mệnh duy nhất của Mạc Thương hiện tại.

Chó mực đi ngang liếc nhìn Mạc Thương, sủa lên mấy tiếng, vừa rồi nó tận mắt chứng kiến Tông Chủ xuất chiêu, đối với vị Tông Chủ này rất là chịu phục.

"Ngươi thu Long Xà làm ngoại vụ trưởng lão?" Mạc Thương nghe hiểu, tròn mắt kinh nghi hỏi.

Chó mực gật gù, lắc mông chạy đi.

Chó mực vừa đi ngoài cửa liền có một đôi con mắt đen láy e ngại nhìn vào, thiếu nữ cầm trên tay một cái làn gỗ bên trong giống như đựng thức ăn còn nóng, mấy hôm nay đều quan sát thiếu niên lạ mặt, không hiểu vì lý do gì khiến cho nàng rất thích nhìn hắn mặc kệ là ngày hay đêm, vẫn biết làm như vậy nếu để đối phương phát hiện sẽ rất khó xử nhưng mà trong lòng nàng xưa nay tồn tại góc khuất, luôn luôn cảm thấy thế giới không mấy an toàn.

Tuy nhiên chỉ cần nhìn hắn, xem bóng lưng hắn hết thảy lo sợ đều thành không.

Cửa tre vang lên thanh âm gõ nhẹ, trước khi nàng xuất hiện Mạc Thương đã biết cho nên cũng không có gì bất ngờ:" Mời vào!" Mạc Thương nhỏ giọng nói.

Cánh cửa thô sơ tách ra một tia ánh sáng, thiếu nữ lả lướt đi vào trên thân y phục trắng tinh, theo đó là một cỗ hương khí nhàn nhạt giống như mùi cây cỏ phảng phất.

Mạc Thương ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mắt hình bóng kia.

Da trắng mi cong, môi đỏ tựa trái cây chính mọng, ngũ quan điểm hoạ, cả người giống như thiếu nữ từ tranh vẽ bước ra không nhuốm bụi trần, nàng cao gầy mảnh mai nhìn yếu ớt đến độ tưởng chừng một cơn gió lướt qua liền ngã, thiếu nữ 15~16 đã là thế gian cực phẩm chỉ sợ sau này thành thục một cái liếc mắt đưa tình liền khiến cho thiên hạ đảo điên.

Mạc Thương ngây người nhìn, nếu nói thiếu phụ Ôn Quân sở hữu khí chất cùng dung mạo hiếm thấy thì thiếu nữ trước mặt cũng vậy, nàng giống như Tuyết Liên trắng tinh, ngây thơ đơn thuần, không vấy bùn hôi không nhiễm khói lửa, hai con ngươi xanh thẳm rụt rè khép nép, sắc trạng trắng xám phối trên dung mạo tuyệt trần để cho bất kỳ nam nhân nào vừa nhìn liền muốn ôm vào lòng, đem cả đời bảo hộ cùng che chở.

"Mạc đại ca! Ta mang cho huynh chút điểm tâm sáng" Thiếu nữ không dám nhìn thẳng Mạc Thương, thanh âm kia đều là ấp úng nói ra, qua lời Thạch Nhi nàng biết hắn họ Mạc tuổi đời cùng nàng tương tự, biết hắn là Tiên Sinh dạy học cho đám hài tử trong thôn càng biết đối phương không đơn giản như bề ngoài.

"Vất vả rồi, đa tạ!" Mạc Thương ôn hoà mỉm cười, đây là lần đầu tiên có người mang cho hắn điểm tâm.

Mạc Thương đứng lên đưa tay nhận lấy, trong nhà đơn sơ không có bàn ghế, may mà mặt đất có một phiến đá vuông sau khi đưa thức ăn cho Mạc Thương nàng lặng lẽ đi tới, chậm rãi ngồi xuống.

"Sáng sớm cha ta lên núi săn bắt tiện tay làm nhiều đồ ăn mang sang cho huynh, coi như chút quà gặp mặt..Mạc đại ca đừng chê!" Âm như Yến, tiếng như Oanh, ngọt ngào đủ để khiến cho băng phong đều tan chảy, nàng đến tuổi biết động lòng mà nam nhân trong thôn không có ai vừa mắt, lần đầu tiên nhìn hắn dạy học cho đám hài tử, thấy chữ Nhẫn trên tấm bảng đen, nghe hắn giải thập Nhẫn không hiểu vì lý do gì tim nàng bỗng nhiên run lên một chút.

