Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng cổ vũ đầu tiên (1)

Phiên bản Dịch · 1491 chữ

Vòng thi đấu thứ hai vẫn đông, chừng hơn hai trăm trận, trên mỗi lôi đài buổi sáng ít nhất có mười trận chiến đấu, thoạt nhìn so với ngày hôm qua giảm bớt ước chừng một nửa, nhưng suy xét đến đám đông “người đam mê” đã bị đào thải, người hôm nay thi đấu trình độ tiếp cận tương đối nhiều, thời gian tiêu phí mỗi trận cũng liền gia tăng tương ứng, hai bên triệt tiêu, quá trình thi đấu trong một ngày vẫn tỏ ra có chút khẩn trương.

Mà ở vòng thứ hai đại bộ phận kẻ yếu đã bị đào thải rút trúng một đối thủ nghiệp dư lục phẩm, đủ để thuyết minh nhân phẩm cùng vận khí.

“Hì hì.” Nghiêm Chiêu Kha trả lại bằng một nụ cười, hiện ra hết niềm vui trong lòng.

Cô nhanh chóng gửi tiếp tin tức thứ hai: “Nhanh đi lấy tư liệu vị võ giả này, không thể giống đối thủ của cậu ngày hôm qua xem nhẹ như vậy.”

“Vâng, Nghiêm huấn luyện viên phân phó đúng!” Lâu Thành gửi biểu cảm buồn cười bản cải tạo, chọc cười cô gái.

Nghiêm Chiêu Kha trả lời bằng biểu cảm nghiêm túc dễ thương: “Biết thì tốt, để huấn luyện viên đây giúp cậu phân tích tình huống đối thủ!”

Trong lúc nói chuyện phiếm đùa giỡn, Lâu Thành xếp hàng trước quầy phục vụ, chờ đợi vài phút, lấy tư liệu của đối thủ.

“Hồ Chính, nam, hai mươi tuổi, tìm việc làm khi hết cấp ba, người Viêm Lăng, huấn luyện viên phòng tập thể thao, bồi luyện võ quán, nghiệp dư lục phẩm...” Thời gian thi đấu trận thứ chín còn sớm, Lâu Thành tìm chỗ góc ngồi, ngón tay ấn nhanh, mang tư liệu chi tiết của Hồ Chính phát cho Nghiêm Chiêu Kha, “... Chiều cao một mét bảy mươi lăm, thể trọng một trăm ba mươi tư cân (77 kg), vòng đấu loại thứ nhất chiến thắng Cát Tiểu Tinh nghiệp dư bát phẩm...”

Nghiêm Chiêu Kha gửi biểu cảm đứng sừng sững trong gió: “Tư liệu thế mà còn có thể cập nhật, có kết quả vòng đấu loại thứ nhất, cậu không có cách nào lợi dụng đối thủ xem thường cùng sơ ý nữa...”

Lâu Thành có thể nhìn thấy Hồ Chính trận đầu thắng Cát Tiểu Tinh nghiệp dư bát phẩm, Hồ Chính tự nhiên cũng có thể nhìn thấy hắn trận đầu đào thải đại sư huynh võ quán Bạch Viên Lưu Ứng Long, cao thủ nghiệp dư tứ phẩm, đối phương sẽ chỉ cẩn thận đề phòng, như đối mặt đại địch, không có chút xem thường cùng sơ ý nào cả!

“Thôi, nào có chuyện tốt luôn lợi dụng đối phương xem nhẹ cùng sơ ý, nghiệp dư lục phẩm, vừa lúc là phạm vi mình tương đối có lòng tin, đường đường chính chính đánh một trận cũng có phần thắng không nhỏ.” Lâu Thành thản nhiên trả lời.

“Đúng đúng, đây mới là tinh thần võ giả.” Nghiêm Chiêu Kha gửi tới biểu cảm xoa xoa đầu, “Loại võ giả nghiệp dư làm bồi luyện võ quán cùng huấn luyện viên phòng tập thể thao này có chút giống nhau, coi trọng lực lượng cơ bắp, đấu pháp tương đối hỗn tạp, có thể thích ứng các loại đối thủ, nhưng cũng tương đối không có sở trường bản thân... Đợi chút, mình tìm một chút nữa...”

Ha ha! Lâu Thành bị Nghiêm Chiêu Kha dễ thương chọc cười, dùng biểu cảm nghiêm trang trả lời: “Nghiêm huấn luyện viên thật sự là chuyên nghiệp!”

Vừa xem thi đấu vừa nói chuyện phiếm, thời gian qua thật nhanh, mắt thấy đại bộ phận lôi đài thi đấu đều tiến vào trận thứ sáu, Lâu Thành gửi dòng tin tức nói: “Trận đấu thứ sáu rồi, lại có chút khẩn trương.”

“Khẩn trương vừa phải là chuyện tốt.” Nghiêm Chiêu Kha trấn an một câu, “Vậy cậu đi chuẩn bị đi, đừng nói chuyện phiếm nữa, tĩnh tâm ngưng thần, điều chỉnh trạng thái, tự hỏi đấu pháp.”

“Được.” Lâu Thành trả lời.

Hắn đang muốn rời khỏi QQ, tiết kiệm pin, Nghiêm Chiêu Kha bỗng nhiên lại gửi tin tức:

“Chanh Tử, đợi chút, tặng cậu một câu nữa.”

