Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phác Thiên Điêu Lý Ứng

Phiên bản Dịch · 1786 chữ

- Hừ, Lương Sơn bất quá chỉ là một đám giặc cỏ mấy trăm người, vậy mà làm cho các ngươi sợ hãi như thế. Các ngươi thật là làm mất mặt đàn ông.

Lý Cảnh liếc mắt, khinh thường nhìn mọi người xung quanh, hắn cười lạnh nói:

- Nhị thúc, Lý gia trang chúng ta cũng tính là danh gia vọng tộc ở Độc Long Cương này, nhị thúc ngươi quản lý việc tráng đinh của Lý gia trang, vậy mà để cho một cái đạo phỉ cứ như vậy quang minh chính đại xâm nhập vào Lý gia ta, chậc chậc, chất nhi thật đúng là hoài nghi năng lực của nhị thúc ngươi.

Sắc mặt Lý Thành khẽ biến, hai mắt y đỏ đậm, tràn ngập sát khí. Y không nghĩ tới Lý Cảnh cư nhiên có như thế miệng lưỡi sắc bén, hắn chẳng những dời đi đề tài, thậm chí còn đem trách nhiệm đẩy đến chính mình trên đầu, làm y có khổ nói không nên lời.

- Ta thật không nghĩ tới Nhị Lang ngươi có như vậy bản lĩnh, dám coi cường đạo Lương Sơn như sâu kiến. Được, một khi đã như vậy, nhị thúc ta cũng không ngăn cản ngươi, như vầy đi, sau này 300 tá điền ta sẽ giao cho ngươi tới thống lĩnh, ý ngươi như thế nào?

Lý Thành hừ lạnh nói.

- Tốt, tốt. Nhị thúc thật là người có tầm nhìn xa trông rộng, nếu ngươi không muốn thống lĩnh 300 tá điền này thì cứ việc giao cho ta quản lý.

Lý Cảnh nghe xong, hai mắt sáng ngời, vỗ tay nói:

- Một khi đã như vậy, liền đa tạ nhị thúc.

- Ngươi…

Sắc mặt Lý Thành sửng sốt, y giận tím mặt, chỉ vào Lý Cảnh nói:

- Ngươi cút cho ta. Ngươi chứa chấp đạo tặc đã là phạm vào đại tội, vậy mà ngươi còn dám đứng ở đây xảo biện.

Lý Thành nơi nào còn cho phép Lý Cảnh tiếp tục nói tiếp. Y tiến lên đem Lý Cảnh kéo ra, ý đồ của y là muốn vào trong phòng bóc mẻ tình cảnh khó xử của Lý Cảnh sau đó liền mượn cơ hội này đem Lý Cảnh đuổi đi.

- Như thế nào? Ngươi không nói được nữa liền muốn dùng sức mạnh à! Lý Cảnh ta chính là không quen nhìn cái bộ dáng giả nhân giả nghĩa của ngươi, một cái chính cống ngụy quân tử. Ngươi cút ngay cho ta.

Lý Cảnh thấy đối phương kéo chính mình, hắn không chần chờ nữa, trong tích tắc lập tức liền bắt lấy tay phải của Lý Thành, hắn tung một cước đạp y ra ngoài. Lý Thành không kịp phòng ngừa liền bị đá ngã xuống đất ngay lập tức.

- Phản rồi, phản rồi.

Lý Thành như thế nào cũng không nghĩ tới Lý Cảnh to gan lớn mật như vậy, dám ra tay đối với y. Lý Thành vừa thẹn vừa giận, chỉ vào Lý Cảnh gào lên:

- Người đâu, mau bắt lấy hắn, hôm nay ta muốn giáo huấn cái này nghiệt tử. Ngươi thật to gan, liền dám động thủ với chính thúc thúc của mình.

Đám tá điền không biết nên làm như thế nào cho phải. Tuy rằng bọn họ là chịu sự thống lĩnh của Lý Thành, nhưng là đối diện lại là con vợ cả của Phác Thiên Điêu Lý Ứng, nói câu khó nghe một chút, ngày sau mọi người còn phải dựa vào Lý Cảnh kiếm cơm.

