Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời (1)

Phiên bản Dịch · 1574 chữ

“Ha ha, nếu các nam sinh biết Lâm Khuyết là anh họ của cậu, hắn cũng sẽ phiền toái như vậy!” Lâu Thành uyển chuyển ca ngợi Nghiêm Chiêu Kha một câu.

Nghiêm Chiêu Kha không nói, trả lời hì hì cười vẻ mặt.

Từng màn đối thoại trước đó lóe trở lại, Lâu Thành phát ra cái vẻ mặt “Ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm cái gì”:

“Nói cách khác, cậu không đi đế đô, lựa chọn đại học Tùng Thành, là vì anh họ của cậu?”

Lấy thành tích nhất quán Nghiêm Chiêu Kha biểu hiện, cùng với phong thái thi cử cũng không thất thường, cô đi đế đô thi các trường tiếng tăm đứng đầu như Hoa Hải không phải vấn đề quá lớn, mình lúc ban đầu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ ở đại học Tùng Thành gặp cô.

Đây có lẽ chính là duyên phận đi?

Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ!

“Đúng vậy, mình gánh vác trọng trách, trông anh ấy, không cho anh ấy xảy ra chuyện gì, lộn cái bàn! Thật ra mình mới là tỷ tỷ nhỉ!” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt dễ thương lộn cái bàn, sau khi càng ngày càng quen thuộc với Lâu Thành, cô dần dần lộ ra tính tình hoạt bát tiềm tàng ở đáy lòng, lúc ở trên mạng nói chuyện phiếm đặc biệt như thế, có chút khác với hình tượng thanh tú văn nhã lúc bình thường.

Con người luôn phức tạp, không ai chỉ có một mặt.

“Vốn muốn nói cậu không thi đế đô Hoa Hải có chút đáng tiếc, nhưng quay đầu nghĩ lại, may mà cậu lựa chọn đại học Tùng Thành, bằng không mình ngay cả cơ hội nói đáng tiếc cũng không có...” Lâu Thành gửi tới vẻ mặt cười ngây ngô.

Dựa theo Tình Thánh chỉ điểm, hắn thoáng ám chỉ một chút hảo cảm trong lòng mình, đơn thuần nói chuyện phiếm kiểu bạn bè chỉ có thể làm bạn cả đời.

Nghiêm Chiêu Kha phát ra hình tượng thở phào trong gói biểu cảm thần thú: “May mắn, thật ra không có gì đáng tiếc, lấy thành tích lúc đó của mình, thi hai ba chỗ đỉnh cao nhất đế đô Hoa Hải hy vọng không lớn, trường tiếng tăm khác cùng đại học Tùng Thành lại đều là một cấp bậc, mà mình bởi vì dượng của mình, đối với đại học Tùng Thành thị có cảm tình đặc biệt.”

“Dượng của cậu có liên quan với đại học Tùng Thành?” Lâu Thành tràn ngập hứng thú đối với đề tài tìm hiểu nhiều hơn về cô gái đối diện qua di động này.

“Mình không phải đã nói sao? Mình võ đạo vỡ lòng chính là đến từ dượng của mình, ông ấy là đệ tử của ông ngoại mình, cùng dì mình thanh mai trúc mã, lúc mạnh nhất có chuyên nghiệp lục phẩm, từng đánh võ đạo chuyên nghiệp giai tầng thứ hai, về sau bị thương rời khỏi giới, ở võ đạo xã đại học Tùng Thành làm lão sư chỉ đạo, mấy năm đó là thời điểm võ đạo xã đại học Tùng Thành huy hoàng nhất, từng vào trận chung kết tổng vòng chung kết cả nước, đáng tiếc thua đế đô học viện, chỉ lấy được hạng hai.” Nghiêm Chiêu Kha gõ một đống chữ, tựa như có ý muốn dốc lòng kể nào đó.

Lâu Thành gửi tới vẻ mặt xoa đầu an ủi: “Chuyện này trở thành khúc mắc của dượng cậu? Ở sau khi ông ấy mất, anh họ cậu mới sẽ ghi danh đại học Tùng Thành, muốn bù lại tiếc nuối?”

“Ừm.” Nghiêm Chiêu Kha trả lời, “Anh họ cùng dượng mình cảm tình rất tốt... Dượng mình trước khi chết quyến luyến không quên trừ người thân, cũng chỉ có hai chuyện, một là tiếc nuối không thể mang võ đạo xã đại học Tùng Thành lấy được quán quân, hai là tiếc nuối lúc tráng niên bị thương nặng, không thể không rời khỏi giới võ đạo chân chính.”

“Biểu ca của cậu nhất định có thể giúp ông ấy bù lại tiếc nuối.” Lâu Thành gửi vẻ mặt ủng hộ, chuyển hướng đề tài, ý đồ kéo lại tâm tình của Nghiêm Chiêu Kha, “Không ngờ được cậu còn là xuất thân thế gia võ đạo nha.”

Ông ngoại, mẹ, dượng, dì, anh họ, đều là võ giả!

Nghiêm Chiêu Kha trả lời bằng vẻ mặt đeo kính râm: “Đúng vậy, sợ rồi sao? Mình là có võ công gia truyền!”