Sau dòng tin tức này kèm theo một giọng nói.

Lâu Thành tò mò click, bên tai nhất thời vang lên thanh âm mềm mại trong veo của Nghiêm Chiêu Kha:

“Lâu Thành! Lâu Thành! Lâu Thành cố lên!”

Ông một tiếng, sự vui sướng thật lớn đánh trúng Lâu Thành, hắn chỉ cảm thấy đáy lòng như là có pháo hoa đang nổ tung, trước mắt một mảng sáng lạn.

Lôi đài ban đầu cuộc đời, đây là tiếng hò hét đầu tiên!

Vui sướng tràn đầy cõi lòng, Lâu Thành kích động khó gọi tên trả lời một câu:

“Mình sẽ thật cố gắng!”

Nghiêm Chiêu Kha không nói thêm nữa, chỉ trở lời bằng biểu cảm nắm tay khuyến khích.

Trong góc, Lâu Thành vung nắm tay thật mạnh, như là thắng toàn bộ thi đấu lôi đài, hắn trịnh trọng mang giọng nói này lưu giữ lại, ở bên tai lặp đi lặp lại lắng nghe.

Dũng khí trong lòng bành trướng như thủy triều, hắn rời khỏi QQ, rời khỏi ghế, tràn ngập lực lượng đi về phía lôi đài thứ bốn.

...

“Lôi đài thứ bốn...” Ông chú jacket da cầm bảng đối trận cùng mười mấy phần tư liệu tuyển thủ cảm thấy hứng thú, tìm tới phụ cận lôi đài thứ bốn.

Hắn tìm một cái chỗ ngồi thích hợp quan sát nhất, chờ đợi gã học sinh ngựa ô chiến thắng Lưu Ứng Long kia ra sân.

Cách hắn năm sáu hàng ghế, quán chủ Vu Hải Triều võ quán Bạch Viên lẳng lặng ngồi ngay ngắn, ánh mắt lưu luyến ở trên màn hình lớn trận đấu khác nhau.

Bên người Vu Hải Triều, Lưu Ứng Long bọn đệ tử đã bị đào thải chia ra ngồi hai bên, đều không nói chuyện, tràn đầy lặng lẽ.

Tần Chí Lâm bởi vì hôm nay trận đấu ở buổi chiều, cũng tới theo, muốn kiến thức một phen vị sinh viên đại học Tùng Thành đánh bị thương và đào thải đại sư huynh.

Trong loại im lặng không hợp với cảnh vật chung quanh này, Lưu Ứng Long bỗng nhiên nâng lên tay phải, mở miệng nói:

“Hắn đến rồi!”

Theo tay hắn chỉ mà nhìn, Tần Chí Lâm thấy được một thanh niên mặc quần áo võ đạo xanh đen, bộ dáng mười tám mười chín tuổi, chiều cao bậc trung, để tóc ngắn, diện mạo tầm thường, nhưng cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận trầm tĩnh, có vài phần khí chất học sinh.

“Nhập tĩnh đại thành, tâm yên thần định, rút hết nôn nóng.” Thanh âm trầm khàn quen thuộc truyền vào lỗ tai Tần Chí Lâm, hắn theo bản năng nhìn qua, phát hiện nói chuyện là sư phụ Vu Hải Triều vẫn luôn trầm mặc, cao thủ chuyên nghiệp ngũ phẩm, từng đánh trận đấu giai tầng thứ hai, ở sau khi tuổi già uyển chuyển từ chối ban ngành cảnh sát mời, đến Viêm Lăng thị mở võ quán Bạch Viên.

Nhập tĩnh đại thành? Tần Chí Lâm nghe được tiếng hít vào của mình cùng đại sư huynh bọn họ.

Cho dù cường giả Đan Khí cảnh, cũng không dám nói bản thân nhập tĩnh đại thành!

Vu Hải Triều đứng lên, hai tay buông đến chỗ đầu gối, cảm thán nói: “Nếu không phải từng nhìn thấy một số võ giả nhập tĩnh đại thành, vi sư cũng không dám làm ra phán đoán này, đương nhiên, có người thiên phú như thế, không cần cưỡng cầu, các con thể trạng cũng không phải có chỗ khác với người thường?”

“Vị tiểu huynh đệ này có thiên phú nhập tĩnh hơn nữa đã đại thành, ngày sau ‘Đan Khí cảnh’ hy vọng không nhỏ.”

Nhập tĩnh đại thành không phải là thực lực tuyệt đối, chỉ là ý nghĩa ngày sau tăng lên tới Đan Khí cảnh sẽ bớt đi rất nhiều khó khăn.

Lưu Ứng Long lần nữa nhìn về phía Lâu Thành, phát hiện mình vẫn chưa chạm tới chi tiết của vị đối thủ này, mỗi một lần gặp tựa như đều có thể mang tới cho mình kinh ngạc, cho chấn động vượt qua tưởng tượng.

“Hắn bây giờ có tiêu chuẩn mấy phẩm?” Tần Chí Lâm theo bản năng hỏi.

Vu Hải Triều lắc lắc đầu:

“Cái này sao có thể trực tiếp nhìn ra được? Chờ trận đấu bắt đầu rồi nói sau.”

Đám người võ quán Bạch Viên một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhp.ntm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.