Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tương ngộ (gặp lại)

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Sảnh ăn có rượu vang đỏ với các món ăn ngon, nhìn thoáng qua thôi đã thấy ở đây có vô số cô gái xinh đẹp, cùng với tiếng nhạc du dương, khiến cho cả đại sảnh có loại cảm giác như đang ca nhảy múa.

Sau khi nói chuyện với một đôi cha con muốn thiết lập quan hệ xong, Kha Nhã tao nhã cầm ly rượu vang đưa tới bên cạnh cho Dạ Đình Sâm, "Dạ tổng?"

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt nhìn lướt qua, tiếp nhận ly rượu trong tay cô ta, nhưng chỉ cầm không có uống.

Kha Nhã không để ý, cười nhẹ ngửa đầu ra nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cổ thiên nga duyên dáng hơi hơi ngửa ra sau, trông thật cao quý kiều diễm, hầu kết trắng chậm rãi nuốt xuống ngụm rượu, làm hấp dẫn mấy người đàn ông bên cạnh phải ghé mắt nhìn sang.

Cô khẽ uống một hơi, còn chưa có cơ hội mở miệng thì Dạ Đình Sâm đã buông ly rượu xuống, thấp giọng nói: "Tôi đi vệ sinh."

Nói xong liền xoay người rời đi, Khã Nhã mới vừa uống xong ly rượu chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng dần dần đi xa của y.

Thật vất vả, cô mới được làm bạn nữ đi cùng Dạ Đình Sâm khiến cho các cô gái ở đây phải ganh tị, thế nhưng không ai biết được, Dạ Đình Sâm là người ít nói, đối với cô còn không nhiều lời bằng nói với tài xế của y.

Đôi mắt Kha Nhã ở chỗ sâu xẹt qua tia sáng sắc bén, cô ta biết, Dạ Đình Sâm vừa liếc mắt nhìn một cô gái nào đó.

Cho dù không thay đổi sắc mặt, hai mắt nhìn cũng không tính là to tát gì nhưng đối với người không gần nữ sắc như Dạ Đình Sâm mà nói, hai mắt này của y lại đặc biệt chú ý.

Dạ Đình Sâm sải bước về phía wc, một đường đi luôn có các cô gái thích y tiến lên chào hỏi, nhưng y vẫn mặt lạnh, nên họ chỉ có thể dừng lại thôi.

Đi tới cửa wc, một người con gái bất ngờ đụng trúng, cô ấy bị trẹo chân do mang giày cao gót, suýt tý nữa là ngã rồi, Dạ Đình Sâm vươn bàn tay to ra nắm lấy cổ tay của cô.

Thanh Nhược bị đau ở cổ chân còn đụng phải ai đó, trong lòng có chút bất mãn nghĩ tại sao phải bắt mình che mặt chứ? Khăn che mặt màu đen làm mặt cô như ẩn như hiện và tất nhiên nó đã khiến cô không thấy rõ đường đi a!

Đặc biệt là ở chỗ rẽ, nếu không ai nhắc nhở thì cô căn bản không không ngừng bước mình lại được.

Bàn tay to của người đàn ông đột ngột duỗi ra mang theo làn gió lạnh, đi thẳng tới khuôn mặt của cô, trong lòng cô cả kinh, cúi đầu tránh né tay y.

"Anh muốn làm gì hả!?" Thanh Nhược đẩy người y ra, nắm chặt mũ lui về phía sau mấy bước.

Cơ thể cường tráng của người đàn ông vẫn không nhúc nhích, đứng tại chỗ đầy vẻ áp lực.

Thanh Nhược thoáng ngẩng đầu lên và có chút giật mình.

Dạ Đình Sâm... Sao lại là, là Dạ Đình Sâm!

Trái tim cô lập tức hoảng loạn và đau đớn đi, có cảm giác căng thẳng và ớn lạnh sau lưng, lại không rõ cái nào nhiều hơn.

Người đàn ông đứng trước cửa wc, thân hình to lớn dường như đã chắn hết ánh đèn phía sau, "Là cô."

Giọng nói quen thuộc, cảm giác quen thuộc, là cô gái đã cứu y, lại là người tràn đầy hận ý bắt y phải rời đi.

Tròng mắt của Dạ Đình Sâm đen nhánh hơi phát ra ánh sáng, rõ ràng dùng để nhìn con gái đang phòng bị đứng trước mặt mình đây, "Gỡ mũ xuống."

Y thừa nhận việc mình từ chối để Thạch Lộ điều tra tư liệu về cô gái ấy, thì nó lại khiến y xúc động muốn biết cô gái đó trông như thế nào hơn, rồi mỗi đêm y lại lơ đãng mà nhớ tới cô.

Thanh Nhược lui về sau một bước, lạnh lùng nhìn y, "Anh dựa vào đâu chứ?"

Giọng nói của cô đầy khắc nghiệt và lạnh băng, Dạ Đình Sâm bước tới muốn tự mình động thủ.

Thanh Nhược hoảng loạn xoay người, trước khi cô chạy đã bị y bắt lại một cánh tay rồi.

Với sức lực ít ỏi, cô không thể chạy trốn được.

Y cảm giác được lòng bàn tay mình cạ trúng cái gì đó thô ráp, y kéo cô đến trước mặt mình, thả tay ra và nhìn vào cổ tay cô.

Nơi đó có một vết sẹo rất nông kéo dài một đoạn quanh cổ tay, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được, vết sẹo nông và nổi trên làn da trắng như tuyết, thật là vô cùng xấu xí mà.

Trước đây, Thanh Nhược từng cắt cổ tay tự sát...

Dạ Đình Sâm giật mình, không tự giác được dùng sức thêm.

"Dạ Đình Sâm, tôi đi cùng tới Nghiêm Thanh Minh tới!" Thanh Nhược đưa lưng về phía y, còn trái tim lại đập loạn xạ, "Anh dám động vào tôi sao?"

Cô không biết tại sao người đàn ông này cứ chấp nhất với khuôn mặt của cô thế, nhưng mà giữa hai người sẽ không có điểm giao nhau đâu, một chút cũng không thể.

Khuôn mặt khóc lóc của mẹ và em gái hiện lại trong đầu cô, trái tim Thanh Nhược cũng vì thế mà chùng xuống, mắt nhứt nhối lên.

Đau quá...

Người đàn ông không nghe lời uy hiếp của cô, vẫn vươn bàn tay ra to muốn gỡ mũ cô xuống.

-----

Editor: Alissa

Cập nhật 22.3.2021 tại dembuon.vn

Bạn đang đọc Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! của Trì Bắc Ấm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.