Có lẽ thiếu nữ trên đời không phải ai cũng có can đảm như nàng, qua nhiều lần đắn đo bứt rứt hôm nay lựa chọn trực diện đối mặt.

Điểm tâm của thiếu nữ làm cho nam nhân không phải đơn giản chỉ là quà gặp mặt, bên trong ẩn chứa hàm ý sâu xa, nếu trâm cài, khăn tay là tín vật thì giỏ thức ăn lần đầu gặp chính là tâm ý muốn kết giao thậm chí muốn thân cận.

"Mạc đại ca ăn ngon miệng! Cần gì cứ gọi...Nhà sát vách! Ta..Ta..Nhu Nhi!" Thiếu nữ thỏ thẻ, nói rồi e ngại rời đi chỉ để lại hương khí vương vấn không tán.

Mạc Thương nhìn theo bóng trắng trong lòng như có hoa nở, sống qua mấy kiếp hắn chưa bao giờ bị ai đó đánh động tâm linh vậy mà hôm nay khác, nghĩ mấy kiếp kia tu luyện khô khan đến mãn cục lại cô độc chết già, giá như không thức tỉnh trí nhớ liền tốt, vì nhớ lại cho nên tiếc nuối.

Đời hắn gặp qua quá nhiều giai nhân cũng không ít người theo gót hồng trần một đoạn, thậm chí có người còn cam nguyện sống chết nhưng tâm hắn chỉ vì trường sinh.

"Nhu Nhi sao?" Mạc Thương mỉm cười nói thầm.

Trên núi có tiếng gà gáy sáng, Mạc Thương ăn xong điểm tâm thay đổi một bộ y phục đi ra gốc Hoè ngồi đợi đám hài tử đến học, nhìn sang vách trúc nhà bên tưởng niệm đôi con mắt thường lén lút nhìn, nghĩ lại mùi vị điểm tâm thơm ngọt mà quá nhiều năm Ích Cốc bỏ quên.

"Tiên Sinh khoẻ!" Thạch Nhi gần nhà cho nên luôn là đứa đến sớm nhất, vừa nhìn thấy Mạc Thương liền vui vẻ chào.

"Tiên Sinh! Trời chưa sáng trên núi vậy mà xuất hiện Tiên Nhân, thôn trưởng nói Hấp Tư Sơn là nơi Tiên Nhân nghĩ chân cho nên về sau không gọi tên cũ, đổi bằng Tiên Ngoạ Sơn!" Thạch Nhi phấn khích kể, trong mắt giống như chứa đựng ánh sao, bản thân nó không nhìn thấy nhưng nghe người lớn kể đã tưởng tượng qua rất nhiều cảnh tượng.

Tiên Nhân bay như Côn Bằng, một tay hái sao một tay chém trăng, thần thông Tiên Nhân có thể che trời lấp đất, Tiên Nhân nổi giận liền khiến cho thiên băng địa diệt.

Trưởng thôn kể như vậy về Tiên Nhân.

Mạc Thương cưng chiều xoa đầu Thạch Nhi, mỉm cười ôn hoà nói:" Trên đời cái gọi Tiên Nhân thực chất chỉ là phàm nhân tu đạo, bọn hắn sống lâu hơn chúng ta một chút, mạnh hơn chúng ta một chút, chung quy vẫn chưa cách nào thoát khỏi sinh tử..Bọn hắn không siêu nhiên như ngươi nghĩ, gọi Tiên Nhân cũng được, mà đạo sĩ cũng tốt, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!".

Thạch Nhi nghi hoặc lắng nghe, mặc dù không hiểu hết lời Tiên Sinh nói nhưng cả tháng nay bị đối phương truyền thụ kiến thức vỡ lòng, trong đầu óc non nớt kia thì Tiên Sinh cũng giống như Tiên Nhân vậy, đều là tồn tại đáng để kính trọng, mà lời Tiên Sinh tất nhiên đáng tin hơn lời đám người lớn trong thôn.

"Thạch Nhi đi gọi Cao Nhi, Vân Nhu bọn nó lại..Hôm nay ta giảng chữ Đạo!" Mạc Thương cười cười, tay cầm đá phấn viết lên bảng một chữ Đạo, chữ kia là cả đời hắn truy cầu.

