Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Thứ Nhất (1)

Tiểu thuyết gốc · 1792 chữ

“…Có người?”

Đợi khi Yukino tiến lại gần hơn, từ phía cô đã mơ hình nhìn thấy có bóng hình của con người. Nhưng Yukino không dám khẳng định, do đêm tối ở trường học không có ánh sáng vì thế nếu chỉ nhìn từ xa, thì mới trông giống bóng người mà thôi.

Nếu muốn biết rõ hơn, cô cần phải tiến gần hơn chỗ sân trường. Khi càng tới gần, Yukino càng nghe thấy âm thanh đó rõ ràng hơn.

Đó là tiếng kim loại va chạm với kim loại. Điều đó có nghĩa là có ai đó đang chiến đấu bằng vũ khí sắt thép.

“..Mình đang nghĩ gì vậy…? Thật ngu ngốc mà…”

Yukino nhận ra suy nghĩ của mình có hơi khác thường, liền lập tức lộ ra nụ cười tự giễu. Sau đó, cô vội xua tan cái ý tưởng đó trong đầu và tiếp tục bước đi.

Có lẽ bản năng của cô đã sớm nhận ra nguy hiểm, nên khi Yukino tiến lại gần hơn, cô đã che giấu bản thân mình đi, không để người ở trong sân phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Đợi khi Yukino nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong sân trường, đầu óc của cô trở nên trống rỗng.

“Không thể nào…”

Đang có hai người ở đó, một nam và một nữ. Và như vẻ bề ngoài đáng sợ của mình, họ đang chém giết lẫn nhau.

Nam có mái tóc màu lam dài kiểu tóc đuôi ngựa, thân thể cao lớn lại cường tráng, mặc một bộ chiến đấu phục bó sát người màu xanh lam, bộ quần áo đột hiện ra toàn bộ cơ bắp lực lưỡng của mình

Trên tay của nam nhân đó còn cầm theo một cây thương, thân cây thương đỏ thắm. Trên thân còn khắc lên những văn tự phức tạp khó mà đọc được.

Còn về phía nữ nhân, cô ta có dáng người cao gầy và thân hình mảnh khảnh, có làn da rám nắng và một mái tóc màu trắng như tuyết. Mái tóc buộc búi cao được cố định bởi hai cây que dài. (Illya Archer)

Cô ta mặc trên người một áo khoác màu đỏ với tà áo ngắn, để lộ ra vòng eo thon gọn cùng với chiếc áo giáp ngực nhỏ gọn che chắn đi phần ngực, và hai bên tay thì cầm hai thanh vũ khí giống như là đao, một trắng một đen.

Khoảnh khắc Yukino nhìn thấy họ, cô liền biết ngay lập tức rằng họ không phải là con người, mà có lẽ chỉ là những thứ nhìn giống như con người.

Yukino dám khẳng định điều này không phải vì cô cảm nhận như vậy, mà là bởi vì, con người có ai có thể di chuyển được như vậy ư?

Di chuyển nhanh hơn âm thanh, đến mức mắt thường không thể theo kịp, hay là ra chiêu mạnh mẽ đến nỗi tạo ra tiếng vang như súng nổ, hay chỉ việc di chuyển đã tạo ra cơn lốc?

“Ngu ngốc.”

Tiếng nam nhân tóc xanh vang lên bất ngờ, Yukino lập tức quay lại nhìn cuộc chiến và cho rằng cuộc giết chóc này có vẻ như sắp kết thúc. Cô chỉ thấy người nam nhân bất ngờ dễ dàng đập vỡ cả hai thanh đao của nữ nhân kia, khiến cho nữ nhân đó không còn vũ khí để chống trả.

“Archer!”

Tohsaka?

Theo tiếng kêu lo lắng và sợ hãi của Tohsaka Rin, Yukino lúc này mới nhận ra rằng trong sân còn có một người nữa, đó là Rin. Yukino rất nghi ngờ không biết tại sao Tohsaka Rin lại ở đây và có liên quan gì đến hai người này.

