Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút thăm (2)

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

“Sau đây mời hội trưởng hội liên hợp võ đạo đại học cả nước Phương Kim Giác tiên sinh đọc diễn văn.” MC mời vị khách quý tiếp theo.

“...” Thái Tông Minh khẽ nhếch miệng, “Chanh Tử, chúng ta vẫn là tán gẫu đi.”

Lâu Thành mắt nhìn phía trước, nhìn các vị trí máy ảnh, nói như lẩm bẩm:

“Tán gẫu cái gì tốt đây?”

“Cậu biết thi đấu võ đạo đoàn đội đối kháng có quy chế thi đấu đặc thù không?” Thái Tông Minh toàn tâm toàn ý tán gẫu.

“Tôi cũng không phải trong mộ bò ra, sao có thể không biết? Dưới tình huống bình thường, đều là mỗi bên đều đưa ra ba vị võ giả, theo thứ tự ra sân, đối kháng từng người, người thắng ở lại, kẻ thua xuống, bên nào ba vị tuyển thủ toàn bộ bị đào thải coi như thua, nhưng đôi khi, có thể sớm xin quy chế thi đấu đặc thù, ba người đồng thời ra sân, tiến hành quần chiến, để phát huy sở trường liên thủ bày trận của một số võ công nào đó.” Lâu Thành nghe hội trưởng Phương Kim Giác thao thao bất tuyệt, thuận miệng nói quy chế thi đấu đặc thù.

Thái Tông Minh cười hê hê: “Vậy cậu có biết điển cố về quy chế thi đấu đặc thù không?”

“Điển cố gì thế?” Lâu Thành lập tức có hứng thú.

Thái Tông Minh cười nói: “Nói là thi đấu võ đạo chuyên nghiệp lúc ban đầu thành lập, Huyền Vũ phái đã tìm được minh chủ võ lâm ngay lúc đó, cũng chính là Lâm Trung Huấn Lâm lão gia tử tập hợp Võ Thánh, vương giả các danh hiệu vào một người, nói quy chế thi đấu này không công bằng, môn phái chúng ta lấy kiếm trận lập tông, am hiểu là ‘Tam Nguyên Định Kiếm Quang Trận’, tách ra đơn đấu không phải lấy sở đoản của mình đấu với sở trường của người ta sao?”

“Ặc, không sai nha, có môn phái càng thêm sở trường kết trận mà không phải đơn đả độc đấu, quy chế thi đấu bình thường đối với bọn họ quả thật không công bằng.” Lâu Thành đồng ý nói.

Thái Tông Minh hắc một tiếng: “Lâm lão gia tử cũng nghĩ như vậy, cho nên liền định ra quy chế thi đấu đặc thù, chỉ cần xin trước, có thể để ba đệ tử đồng thời ra sân, bày ra kiếm trận, đối thủ đã có thể ba người tổ hợp, lấy trận phá trận, cũng có thể để ba vị võ giả trên ghế dự bị cùng lên, nhiều người đấu kiếm trận.”

“Như vậy rất công bằng, để môn phái không am hiểu trận pháp chiếm ưu thế nhân số, nơi nào buồn cười?” Lâu Thành nghi hoặc nhìn Thái Tông Minh một cái, cười cái gì mà cười?

Thái Tông Minh nhịn cười nói: “Cái này không, nghe nói sau chuyện này, chưởng môn Không Động viện ngồi không yên, cũng đi tìm Lâm lão gia tử, nói không thể nặng bên này nhẹ bên kia nha, Không Động viện chúng ta am hiểu là ‘Ngũ Phương Ngũ Hành trận’, ba đệ tử căn bản không bố trí được.”

“Cũng đúng...” Lâu Thành chần chờ nói.

Thái Tông Minh tiếp tục nói: “Không Động viện vừa nói như vậy, Thượng Thanh tông bên cạnh cũng không chịu, dựa vào cái gì tủi thân và uất ức bản thân chứ? Lâm tiền bối, suy xét một chút Thượng Thanh tông chúng ta ‘Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Trận’ nha, cậu nói, cái này có phải khiến Lâm lão gia tử rất khó xử hay không?”

“Cái khó khăn này là ất cụ thể, phải nghĩ ra quy chế thi đấu toàn diện...” Lâu Thành nhíu mày nói.

“Lúc này, phương trượng Đại Hành tự đi theo vào, trông mong nhìn Lâm lão gia tử, Lâm thí chủ, cái này, cái này, năm trăm La Hán đại trận... Thái Tông Minh vỗ tay, “Được thôi, Lâm lão gia tử lúc ấy chỉ nói một câu, các ngươi cút hết cho ta!”

Lâu Thành cũng phì cười: “Quả nhiên, trên thế giới không có chuyện chu đáo chiếu cố được hết các bên.”

Hai người khi thấp giọng nói chuyện phiếm đều nhìn không chớp mắt, nụ cười trên mặt giống như bởi đọc diễn văn mà tràn ra, trong lúc nói nói cười cười, rốt cuộc chịu đựng xong một vị lại một vị khách quý, xem xong ca múa xen kẽ ở giữa, đợi tới “đêm khuya thưa ánh đèn” Lương Nhất Phàm ra sân.