- Như thế nào? Các ngươi còn muốn bắt ta? Tốt, vừa lúc các người giúp ta luyện tập một chút. Hừ, một đám không biết tôn ti trật tự, các ngươi nhìn xem nơi này là địa phương nào. Để ta trả lời thay các ngươi, đây là Lý gia trang, còn ta là là con của Phác Thiên Điêu Lý Ứng – người đứng đầu Lý gia này.

Lý Cảnh từ một trang đinh trong tay đoạt lấy một cây mộc bổng, hắn chỉ vào Lý Thành nói:

- Liền người không có bản lĩnh như ngươi cũng chỉ biết sử dụng một ít âm mưu quỷ kế không sạch sẽ, vậy mà dám ở trước mặt tiểu gia ta làm càn. Cút, tất cả liền cút cho ta.

- Ngươi cái này nghiệt tử, cư nhiên như vậy đối đãi với trưởng bối. Các ngươi đánh hắn cho ta, nếu hắn chết thì ta sẽ chịu trách nhiệm.

Lúc này Lý Thành rốt cuộc che giấu không được phẫn nộ, chỉ vào Lý Cảnh giận dữ hét.

- Dừng tay.

Vào ngay lúc này, từ phía xa đi tới vài người, trong đó người cầm đầu chính là trung niên ở giữa mặc cẩm y. Hắn có bộ râu mép rậm, tướng mạo uy vũ, mỗi bước đi của hắn làm người ta cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ. Người này đúng là trang chủ của Lý gia trang - Phác Thiên Điêu Lý Ứng. Các hạ nhân theo ở phía sau hắn, người nào tay cũng cầm trường đao, lộ ra vẻ tinh nhuệ không giống như là gia đinh bình thường.

- Đại ca, ngươi, ngươi như thế nào đã quay lại? Ngươi xem ngươi sinh ra một đứa con tốt. Hắn dám chứa chấp đạo phỉ, còn ngăn cản không cho chúng ta đi vào kiểm tra.

Lý Thành vừa thấy Lý Ứng tới rồi, ánh mắt y lập loè một tia hoảng loạn. Thật hiển nhiên y không nghĩ tới Lý Ứng cư nhiên ở ngay lúc này trở về.

- Hừ, Cảnh nhi, chuyện gì xảy ra? Ngươi như thế nào biến thành dáng vẻ này?

Lý Ứng nhíu nhíu mày, cũng không có răn dạy Lý Cảnh, tương phản thanh âm của hắn còn mang theo sự hiền từ. Sau khi Lý Ngọc chết, Lý Ứng chỉ còn lại một cái nhi tử này, hiển nhiên là hắn phải yêu thương Lý Cảnh vô hạn rồi. Thấy vậy Lý Thành đứng một bên nhìn, sắc mặt y lại âm trầm hơn rất nhiều.

- Có người phát hiện tên ăn trộm xuất hiện trong thôn trang chạy vào phòng của ta, nhị thúc liền đuổi theo đến đây. Ha ha, mọi người nghĩ xem có tên cường đạo nào có thể đi vào phòng của Lý Cảnh ta sao?

Lý Cảnh nhìn trong tay gậy gỗ, hắn gầm lên giận dữ, ném nó về phía trước. Mọi người chỉ thấy trong đêm tối xuất hiện một tia sáng đi qua trước mặt Lý Thành, sau đó liền nghe thấy một tiếng vang lớn. Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy gậy gỗ đã đâm trúng một cây đại thụ, còn xuyên qua cả thân cây!

Đông đảo trang đinh hai mắt trợn lên, trong miệng nuốt một ngụm nước miếng, gắt gao nhìn cây đại thụ kia. Mặt Lý Thành càng là xám như tro tàn, cả người run rẩy.

- Tốt.

Hai mắt Lý Ứng sáng ngời. Hắn được xưng là Phác Thiên Điêu, hắn cũng có một thân võ nghệ, nhưng nếu muốn làm đến trình độ như Lý Cảnh cơ hồ là không có khả năng.