“Kết thúc rồi!!”

Sau khi phá hủy vũ khí thì nam nhân đã rất đắc thắng, không có ý định buông tha mà trực tiếp nâng thương lao thẳng tới, muốn kết liễu nữ nhân tóc trắng trong một đòn.

Nữ nhân đó sắp bị giết!

Cảnh tượng đó khiến nội tâm Yukino chấn động.

Nhưng may mắn thay, vào giây phút quan trọng, nữ nhân đó đột nhiên thì thầm một cái gì đó rất nhanh, chỉ có thể thấy được bóng dáng đôi môi cô ta chuyển động. Sau đó, một ánh sáng chói lóa bùng lên và trên tay cô ta xuất hiện hai thanh đao có hình dáng tương tự như hai cái vừa bị người nam nhân phá hủy.

Cô ta nhanh chóng vung đao, trong nháy mắt ngăn chặn lại đòn tấn công của người nam nhân, và cũng đồng thời đẩy lùi anh ta đi một khoảng cách xa.

“Ta bất ngờ đấy…”

Người nam nhân nhìn vào cặp đao trong tay của Archer và nói, tựa như bất ngờ trước việc nữ nhân được gọi là Archer có thể trống rỗng sáng tạo vũ khí với tốc độ nhanh như vậy.

“Có thể tiết lộ cho ta biết, cái trò niệm chú cực nhanh vừa rồi của ngươi không?”

Chỉ cần không mù, tất nhiên ai cũng có thể thấy miệng nữ nhân vừa rồi cử động rất nhanh. Trong khi đó, nam nhân tựa hồ khá quen thuộc với việc niệm chú và sử dụng phép thuật.

Archer không đưa ra bất kỳ phản hồi nào, nâng song đao trong tay một cách cảnh giác quan sát nam nhân nhất cử nhất động.

“Hừ, với một tên cung thủ nửa mùa như ngươi, liệu rằng chỉ vì biết dùng đao kiếm thì có thể tự tin làm kiếm sỹ à?”

Nam nhân cảm thấy mình bị khiêu khích. Đối phương rõ ràng là cung thủ, nhưng Archer không rút cung tên ra mà lại lấy đao để tiến vào chiến đấu với một thương thủ như mình. Điều này rõ ràng là xem thường người khác mà.

Nói xong, nam nhân lao tới với tốc độ cực nhanh, tiến hành một vòng chém giết mới.

Mọi thứ sau đó lặp đi lặp lại giống như ban đầu. Nam nhân hủy đi đao, nữ nhân Archer tiếp tục tạo ra đao và đẩy lui nam nhân, nam nhân lại tiến công lần nữa, liên tục một vòng lặp như vậy mà không có tiến triển mới.

“27.”

“Ta đã phá hủy vũ khí của ngươi tổng cộng 27 lần, nhưng vẫn chưa thể đánh bại ngươi.”

Mọi thứ chỉ dừng lại, khi mà nam nhân quyết định dừng cuộc tấn công của mình lại. Hắn sau đó nói.

“Sao thế? Cái tinh thần vừa rồi đâu? Chờ người khác đến đánh thì không phải là cách của ngươi.”

Giọng nói của Archer rất êm tai, nhưng bên trong tiếng nói đó lại có phần hơi run run, tựa như cô ta đang cố uốn nắn để điều chỉnh lại giọng nói của mình.

“Định chọc tức ta à? Ngươi ăn nói giống như mấy lão già ấy.”

“Nhưng được thôi, để ta hỏi một câu.”

“Nhà ngươi là Anh Linh ở đâu vậy? Ta chưa từng nghe tới một cung thủ nào mà lại dùng song đao cả.”

Nam nhân ngoài miệng tỏ vẻ khó chịu, nhưng trên mặt không tỏ ra cái gì cho thấy mất bình tĩnh, chậm rãi hỏi.