Không cần đám người Nghiêm Chiêu Kha dẫn đầu hoan hô vỗ tay, toàn bộ võ đạo quán tựa như bị sóng âm thanh nổ tung.

Cái này không chỉ có sức quyến rũ cá nhân của Lương Nhất Phàm, còn do các khách quý phía trước “cố gắng” !

“Tôi người này không giỏi ăn nói lắm, mọi người lại vội xem kết quả rút thăm, vậy chỉ nói một câu, chúc hội võ đạo đại học cả nước càng làm càng tốt, để võ đạo càng thêm xâm nhập lòng người, cho người trẻ tuổi lúc tuổi nhỏ không có cơ hội rèn luyện võ đạo một cơ hội hăng hái hướng tiến về phía trước!” Lương Nhất Phàm dùng vẻ mặt “tôi hiểu” lời ít mà ý nhiều nói.

“Hay!” Bọn Thái Tông Minh, Hứa Vạn Niên dẫn đầu vỗ tay, đều hiện ra nụ cười, không khí nhiệt liệt đủ thấy lòng người.

Hình chiếu mở ra, sau lưng Lương Nhất Phàm xuất hiện một cái màn hình, bên trên là bảng đối trận thi đấu phân khu, nhưng hai bên đối trận trước mắt vẫn là chỗ trống.

Căn cứ quy chế thi đấu, khu này sẽ có bốn tổ, top 4 phân khu năm trước làm đội ngũ hạt giống, trực tiếp tiến vào thi đấu tiểu tổ, trường học còn lại trải qua hai hoặc ba trận đơn đào thải, tiến vào tổ đối ứng, khi rút thăm bị rút đến bên trái được hưởng ưu thế sân nhà.

Thi đấu tiểu tổ chọn dùng hình thức tuần hoàn đơn, so đấu thành tích năm trước định sân nhà, hai hạng đầu qua vòng, tiến vào đấu loại top 8, đấu loại lấy top 2 đại biểu khu thi đấu này tham gia trận chung kết cả nước.

Lúc này, MC cùng người chủ trì mang hai cái hộp một lớn một nhỏ bày ở trên bàn diễn thuyết trước mặt Lương Nhất Phàm, để hắn từ trong rương nhỏ rút ra trước đội ngũ hạt giống của từng tổ.

“Bảng A.” Lương Nhất Phàm đưa tay thò vào bên trong, lấy ra một tờ giấy, mở ra nhìn qua, cất cao giọng nói, “Võ đạo xã đại học Sơn Nam.”

Đây là hạng 3 năm trước.

“Bảng B... Võ đạo xã đại học Sơn Bắc!” Lương Nhất Phàm vừa dứt lời, các huấn luyện viên trong sân liền nhìn nhau, bảng này chỉ có thể tranh hạng hai.

“Bảng C... Học viện Tam Giang... Bảng D... Học viện Hải Nguyên.” Lương Nhất Phàm rút xong hạt giống các bảng, sau đó chắp tay xuống sân, do khách quý khác rút ra đội ngũ đấu loại các bảng.

Trái tim Lâu Thành hơi nhấc lên, đối với vinh dự của võ đạo xã, hắn đã có chút để ý.

Trong đội ngũ đấu loại bảng A không rút được võ đạo xã đại học Tùng Thành, điều này làm hắn hơi thấy tiếc nuối, so sánh với Sơn Bắc cùng Tam Giang, hai võ đạo xã khác không phải làm người ta sợ hãi như vậy.

“Bảng B, đấu loại trận thứ ba, sân nhà...” Khách quý rút ra tờ giấy, “Võ đạo xã đại học Tùng Thành!”

Mịa, thế mà lại là một bảng khó nhất... Lâu Thành có chút buồn bực.

“Không có việc gì, nói không chừng đối thủ khác yếu thì sao? Chúng ta hy vọng tranh thứ hai lớn là được rồi.” Thái Tông Minh trái lại nghĩ rất thoáng.

Kế tiếp, khách quý rút được đối thủ của đại học Tùng Thành—— sư phạm Nội Hải.

“Tạm được.” Gặp được đội yếu công nhận, Lâu Thành thở phào.

Đối thủ đấu loại lượt thứ hai sẽ từ đám Tần Dương hai trường học không quá mạnh sinh ra, tiến vào thi đấu tiểu tổ xem như hy vọng rất lớn.

Rút thăm xong, bóng đêm đã khuya, sau khi bọn họ trở lại ký túc xá, không có tinh lực chú ý tin tức, nhao nhao đi ngủ.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, trở lại phòng ngủ, Lâu Thành mới có thời gian đi quét một chút diễn đàn cùng trang web, tìm kiếm tin tức tương quan nghi thức khai mạc hội võ đạo đại học cả nước, bởi Lương Nhất Phàm tham dự, mọi người vẫn rất chú ý.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhp.ntm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.