“Sợ, run bần bật, xin nhận tại hạ một lạy!” Lâu Thành nói chêm chọc cười.

Nghiêm Chiêu Kha gửi vẻ mặt cười trộm: “Đáng tiếc mình chưa học...”

“Vì sao thế?” Lâu Thành dùng vẻ mặt ngây người.

“Mẹ mình với bố mình là tự do yêu đương, ông bà ngoại mình đều chướng mắt ‘tên mặt trắng người nơi khác’ kia, hì hì, bố mình lúc trẻ tuổi quả thật là tiểu bạch kiểm, nhưng bọn họ lại không lay chuyển được mẹ mình, đành phải lập quy củ không thể mang võ công truyền cho người Nghiêm gia, biến thành mình võ đạo vỡ lòng đều dựa vào dượng.” Nghiêm Chiêu Kha gửi tới vẻ mặt tiểu quái thú không ngừng liếm kem.

Lâu Thành thưởng thức từng câu từng chữ của cô, so với đọc lý giải thi vào trường đại học còn dụng tâm hơn, phát ra vẻ mặt lau mồ hôi nói: “Nghe khẩu khí cậu, cậu tựa như không oán hận ông bà ngoại cậu bọn họ, cùng thân thích bên đó quan hệ còn rất tốt?”

“Đương nhiên, mình đáng yêu như vậy nhu thuận như vậy, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bọn họ sao có thể không thương mình? Chẳng qua lúc trước phát ra lời hung hăng đều là khi đó đầu óc bị nước vào, lão nhân lão thái thái lại rất sĩ diện, quay vòng một chút để dượng mình đến dạy vỡ lòng mình.” Nghiêm Chiêu Kha gửi tới vẻ mặt che miệng cười, “Nguyên nhân thật sự sao, là nhà mình ở Tú Sơn, hai bên cách quá xa, dượng về sau lại đã qua đời, tinh lực của mình càng nhiều đặt ở trên học tập, mới chưa học võ công gia truyền.”

Từng chút một xâm nhập hiểu biết Nghiêm Chiêu Kha, nói với cô đề tài tương tự, Lâu Thành dần dần quên đi tiếc nuối không thể ra ngoài hẹn hò, tán gẫu hầu như quên thời gian.

...

Trong ngôi lầu nhỏ bên hồ, văn phòng hiệu trưởng.

Thi lão đầu cùng hiệu trưởng chải tóc hất ngược chia ra ngồi hai bên bàn trà, trong tay cầm chai rượu đế đóng gói rất có phong cách cổ, trước mặt đặt một cái đĩa lạc cùng đậu tương đun.

“Đệ tử kia ngươi lén thu thế nào? Sang năm có thể đại biểu võ đạo xã xuất chiến không?” Hiệu trưởng nhấp ngụm rượu.

Thi lão đầu trút ọc ọc: “Tạm được, chỉ là người trẻ tuổi mà, học chút cái đuôi liền vểnh lên, cảm thấy mình rất giỏi, có thể xuất sư rồi.”

“Ha ha, người trẻ tuổi ngành nghề nào không như vậy, ngươi lúc trước chẳng phải cũng thế, ta lúc trước chẳng phải cũng thế?” Hiệu trưởng cười một tiếng.

Ngón trỏ tay trái Thi lão đầu khẽ động, củ lạc trong cái đĩa tự bay lên một viên, bay vào trong miệng của lão:

“Phải cho nó chút suy sụp, để nó nhận rõ thực lực của bản thân, ừm...”

...

Trong nháy mắt, thời gian tiến vào tháng một, Thái Tông Minh rạng rỡ từ đế đô trở về, khiến Lâu Thành có chút lo lắng hắn yêu đương nơi đất khách ra vấn đề nhẹ nhàng thở ra, dựng ngón cái, Tình Thánh quả nhiên là Tình Thánh, không phải chúng ta có thể bằng được!

Mà đối với kỳ nữ tử có thể trói chân được con ngựa hoang này, Lâu Thành càng bội phục, bạn học Tiểu Minh muốn diện mạo có diện mạo muốn tài có tài muốn miệng có miệng, thế mà thật sự thủ thân như ngọc một học kỳ.

Tháng một bắt đầu, các sinh viên đại học Tùng Thành tiến vào mùa thi cử khẩn trương lại bận rộn, võ đạo xã dừng huấn luyện đặc biệt, toàn bộ xã đoàn dừng hoạt động, nhưng Lâu Thành vẫn bảo trì thói quen buổi sáng mỗi ngày năm rưỡi rời giường tới bên hồ rèn luyện, cho dù rất nhiều thời điểm Thi lão đầu đều ngủ nướng không tới!

Thi xong một môn lại một môn, Lâu Thành có loại cảm giác tâm lực lao lực quá độ, thế mà so với luyện võ còn mệt hơn, tuy mình một học kỳ đều bảo trì trạng thái nghiêm túc nghe giảng bài, không bởi võ đạo mà thả lỏng học tập, nhưng tinh lực cùng thời gian chung quy không có cách nào hai mặt đều chiếu cố được, căn bản chưa tự học cùng xâm nhập tìm tòi tri thức như thế nào, cùng Triệu Cường loại học phách này là không có cách nào so sánh.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhp.ntm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.