Archer làm sao mà dễ dàng nói ra danh tính của mình ra được, đáp lại nam nhân bằng một câu hỏi tương tự.

“Ta? Ta tên Mario.”

“Tên là Mario, họ là Mario, Mario Mario.”

Người đàn ông lập tức đánh trống lãng, trả lời một cách mơ hồ.

“Hài hước thật, ngươi thì thật ra thì khá là dễ để người khác nhận ra đấy.”

“Người ta thường nói, chỉ những người hùng nhanh nhẹn nhất mới được chọn làm thương thủ, và ngươi, là một trong số những người xuất sắc nhất.”

“Trên thế giới này không có hơn ba thương thủ có kỹ năng như ngươi, cộng thêm cái sự mẫn tiệp tựa như thú và lả lướt như lá kia, có lẽ chỉ có một mình ngươi mà thôi.”

“Ireland đứa con của ánh sáng, Cú Chulainn.”

Archer phân tích một cách bình tĩnh và đưa ra phán đoán của mình, giọng nói của cô ta rất điềm đạm, như thể đã nhận định suy đoán của mình.

“Hôoo ~! Ngươi cũng khá đó, Archer.”

Cú Chulainn đáp lại với một tiếng thán phục về suy đoán của Archer, đồng thời cũng khẳng định rằng suy đoán đó là đúng. Tuy danh tính của mình đã bị bại lộ, nhưng người đàn ông này lại không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng, chỉ có duy nhất một nụ cười đáng sợ như một con thú dữ, hiện lên trên khuôn mặt của Cú Chulainn.

Cú Chulainn sau đó dậm chân mạnh xuống đất, và ngọn lửa đỏ rực bốc lên từ thân thương của hắn.

Đó là ma lực, một lượng ma lực lớn đến mức khi nó trào ra đã tạo thành một dòng khí tựa như ngọn lửa đang cháy rực.

“Nếu vậy, để đáp lại, hãy thử đón nhận đòn công kích mạnh nhất của ta xem sao!”

Đôi mắt sắc lạnh và lạnh lùng của Cú Chulainn khóa chặc thân ảnh của Archer, và sát khí vô cùng đáng sợ toát ra từ người hắn.

“Ta sẽ không cản trở ngươi, dù sao, ngươi cũng không phải là kẻ thù cuối cùng mà ta phải đối mặt.”

Archer đáp lại một cách bình tĩnh, cô dường như đã sẵn sàng tinh thần để đón nhận ‘đòn công kích mạnh nhất’ của Cú Chulainn.

Trong khi không khí trở nên căng thẳng đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở, Yukinoshita Yukino có lẽ do áp lực mạnh mẽ và sự đáng sợ từ cây thương của Cú Chulainn đã khiến cô sợ hãi và trong vô thức, cô lùi lại một bước.

Cũng vì thế, mà Yukino đã vô tình đạp gãy một cành cây ở ngay dưới chân mình.

Rắc ~

Tiếng cành cây gãy nát vang lên thu hút sự chú ý của Cú Chulainn.

“Ai đang ở đó!!?”

Cú Chulainn quay đầu hét lớn một tiếng, ánh mắt của hắn lập tức phong tỏa vị trí đang đứng của Yukino.

Yukino quá sợ hãi không dám đáp lại, cô nhận ra mình đã bị phát hiện và biết rằng không thể ngồi yên để bị bắt, vì thế cô vội vàng quay người chạy đi.

Cùng lúc đó, Cú Chulainn dường như đã thì thầm điều gì đó với một người nào đó, sau đó Cú Chulainn biến mất và đuổi theo Yukino.

Bạn đang đọc Tổng Mạn: Bắt Đầu Với Makima Lừa Gạt Nhị Thứ Nguyên sáng tác bởi No_Spoiler
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi No_Spoiler
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.