Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể hiện ra sự yếu đuối

Phiên bản Dịch · 1006 chữ

Căn phòng tối om, bị tấm rèm dày cộp che hết ánh mặt trời, Thanh Nhược đang ngồi ở cạnh cửa, theo thời gian trôi qua, đôi mắt của cô cũng bị nhiễm một tầng bóng tối.

Cô không thích môi trường tối tăm, không biết đó là nỗi sợ hãi từ trong xương cốt hay là xuất phát từ sự bất an sau khi bị mất trí nhớ, đối mặt với bóng tôi cô luôn có cảm giác quen thuộc là ghê tởm mà không thể giải thích được.

Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh gác mái, đồ ăn ôi thiu, còn mình thì ngồi co rút trong góc tường ôm đầu lại.

Đầu đau quá, đau đến mức khiến tai cô bị ù đi một lát.

Cô muốn mở rèm cửa, nhưng lại không dám tới gần cửa sổ, bởi vì bên cạnh là chiếc bàn có đặt hủ tro cốt đen nhánh.

Mặc kệ đó có phải là tro cốt thật hay không, lại nghĩ tới thái độ quỷ dị cùng vẻ mặt đó thôi thì cô cũng không dám động đậy rồi.

Dường như cô đã từng trải qua cảm giác bất lực và bối rối này thì phải.

Thanh Nhược từ từ dời tầm mắt nhìn đồ vật được bày biện trong phòng.

Rõ ràng cô chưa bao giờ nhìn thấy chúng nhưng không hiểu sao khi liếc mắt qua cô lại có loại cảm giác kiểu như các thứ đó nên đặc nơi nào mới đúng chỗ.

Cửa phòng phía sau "lạch cạch" mở, tai cô khẽ động rồi đột ngột đứng lên.

Người đàn ông bước vào cùng một khay thức ăn.

Hai món cùng một canh, mùi vị thức ăn len lỏi vào trong mũi khiến người ta không khỏi muốn cử động ngón tay.

Thanh Nhược kinh ngạc, bay nhanh tới bên cửa sổ kéo ra tấm rèm, bên ngoài trời đã tối đen như mực, điểm xuyến một vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Thanh Nhược đi đến mép giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn người đàn ông vì cô mà gắp đồ ăn, "Anh thả tôi đi không được sao?"

Cô nhăn mày ủ rũ, hạ thấp giọng nói, "Con gái tôi còn ở nhà, bé mới ba tuổi, không có người chăm sóc thì phải làm sao bây giờ.."

Trong giọng nói toàn là mùi vị chua xót, y dừng lại tay đang gắp thức ăn, khẽ mím môi mỏng, "Ba tuổi.."

Cô vừa rời xa y liền cùng người đàn ông khác sinh con rồi à.

Dạ Đình Sâm buông chiếc đũa xuống, lạnh lùng nói, "Ăn cơm."

Cứ nghĩ tới bây giờ đã tối còn một đứa nhỏ đang ở nhà chờ cô thì cô như bị nghẹn ở cổ, căn bản nuốt không trôi được bất cứ thứ gì.

Dạ Đình Sâm cầm lấy cái thìa, múc một thìa canh đưa tới bên môi cô.

Thanh Nhược nhẫn nhịn không được, thấy y cứ muốn làm lơ lời thỉnh cầu của mình hoài, thì trong lòng có chút tức giận liền hất luôn chiếc thìa, "Sao anh cứ muốn tra tấn tôi vậy hả!"

Nước canh gà nóng hổi làm ướt áo sơ mi trắng, vết ướt nhanh chóng lan ra một vùng lớn

Dạ Đình Sâm cau mày liếc nhìn chỗ áo bị dơ của mình.

"Anh sẽ đưa đứa nhỏ qua đây." Giọng y không nặng cũng không nhẹ, không nghe ra được cảm xúc trong đấy, "Ăn cơm."

"Không cần phải mang bé qua đây!" Y muốn cầm tù luôn con bé ư, nếu mang nó qua đây, thì cô thật sự không còn cách nào rời đi được nữa, "Tôi phải về, bằng không, tôi sẽ không ăn cơm!"

Cô dọa y bằng cách lấy chuyện tuyệt thực ra uy hiếp.

Trong đầu Dạ Đình Sâm nhanh chóng hiện lên cảnh Nhan Chỉ Yên lừa Thanh Nhược bảo trong đồ ăn có độc, dẫn tới việc khiến cô ba ngày không có cơm ăn.

Lúc ấy cô đang mang thai đứa nhỏ lại bởi vì y tra tấn nên làm tâm trạng thay đổi lên xuống thất thường, ba ngày không ăn khiến cô từ một cô gái xinh đẹp có đôi mắt to linh động lại trở nên gầy trơ xương, quá đáng thương và bất lực.

Khi đó, cô phải nhập viện vì quá đói, y không chỉ không quan tâm còn hiểu lầm là cô đang bôi nhọ y, để rồi y đã dùng những ngôn từ sắc bén vũ nhục (làm nhục) cô.

Bàn tay to của y run lên, trong đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia đau xót.

Tuy nhiên, y vẫn sẽ không nhân nhượng đâu.

"Nếu không ăn, em sẽ bị đói" Dạ Đình Sâm ngẩng đầu dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô, "Em đói, con gái em cũng đói."

Thanh Nhược là người lớn không sao cả, nhưng bé Cảnh Vận mới chỉ ba tuổi, nó không chỉ bị đói mà đêm nay còn ở phải một mình ở trong ngôi nhà lạnh lẽo.

Thanh Nhược cắn chặt răng, điện thoại bị lấy mất rồi, còn người đàn ông trước mặt lại không chịu nghe cô nói, này quả thật là chặt hết đường lui mà.

Cô nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ nói ra Nghiêm Thanh Minh cho cô mượn chỗ ở.

"Tôi muốn gặp ông." Thanh Nhược nắm tay thành quyền, móng tay không dài lắm, ghim và để lại vết hằn rõ trên da thịt.

"Không được." Dạ Đình Sâm lại cầm thìa và đưa tới miệng cô.

Mắt hai người giống nhau đều trong suốt và không chớp mà nhìn đối phương, một cái bình tĩnh, một cái lại tức giận.

"Anh quả thực là ma quỷ!" Thanh Nhược nghiến răng ken két, nhìn băng gạc trên tay y, thật là muốn lao lên cắn y một cái nữa.


Editor: Alissa

Cập nhật 26.3. 2021 tại dembuon

Bạn đang đọc Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! của Trì Bắc Ấm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.