Nét chữ tầm thường theo lực tay tì lên bảng đậm nhạt nhưng mà nếu có tu sĩ ở đây nhất định bị làm cho kinh sợ bởi chữ kia quả thực bao hàm Đại Đạo.

Một chữ diễn đạo, một câu hoá đạo chính là lúc Hoá Thần.

"Tiên Sinh! Chỉ sợ hôm nay không học được" Nói xong câu này vẻ mặt Thạch Nhi bỗng nhiên lặng đi, trong đôi con mắt ngây ngô đen láy hiện lên một tia lo sợ.

"Chuyện gì sao?" Mạc Thương kinh ngạc hỏi.

"Ngày chó hoang xuống núi..Tiên Sinh không biết, Vạn Đại Sơn có một băng nhóm thổ phỉ lập thành bang hội chuyên đi trấn cướp, mọi năm Liễu Thôn đều phải chuẩn bị cống phẩm cùng thiếu nữ cho bọn hắn, không vừa ý liền xuống tay tàn sát!" Thạch Nhi kể, trước kia hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ là rất sợ đám người kia vẫn chưa hình dung được thủ đoạn đến cùng tàn ác bao nhiêu nhưng từ ngày học thuộc thập Nhẫn liền rõ Dã Cẩu Bang phạm vào hai cái cuối cùng.

Thứ chín, Nhẫn Tâm.

Thứ mười, Tàn Nhẫn.

Mạc Thương muốn biết nhiều hơn nhưng thông tin lấy từ hài tử có vẻ không ổn, mang theo Thạch Nhi đi tìm phụ thân nó Thạch Trung.

Vào nhà liền thấy phu phụ hai người sầu lo, trong nhà cửa đóng then cài, qua lời Thạch Trung thì mọi chuyện phải nói đến 12 năm trước.

Ngày đó Liễu Thôn có một đứa trẻ không cha, mẹ hắn sau khi sinh hắn mấy năm liền chết, dân làng coi đứa trẻ kia là Cô Tinh nhẫn tâm ném ra khỏi thôn sống chết mặc kệ, kỳ diệu đứa trẻ kia vậy mà bị chó hoang nuôi lớn, trưởng thành học được từ đâu một thân bản lĩnh, thu phục thổ phỉ quanh vùng lập nên Dã Cẩu Bang.

Cái gọi là kỳ diệu cũng chính là bi kịch.

Máu trong người hắn chảy vì báo thù, lại học xong dã tính thú hoang cho nên tàn ác, 10 năm trước quay lại liền giết đi phân nửa mạng người trong thôn, chưa đủ còn muốn mỗi năm đều xuống núi giày vò hành hạ.

Chốn này là hoang lĩnh triều cương không chạm đến được ngay như nha phủ cũng mắt nhắm mắt mở mà tông môn Tu Tiên che chở chỉ trên lý thuyết, nhân mạng phàm tục rẻ như rau cỏ bọn hắn quả thực chưa từng để ý.

Mạc Thương không bất ngờ, Linh Giới phàm giới hay Hoang Cổ cấm khu đều đặt gót đi qua có chuyện gì mà hắn chưa gặp.

Mộng hắn từng muốn quản chuyện thiên hạ thanh lý bất công nhưng mà thế gian ngàn vạn thân hắn không lo hết.

"Dã Cẩu Bang sao! Mạc gia nhiều năm chưa giết người, nếu các ngươi càn quấy như vậy cũng tốt, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, bớt cho thiên hạ một mối lo!" Mạc Thương cười lạnh nói thầm.

Có thể ngoài kia bất công càng nhiều Mạc Thương không ôm xuể nhưng chuyện này lại diễn ra ngay trước mắt.

"Liễu Thôn những người đáng tội đều đã đền tội, chúng ta cả đời chân chất tại sao vẫn phải dính vào tai hoạ này? Đứa nhỏ Nhu Nhi thật đáng thương!" Thiếu phụ Ôn Quân ôm lấy hài tử nhà mình, hai mắt đỏ hoe muốn khóc.

Bạn đang đọc Tông Chủ Vô Địch sáng tác bởi HoangMangQua

Truyện Tông Chủ Vô Địch tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangMangQua
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.