- Nhị thúc, ngươi nói võ nghệ của ta như vậy còn có cường đạo nào tới tìm ta phiền phức sao?

Lý Cảnh vừa vỗ bả vai của Lý Thành vừa nhìn bốn phía trang đinh, không người nào dám cùng hắn đối diện.

- Không có, không có, có lẽ là những người khác nhìn lầm rồi.

Trong lòng Lý Thành một trận khủng hoảng, y không nghĩ tới Lý Cảnh che giấu sâu như thế. Trước kia Lý Cảnh giả bộ làm một tên ăn chơi trác táng, tai họa tứ phương, y thật không nghĩ tới hắn rõ ràng là một người thâm tàng bất lộ, một thân võ nghệ chỉ sợ Lý Ứng cũng không phải đối thủ của hắn.

- Vậy coi như xong! Các ngươi giải tán đi.

Lý Ứng nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua Lý Thành cùng Lý Cảnh, cuối cùng hắn thở dài, làm Lý Thành mang theo những cái đó tá điền rút lui.

- Phụ thân.

Lý Cảnh có chút phức tạp nhìn trước mắt nam nhân, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là hắn lại cảm giác được sự yêu thương của Lý Ứng đối với hắn.

- Làm không tồi, ngươi trưởng thành rồi.

Lý Ứng liếc mắt nhìn sau lưng phòng ngủ, hắn thật sâu thở dài, nói:

- Ngươi thực không tồi, may mắn ngươi ngăn trở y một hồi, nếu không ta cũng không giữ được ngươi.

- Phụ thân, ngươi đã biết?

Lý Cảnh nhìn Lý Ứng, chỉ thấy toàn thân hắn là bụi bậm. Trong lòng Lý Cảnh ấm áp, hắn biết Lý Ứng hẳn là suốt đêm gấp gáp quay về.

- Nhị thúc ngươi, haizz!

(Lời người dịch: haizz đồng nghĩa với tiếng thở dài nha mọi người.)

Lý Ứng làm thủ thế, liền thấy ở hắc ám chỗ đi ra hai cái thị nữ, trong trí nhớ của Lý Cảnh, này hai cái thị nữ thật là chính mình tẩu tử bên người thị nữ.

- Hừ, hài nhi xem y chính là bị cái chức trang chủ làm mờ đầu óc, liền người một nhà đều tính kế. Nếu không phải hài nhi sớm tỉnh lại, chỉ sợ những người này đều đã xông vào phòng, lúc đó Lý gia trang thật đúng là trở thành trò cười cho người khác.

Lý Cảnh sắc mặt âm trầm, tình cảnh Lan Khấu tay chân luống cuống, trong đôi mắt nàng mang theo vẻ tuyệt vọng đã in sâu vào trong đầu hắn.

Có thể tưởng tượng, việc này nếu là lan truyền ra bên ngoài, không nói việc chính Lý Cảnh thanh danh tiêu tan, chờ đợi Lan Khấu sẽ là nghìn người sở chỉ, vạn người sỉ nhục! Một cái thiện lương nữ tử như vậy như thế nào có thể thừa nhận như vậy thương tổn, cuối cùng chỉ sợ nàng cũng chỉ còn có con đường chết. Mà hết thảy tội lỗi này đều là do Lý Thành gây ra.

- Lan Khấu, haizz, nàng là một cái con dâu tốt.

Lý Ứng cũng không có đứng ở ngoài cửa, mà là tiếp đón Lý Cảnh theo tiểu viện bên ngoài đi đến, hắn vừa đi vừa nói:

- Có điều làm ta kinh ngạc nhất chính là ngươi. Ta không nghĩ tới Lý gia trang Lý công tử ăn chơi trác táng cư nhiên còn có một thân võ nghệ tốt như vậy. Ngươi thật làm cho vi phụ rất bất ngờ.

Bạn đang đọc Tống Mạt Chi Loạn Thần Tặc Tử của Đọa Lạc Đích Lang Tể

Truyện Tống Mạt Chi Loạn Thần Tặc Tử tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tomkid
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.